Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 414: Cách gỡ rối




Hai nhà Nghiêm Liễu bắt đầu đến khách sạn Thu Thủy ăn cơm, đều là từ ý kiến của Nghiêm Phi. Nghiêm Minh và Liễu Diệp đã một em bé tới thành phố Đại Ninh, Giang Hữu Tín và Liễu Hoa cũng đưa con đến, cả nhà đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Con của Giang Hữu Tín và Liễu Hoa có tên là Giang Minh Nguyệt, nguyên nhân là do đêm sinh cháu đúng vào mùng một, giờ đã được hơn hai tuổi rồi. Còn em bé Nghiêm Hạo mười một tháng, vẫn chưa biết đi, nhưng đã biết gọi “mẹ” và “bà” rồi, làm cho Giải Anh ngớ cả người.

Nghiêm Phi cũng rất vui, ngay lập tức tuyên bố, mời cả nhà đến khách sạn Thu Thủy họp mặt, cô là người đãi.

Tiểu nha đầu này giờ đây là người có tiền, cố phiếu trong túi rất nhiều, mọi người đều tán đồng, không ngại ngần gì hết.

Vốn là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng cùng đi, nhưng không ngờ đột nhiên có việc, thư kí gọi điện đến, bảo rằng tỉnh ủy mở cuộc họp, tạm thời vẫn chưa có hiện tượng sắp kết thúc, nên hai vị bí thư Nghiêm Liễu vẫn phải ngồi đó.

Nghiêm Phi rất điệu, nên đã tức giận một hồi, nhưng cuối cùng cô cảm thấy việc này không thể trách hai ông được, nếu trách phải trách bí thư Liêu kìa, thế là bèn tươi cười, bế đứa trẻ trong tay Giải Anh, hôn chụt một cái, làm ra vẻ “bề trên”, rồi đi ra cửa trước.

May mà đứa bé cũng biết rằng cô đang tức, nên rất ngoan ngoãn nằm gọn trong tay cô, không khóc lóc gì hết, coi như là đã tôn trọng Nghiêm Phi một chút.

Hai nhà vui vẻ lái xe đến khách sạn Thu Thủy, vừa đến nơi đã trầm trồ vì vẻ bề ngoài tráng lệ của khách sạn. Nghiêm Minh vừa cười vừa nói: “Thành phố Đại Ninh là trung tâm tỉnh, nên có một khách sạn lớn thế này từ lâu rồi.”

Giang Hữu Tín gật đầu, biểu thị đồng ý: “Khách sạn Thu Thủy này của thành phố Đại Ninh, hình như còn đẹp hơn cả khách sạn Thu Thủy của thành phố Bảo Châu kìa.”

Liễu Tuấn cười đáp: “Khách sạn Thu Thủy của thành phố Bảo Châu là khách sạn bốn sao thôi, đây là khách sạn năm sao mà.”

Nghiêm Phi quay sang lườm anh ta, rồi nói: “Anh biết rõ quá nhỉ!”

Thiếu gia Liễu không khỏi giật mình, vội vàng lảng đi: “Anh đi ăn cơm ở cả hai chỗ rồi, tất nhiên là phải rõ chứ!

Nghiêm Phi bĩu môi không nói gì thêm nữa.

Nghiêm Minh rất có hứng thú với vấn đề này, liền hỏi: “Tại sao khách sạn ở thành phố Bảo Châu là khách sạn bốn sao mà ở đây lại là khách sạn năm sao?”

Liễu Tuấn liếc mắt sang nhìn Nghiêm Phi, thấy cô ấy đang chơi với cháu, mới cười đáp: “Khách sạn ở thành phố Bảo Châu đã xây từ hai năm trước rồi, vì thế bốn sao đã là tốt lắm rồi, đến giờ thành phố Bảo Châu cũng chẳng có cái khách sạn bốn sao thứ hai kìa.”

Nghiêm Minh bèn gật đầu.

