Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 553: Vườn trà Thất Lĩnh Trùng : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 553: Vườn trà Thất Lĩnh Trùng




Thi Triển Đường muốn đầu tư một hạng mục ở huyện Ninh Bắc, để báo đáp việc Liễu Tuấn "tha thứ", quê quán ông ta ở Hồng Châu, đầu tư ở Hồng Châu với quy mô rất lớn, trung tâm mua sắm Hồng Đô chỉ là một trong số đó, nhưng vì một đứa cháu khốn kiếp trong tộc, không đâu đắc tội với công tử tỉnh trưởng, bị đè nén uất ức mấy tháng trời, bị các ban ngành chính phủ Hồng Châu cả bề ngoài cả âm thầm gây khó không ít, hiện giờ Liễu Tuấn rộng lượng, gạt bỏ trở ngại kia cho ông ta, Thi Triển Đường trong lòng cảm kích, tất nhiên là phải có biểu hiện.

Bành Thiếu Hùng không biết Liễu Tuấn và Thi Triển Đường có quan hệ "bí mật", nên coi Thi Triển Đường như thương gia Hồng Kông "đem hàng dâng tới cửa", tiếp đãi rất khách khí, ra sức "tiếp thị" mấy hạng mục lớn của huyện Ninh Bắc, mong khơi lên được hứng thú của Thi Triển Đường.

Thi Triển Đường chỉ cùng Bành Thiếu Hùng xã giao khách khí thôi, nhưng chưa thấy con mồi chưa thả chó săn.

Ông ta còn đợi Liễu Tuấn gật đầu.

- Giám đốc Thi, chúng ta cùng tới Thất Lĩnh Trùng xem xét nhé.
Liễu Tuấn mời Thi Triển Đường.

Thất Lĩnh Trùng là do Bạch Dương "nhận thầu", nhưng thực tế chị Bạch Dương chỉ biểu thị "quyết tâm" trên cuộc họp thường ủy xong, rồi quay ngoắt lại ném cho Liễu phó bí thư.

Dù sao tiểu ngoan đồng năng lực mạnh, vậy cậu xử lý giúp chị đi nhé!

Liễu phó bí thư bất lực, đành phải nhận lấy trọng trách, rồi "âm hiểm" tính kế trên người Thi Triển Đường.

Bạch Dương tất nhiên cũng phải cùng tới Thất Lĩnh Trùng khảo sát, tui nói công tác cụ thể có Liễu Tuấn lo liệu, nhưng Bạch bí thư thế nào cũng phải lộ mặt một chút, để lên giây cót tinh thần cho các cán bộ cấp dưới.

Con đường tới Thất Lĩnh Trùng đang được thi công, trong giai đoạn rải nhựa.

Hương Cẩm Lý kế sát Thất Lĩnh Trùng, là một trong hai hương trấn lạc hậu nhất huyện Ninh Bắc, đường nối liền với tỉnh thành có một đoạt dài là đường đất, một khi mưa đỏ xuống, là bùn đất lầy lội, xe đi bên trên trơn trượt, là một thử thách kỹ thuật cho lái xe, còn khi không có mưa thì bụi đất mù mịt, cũng rất khó chịu.

Cải thiện "tuyến đường xương sống" giữa Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Lý, được quy hoạch tổng thể xong từ năm ngoái, song ngân hàng đàm phán chưa xong, nên không có cách nào khởi công.

Không lâu trước đó, Liễu Tuấn tới thủ đô, "đi cửa sau" ở chỗ Khâu Tình Xuyên, Khâu Tình Xuyên cũng giữ lại, đánh tiếng với ngân hàng Đại Ninh, cho nên huyện Ninh Bắc lại được vay một trăm triệu, thêm vào hai trăm triệu trước đó ngân hàng nông nghiệp, Bành Thiếu Hùng thoáng một cái trở nên "lắm tiền nhiều của", lòng càng rộng rãi, lập tức đồng thời khởi công kiến thiết mấy hạng mục cơ sở liền.

Bất quá con đường đang thi công tạo thành khó khăn nhất định cho đoàn xe của lãnh đạo.

Bạch Dương và Liễu Tuấn chỉ đi một xe, Trần Ngân Hoa ở lại huyện, Vương Á lái chiếc xe cũ nát của Liễu Tuấn, Phan Tri Nhân ngồi ở vị trí phụ lái, Bạch Dương, Liễu Tuấn và Trương Hiểu Mạn ngồi ở ghế sau.

Kỳ thực cũng không phải cần tiết kiệm đến thế, chỉ là vừa vặn Trần Ngân Hoa có chút chuyện nên cho cô nghỉ phép nửa ngày.

Thi Triển Đường thì đi chiếc xe Audi trước kia của Liễu Tuấn.

Theo ý của Thi Triển Đường là muốn quyên chiếc xe này cho huyện, nhưng Liễu Tuấn đã uyển chuyển từ chối.

Toàn bộ thường ủy đều đi xe Santana cũ xen vào một cái Audi, thì thành chuyện gì đây?

Thi Triển Đường có muốn cảm tạ, cũng không thể ở chuyện này được.

Mới ban đầu, Thi Triển Đường hiểu lầm ý tứ của Liễu Tuấn, cho rằng vị phó bí thư trẻ tuổi này muốn chút "béo bở" riêng, liền thử thăm dò đưa cho Liễu Tuấn một phong bì hai vạn đồng.

Liễu Tuấn cười trả lại, cũng không giải thích gì, chỉ nói với ông ta một câu, bản thân không thiếu tiền.

Thi Triển Đường là người thông minh, thăm dò không có hiệu quả, tạm thời không nắm được suy nghĩ của Liễu Tuấn, không dám có hành động gì nữa. Tặng quà cũng phải chú ý quan hệ thân sơ, quan hệ chưa tới mức, trong túi có nhiều tiền hơn cũng khó mà tặng đi được.

Bởi thế lần này Liễu Tuấn mới ông ta cùng tới Thất Lĩnh Trùng xem xét, Thi Triển Đường không cần xuy nghĩ đồng ý ngay, có điều chưa tới Thất Lĩnh Trùng, thấy đường xá và nông trại rách nát hai bên đường, ông ta đã thầm kinh hãi.

Không biết Liễu bí thư mời mình tới đây là có dụng ý gì, Thi Triển Đường thực sự nhìn không ra cái nơi nghèo khó này có cái gì đáng để đầu tư.

Thi Triển Đường lấy mậu dịch làm chủ, rất hứng thú với trung tâm thương mại mà huyện đang xây dựng, nhưng Liễu Tuấn không mở lời, ông ta không dám tự tiện xen vào, hơn nữa phải xem Liễu bí thư dẫn mình tới nơi này có đề nghị gì tốt không đã.

Khó khăn lắm xe mới tới được nơi đặt chính phủ hương Thất Lĩnh Trùng, bí thư đảng ủy Ma Hoành Lượng cùng xã trưởng Trạch Hỉ sớm đã nhận được tin, đứng ở cửa đón các lánh đạo huyện. Nằm ngoài dự liệu của Bạch Dương là Lưu bí thư của xã cũng có mặt, đứng ngang hàng với Ma Hoành Lượng, đang khom lưng cúi chào chiếc Santana đi tới.

- Lão Lưu cũng tới à? Cậu gọi tới phải không?
Bạch Dương liền hỏi Liễu Tuấn ở bên cạnh.

Ghế sau của xe Santana không rộng lắm, mà thân hình Liễu tuấn lại hùng tráng, Bạch Dương và Trương Hiểu Mạn đều là cô gái vóc dáng tiêu chuẩn, miễn cưỡng ngồi được. Trên đường xe đi xóc nảy, thân thể mềm mại của Bạch Dương thi thoảng lại dựa vào người tiểu ngoan đồng, u hương thoang thoảng luồn vào cánh mui, nhưng lại chẳng thể hưởng thụ.

Liễu Tuấn gật đầu đáp:
- Ừm, đường xá khó đi, gọi luôn tới một lượt cho xong, lát nữa đỡ phải chạy tới xã Cẩm Hương.

Cẩm Hương là do Liễu Tuấn "nhận thầu", không thể ngó lơ được.

Xuống xe, hàn huyên với các cán bộ của xã xong, Ma Hoành Lượng mời mấy vị lãnh đạo tới phòng hội nghị của xã, Liễu Tuất khoát tay nói:
- Không cần, đồng chí Hoành Lượng, phiền các đồng chí dẫn chúng tôi tới vườn trà của Thất Lĩnh Trùng.

- Vườn trà của Thất Lĩnh Trùng sao?
Ma Hoành Lượng ngẩn ra một chút.

- Phải.
Liễu Tuấn gật đầu.

- Vườn trà ở đây xe không đi được, chỉ có thể lái xe tới chân núi.
Ma Hoành Lượng vừa nói vừa nhìn Bạch Dương.

Trời khá nóng nực, Bạch Dương mặc một chiếc áo sơ mi lụa ngắn tay màu trắng, và chiếc quần tây thẳng tấp, dày da bóng lộn, hết sức mê người, nhưng trang phục này không tiện leo núi.

- Ma bí thư nhìn tôi làm gì? Cho rằng tôi không leo được núi sao?
Bạch Dương trừng mắt nhìn hắn.

- Hì, không dám không dám.
Ma Hoạch Lượng vội chuyển ánh mắt đi, gật đầu liên tục.

Bạch bí thư tất nhiên là xinh đẹp quyến rũ, nhưng không thể cứ nhìn chăm chăm được.

- Đi thôi.
Liễu Tuấn cũng không nói nhiều đi thẳng về xe, Bạch Dương và Trương Hiểu Mạn cũng cùng lên xe.

Đám người Ma Hoành Lượng cũng vội đi lên chiếc xe Jeep của xa, trong lòng cảm khái, người ta thường nói huyện Ninh Bắc có hai bí thư huyện ủy, hôm nay thấy được thì đúng là như vậy, Liễu phó bí thư nói sao làm vậy, Bạch bí thư không có chút ý kiến nào.

Trên quan trường, giữa chính phó chức thân thiết tới mực độ đó, thực sự là hiếm thấy.