Độ thu hút khách của khách sạn Thu Thủy vượt ngoài dự tính, ở ngay tầng một đã gần như ngồi kín không còn chỗ nào. Nếu như có người muốn làm tiệc thì cũng đến đây dù là đông thế nào đi chăng nữa, thật là làm cho con người ta phải ngưỡng mộ.

Cần phải biết rằng giá cả ở khách sạn năm sao không hề tầm thường. Những người bình thường làm sao bước chân vào đây được.

Giống như hai nhà Nghiêm Liễu, toàn là người ăn lương cố định nhà nước, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài mới làm đến cấp phó tỉnh, dám đến khách sạn Thu Thủy này để rút tiền, vẫn còn dựa vào cô tạo mẫu Nghiêm Phi này.

Xem ra làm ở ngoài nhà nước vẫn có mức lương khá hơn.

Liễu Tuấn nhớ trong một bài văn ở kiếp sau, nói rằng muốn khảo sát tình hình tiêu dùng của một thành phố, một trong những cách đó là khảo sát tình hình kinh doanh của các khách sạn cao cấp trong khu vực thành phố đó, dựa vào đó để phán đoán rằng kinh tế của thành phố ấy có phát triển hay không.

Thấy tình cảnh này của khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn thấy hơi buồn cười. Nếu như người nước ngoài dựa vào tiêu chí ở trên để đánh giá tình hình kinh tế của thành phố Đại Ninh, thì đúng là nhất định sẽ “bị lừa” một loạt.

Cô phục vụ niềm nở bước lại hỏi mọi người liệu đã đặt phòng trước hay chưa.

“Số 16.” Liễu Tuấn nói.

“Vâng, xin mời đi theo tôi!”

Không ngờ có người đã lên tiếng kiến nghị ngay.

“Này, thế là thế nào hả? Chúng tôi đến trước, sao cô nói rằng không còn phòng nữa, họ là người đến sau mà sao lại có phòng ngay?”

Người nói câu này là một người đàn ông trẻ tuổi, người cũng khá cao, gần đạt đến 1m8 giống như thiếu gia Liễu rồi, cũng được coi là dễ nhìn, người vừa vặn, chỉ là hơi bại hoại, dường như không phải thuộc hàng tử tế lắm.

“Hừ, cần phải có đặt trước gì? Chưa thấy khách sạn nào làm ăn như thế này cả....”

Người thanh niên trẻ bất mãn nói.

“Này, tôi nói cho cô biết, người khách hôm nay chúng tôi mời đến rất quan trọng, dù thế nào cô cũng phải đưa cho chúng tôi một phòng, nếu không thì...”

Thấy người này làm loạn lên, Liễu Tuấn bèn ngoảnh mặt nhìn anh ta. Người thanh niên trẻ tuổi ngay lập tức cũng lườm lại, chẳng sợ ai hết. Liễu Tuấn bèn cười, đi đằng sau cô phục vụ lên lầu.

Người ta đang không vui, nên tỏ chút thái độ, thiếu gia Liễu cũng có thể hiểu được điều đó.

“Này, Tiểu Lí Tử, đã đặt xong phòng chưa?”

Vừa bước đến chỗ ngoặt cầu thang, một âm thanh của con gái vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, anh ta đúng là không chịu nổi nữa rồi.

Người nói câu đó chính là khuê nữ bảo bối của Vũ Thu Hàn Vũ Viên Viên nữ hiệp. Vũ đại tiểu thư rất hào phóng khí thế, ấn tượng của Liễu Tuấn với cô ấy cũng không tồi.

Vũ Viên Viên cũng là bạn học cùng trường đại học Hoa Nam, kém một khóa so với Liễu Tuấn, dường như sinh cùng năm, chỉ nhỏ hơn Liễu Tuấn vài tháng. Vốn đã liên lạc đơn vị công tác đâu vào đấy ở thành phố Đại Ninh, ai dè chưa kịp tốt nghiệp, Vũ Thu Hàn đã điều đến tỉnh N công tác, và Vũ Viên Viên tất nhiên cũng phải đi theo cha đến tỉnh N.