Vườn trà Thất Lĩnh Trùng được xây dựng khá lâu năm rồi, quy mô không lớn, cách ủy ban xã chừng năm xáu dặm, xe đi tới chân núi liền dừng lại, tiếp tục đi lên, chỉ có đường nhỏ thôi.

Mặt trời gay gắt, Trương Hiểu Mạn từ trong xe lấy ô ra, che cho Bạch Dương, Bạch Dương nhận lấy cười nói:
- Để tôi tự che, cô cũng đừng phơi nắng, đến khi đen xì Dịch Hàn sẽ có ý kiến đấy.

Những lời này làm mọi người đều nở nụ cười.

Trương Hiểu Mạn vốn cũng là bí thư văn phòng xã Thất Lĩnh Trùng, Dịch Hàn cũng ở Thất Lĩnh Trùng mấy năm, khá thân cận với nhóm người Ma Hoành Lượng, Hoàng Trạch Hỉ.

Phan Tri Nhân thì lại không chuẩn bị ô dù gì, chỉ mang hai cái mũ cỏ, vội đưa cho Liễu Tuấn một cái.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đưa cho giám đốc Thi đi, đừng để bị cảm nắng.

Thi Triển Đường vội cười đáp:
- Không cần đâu, mặt trời bên Hồng Kông còn dữ hơn bên này nữa.

Lời này chẳng phải là nói dối, Hồng Kông năm phía nam chí tuyến bắc, nhiệt độ quả thật cao hơn huyện Ninh Bắc một chút, nhưng Thi Triển Đường áng chừng cũng chẳng thường xuyên phơi nắng đi trên đường.

Ma Hoành Lượng dẫn đường, cả đoàn người leo lên núi.

Liễu Tuấn kề sát bên cạnh Bạch Dương, mỗi khi gặp đoạn đường khó đi, liền đưa tay ra giúp.

Những người ở đây như vậy, trừ Trương Hiểu Mạn ra, cũng chỉ có y dám "đụng chạm da thịt" với Bạch Dương thôi, người khác cho dù có muốn bày tỏ ân cần, nhưng nào dám tùy tiện đưa tay ra kéo Bạch Dương.

Ma Hoành Lượng rất chú ý, đi đầu dẫn đường thi thoảng quay đầu lại nhìn, không dám quá nhanh, khống chế tiết tấu rất tốt.

Dù là như thế, chỉ mới leo được nửa đường, cả đoàn người trừ Liễu Tuấn và Vương Á ra, tất cả đều thở hổn hển rồi, nhất là Thi Triển Đường và Hoàng Trạch Hỉ càng thở dữ.

Thi Triển Đường sống trong phòng làm việc, an nhàn thoải mái quen rồi, đã bao giờ phải chịu "khổ sở" như thế?Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng vì nể mặt Liễu Tuấn.

Còn về phần Hoàng Trạch Hỉ, tuổi khá lớn rồi, sức khỏe không tốt lắm, cũng "liều mình bồi quân tử".

Có điều nơi này đã là phạm vi vườn trà rồi, trên sườn núi có thể thấy từng ruộng trà xanh biết, nhưng không có người trông coi, cỏ dại mọc thành bụi, nhìn "cái tướng" không được tốt lắm.

Liễu Tuấn liền hái mấy lá trà non, cho vào miệng nhấm.

Liễu Tuấn hỏi:
- Hoành Lượng, vườn trà này không có ai trông nom à?

Ma Hoành Lượng lau mồ hôi, chẳng biết mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh, có lẽ có cả hai thứ.

- Dạ, Liễu thư ký, hiện giờ trà kinh doanh thua lỗ, trà bán ra không được giá, không nuôi được công nhân nữa...
Ma Hoành Lượng ấp a ấp úng giải thích, len lén nhìn sắc mặt Liễu Tuấn.

Người trẻ tuổi này, đã không còn là phó trường phòng đoàn tỉnh ủy nữa mà hắn gặp trước kia nữa, mà là phó bí thư nắm giữ tiền đồ của hắn, "thủ đoạn" rất cao, hôm nay đột nhiên "đánh" tới Thất Lĩnh Trùng, bất ngờ lại muốn tới thăm vườn trà, không biết có ý đồ gì, Ma Hoành Lượng không khỏi run sợ.

Nảo chỉ có hắn, Hoàng Trạch Hỉ cùng Lưu bí thư của xã Cẩm Hương cũng nơm nóp lo sợ.

- Trà tốt như thế này mà không bán được giá, thật vô lý.
Liễu Tuấn không nghiêm nghị mà nói rất ôn hòa, rồi lại lấy mấy lá trá đưa cho Thi Triển Đường.
- Giám đốc Thi, ông là người trong nghề, ông nềm thử xem, lá trà này như thế nào.

Thi Triển Đường nhận lấy đưa vào miệng nhấm, liên tục gật đầu nói:
- Mát ngọt dư vị đọng lại lâu, đúng là trà ngon.

Liễu Tuấn cười:
- Giám đốc Thi nói là trà ngon, vậy thì chuyện này có tin mừng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.