Từ buổi tối gặp Vũ Viên Viên ở “mộng Pari”, Liễu Tuấn đã để ý hiểu được một chút tình hình của Vũ Viên Viên, không phải Liễu Tuấn đã có tình ý gì với Vũ đại tiểu thư, mà do mình là thiếu gia, với những tình hình liên quan đến thiếu gia, ít nhiều cũng phải biết chút chút. Đây cũng là môn bắt buộc phải học khi bước chân vào làm thiếu gia, giờ đây Hác Xuân Quang ở trong ngục cũng đã làm khá tốt chuyện này.

Vũ Viên Viên học chuyên ngành tiếng Anh, được điều đi làm ở cục ngoại thương thành phố Đại Ninh, cũng được coi là làm đúng ngành học.

“Viên Viên, xin lỗi, không còn phòng nữa rồi...”

Chàng thanh niên tên Tiểu Lí Tử đó lật đật chạy đến xin lỗi.

“Lí Tử Hằng, anh làm thế nào vậy hả, việc này mà cũng không làm được cho tốt à? Xin lỗi có cái ích khỉ gì cơ chứ!” Viên Viên hơi không vui, lông mày xếch lên nói: “Thế mà còn nói ông già anh là cục trưởng cục ngoại thương cơ đấy, anh kiểu gì vậy? Chẳng phải anh cứ mở miệng ra là nói rằng thành phố Đại Ninh này chẳng có việc gì là anh không giải quyết được hay sao”

Lí Tử Hằng mặt đỏ bừng, lí nhí: “Tôi cũng không biết rằng khách sạn này lại đông khách đến thế...tôi tưởng rằng...”

“Tưởng rằng giống như cái khách sạn rách của anh ở thành phố Đại Ninh chứ gì, lạnh lẽo chẳng có ma nào thèm nhòm đến? Tôi đã nói với anh từ trước rồi, bảo anh phải đặt trước phòng đi, anh không chịu nghe. Giờ đây thì hay rồi, đợi chút nữa anh tôi và anh Gia Vĩ đến đây xem anh làm thế nào được?”

Vũ Viên Viên cũng khá xinh, chỉ là hơi thiếu chút “dịu dàng” của phụ nữ.

Lí Tử Hằng như ngồi trên đống lửa.

Lí Tử Hằng dường như rất sợ Vũ đại tiểu thư, vội vàng nói: “Tôi thử thương lượng với họ chút nữa xem...”

“Mau mau lên!”

“Ừm ừm....”

Thấy tình cảnh này, trong lòng Liễu Tuấn chợt nghĩ ra, chắc chắn vị thiếu gia Lí này có tình ý với vị Vũ đại tiểu thư, nếu không thì chẳng phải làm vậy làm gì.

“Này, tiểu thư, tôi nói với cô biết nhé, tôi là người của cục ngoại thương thành phố Đại Ninh, vị này cô biết chứ? Đó là con gái của trưởng phòng Vũ trưởng phòng công an, hôm nay chúng tôi đón một vị khách rất quan trọng, cô nhất định phải sắp xếp phòng cho chúng tôi!”

Lí Tử Hằng dọa cô phục vụ ở quầy trước.

Đưa ra cái biển của trưởng phòng tỉnh, mặt cô phục vụ hơi biến sắc. Trong một tình, phòng công an đã được coi là rất có vai vế rồi, không thể đắc tội được.

Chỉ là phòng thật sự không còn nữa rồi, không thể đuổi khách đã đặt đi được chứ?

“Được, anh đợi chúng tôi đi hỏi cấp trên một chút, xem xem có khách nào chuẩn bị thanh toán tiền hay không.

“Mau lên mau lên....”

“Ừm, vâng, cậu đợi một chút!”

Liễu Tuấn thấy rất hứng thú, khoong ngờ Nghiêm Phi đã chạy đến thúc anh ta.

“Này, Tiểu Tuấn, anh đang làm gì thế hả, mọi người đang đợi anh gọi món đấy.”

“Ừm ừm, được được, anh đến ngay đây.”

Đến phòng 20166, là một phòng rất hào hoa, là phòng giá thấp nhất bốn trăm tám mươi tệ, đúng ở chỗ quành, một bên cánh cửa hé ra.

Người hai nhà đang vây quanh một chiếc bàn lớn.

Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, ngồi xuống là gọi tôm, ghẹ, sau đó mọi người hỉ hả gọi món, rồi gọi thêm một chai Mao Đài nữa. Nghiêm Minh và Giang Hữu Tín làm ở quan trường lâu năm, cũng rèn luyện được chút tửu lượng, còn thêm Liễu Tuấn nữa, một bình rượu cũng chẳng thấm tháp vào đâu.

Cô phục vụ thầm tính, đã gần bảy trăm tệ rồi, bèn cười hì hì đi ra ngoài.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, rất vui vẻ.

“Minh Nguyện, cháu thích đồ chơi gì, ngày mai dì mua cho cháu!”

Liễu Yên cười với Giang Minh Nguyệt, rất vui vẻ.

“Ừm, cháu thích một con búp bê thật to...”

Minh Nguyệt mới hai tuổi, đang là độ tuổi rất ham chơi, cô bé mặc một chiếc áo khoác vàng và một chiếc áo cổ lọ trắng tinh, trên đầu có chiếc mũ gấu thật yêu, khuôn mặt tròn hồng hồng, hai tay mũm mĩm trắng trẻo, tiếng rất dễ thương.

“Được được được, ngày mai, dì sẽ đưa Minh Nguyệt đi chơi phố, rồi mua cho Minh Nguyệt một con búp bê thật to, rồi bảo mợ cháu mua cho cháu một chiếc xe ô tô thật to nữa!”

Liễu Yên cười hì hì nói.

“Dì à, ai là mợ cháu ạ?”

Minh Nguyệt mở to đôi máy đen lay láy, ngạc nhiên hỏi.

Mọi người đều cười ầm lên.

Nghiêm Phi mặt đỏ bừng, quay sang nói với Liễu Yên: “Chị ba à, chị đừng có dỗ trẻ con như vậy chứ...”

“Chị biết rồi, mợ chính là cô Phi Phi đó...”

Minh Nguyệt mặc dù không biết mợ có nghĩa là gì, nhưng thấy thần thái của Nghiêm Phỉ, cũng đoán được đại khái.

Mọi người càng cười vui hơn nữa.

“Đúng vậy, Minh Nguyệt thật thông minh...Minh Nguyệt, cháu nói xem cô Phi Phi có xinh hay không nào?”

“Xinh ạ!”

“Vậy, cô Phi Phi làm mợ của cháu có được không?”

Liễu Yên tiếp tục vui vẻ nói.

“Được ạ....”

Minh Nguyệt gật đầu liên tiếp, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi mặt đỏ bừng, quay mặt sang nhìn Liễu Tuấn, tên này không ngờ cũng đang cười mình, ánh mắt “dê dê” rất đáng ghét.

“Chị ba à, chị ấy à, đừng nói em nữa, chị cũng phải đi tìm người yêu mà kết hôn đi thôi.”

Nghiêm Phi thấy tình thế không có lợi cho mình, bắt đầu phản kích.

Lần này đến lượt Liễu Yên đỏ mặt rồi.

“Đúng thế, Liễu Yên, cháu mà không lấy chồng thì Tiểu Tuấn và Phi Phi cũng không tiện đi đầu...”

Giải Anh cười hì hì nói đỡ cho con gái.

Vài nơi có lề lối này, chị hoặc anh chưa lấy chồng, thì em gái hoặc trai cũng không thể lấy chồng trước.

Đương nhiên thủ tục này cũng không hà khắc lắm.

“Thầy giáo lần trước giới thiệu thế nào rồi?”

Thấy Giải Anh nhắc đến chuyện này, Liễu Tuấn hơi nhịn hơi. Từ lần trước mẹ vỗ ngực bảo phải tìm cho chị ba một đấng lang quân hợp ý, anh ta đã để tâm, đi lên tận đại học Ninh Thanh để tìm hiểu về tình hình của giảng viên mà Giải Anh nói đó, cảm thấy điều kiện vậy cũng không tồi, liền sắp xếp cuộc gặp mặt cho Liễu Yên. Không ngờ Liễu Yên chẳng có cảm giác gì với người đó, hỏi bao nhiêu lần rồi, mới nói rằng giảng viên đó quá là nhẹ nhàng nho nhã, chẳng có khí phách đàn ông gì hết.

Liễu Tuấn hơi kinh ngạc, không ngờ chị ba trông nhẹ nhàng vậy mà lại thích những người đàn ông mạnh mẽ.

Nhưng dù sao điều này cũng rất hợp lí thôi.

Thời gian đầu những năm chín mươi, đang có trào lưu “đàn ông mạnh mẽ” mà.

“Cô Giải à....”

Liễu Yên mặt đỏ bừng.

“Tiểu Yên, trai khôn tìm vợ gái lớn gả chồng, em cũng nên tìm người yêu đi thôi.”

Liễu Hoa ra vẻ chị cả. Giờ đây cô ấy đã là phu nhân huyện trưởng, và cũng đã có chút khí chất của người nhà quan rồi.

Nguyễn Bích Tú và Liễu Diệp cùng phụ họa theo.

Liễu Yên thấy không chống đỡ được nữa, đỏ mặt nói: “Cũng không phải là không tìm,nhưng không thấy có ai hợp cả....”

“Vậy thế nào thì mới là hợp chứ? Dù sao thì cũng phải có điều kiện chứ đúng không?”

Liễu Hoa chất vấn.

Liễu Yên vốn là người hướng nội, làm sao có thể công khai nói ra những điều kiện của mình cơ chứ?

Đang nói nói đùa đùa, ở ngoài truyền đến âm thanh ồn ào của Lí Tử Hằng.

“Này, anh chính là tổng giám đốc của khách sạn Thu Thủy phải không? Tôi nói cho anh biết, người khách chúng tôi mời hôm nay rất quan trọng, dù thế nào anh cũng phải tìm một phòng ra đây cho tôi....”

“Tiên sinh à, nhân viên phục vụ đã đưa anh đi xem từng phòng một rồi, thật sự là không còn phòng trống nữa....Hay là, tôi sắp xếp cho anh một chỗ ở đại sảnh nhé?”

Vũ Quân Huy nói.

Xem ra thấy nhân viên phục vụ nói rằng có khách quan trọng đến, Vũ Quân Huy đã đích thân ra đây nghênh tiếp.

“Đại sảnh? Anh đùa gì thế hả? Anh có biết người khách hôm nay đến là ai không? Là công tử của tỉnh trưởng Trương đấy, từ thành phố Nam Phương về đến đây mà anh lại bắt người ta ngồi ở đại sảnh sao?”

Lí Tử Hằng hằn học nói.

Liễu Tuấn nhíu mày, đứng dậy đi ra, vẫy vẫy tay với Vũ Quân Huy.

“Tuấn thiếu....”

Vũ Quân Huy không ngờ rằng Liễu Tuấn cũng ở đó, rất vui mừng.

Nghe nói người đến là công tử Trương Quang Minh, Vũ Quân Huy cũng rất đau đầu, không biết rằng nên làm thế nào thì gặp đúng Tuấn Thiếu. Lần này thì tốt rồi, đã gặp được quý nhân rồi.

Liễu Tuấn mặc dù đã lâu không hỏi về tình hình cụ thể của khách sạn Thu Thủy, nhưng Vũ Quân Huy vẫn rất tôn thờ anh ta. Thậm chí còn nhận định rằng bất kể là việc gì, chỉ cần có Tuấn Thiếu ra mặt là nhất định giải quyết xong xuôi.

“Vũ tổng, thế này đi, phòng của chúng tôi rất rộng mà chỉ có một bàn người. Anh gọi người kê bàn ghế gọn vào chút, rồi bày thêm một bàn nữa ở bên cạnh....Lí tiên sinh, anh thấy thế nào?”

Liễu Tuấn không muốn khách sạn Thu Thủy đắc tội với Trương Quang Minh và con gái của Vũ Thu Hàn, nên đã nghi ra một cách gỡ rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.