Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 358: Đi dạo phố : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 358: Đi dạo phố




Doanh nhìn hai người đàn ông đấu khẩu, cười hì hì, cũng không khuyên ngăn lại, mà lại còn ngược lại. Nếu mà muốn nói đến sĩ diện, cái sĩ diện của Liễu Tuấn lắm lúc lớn hơn bất kì ai. Khang Văn Viễn lần này có thể coi như là gặp được đối thủ rồi.

Thực ra trong lòng thiếu gia Tuấn cũng man mác buồn bực, làm không tốt thì bị người ta coi là “mặt trắng nhỏ” (chỉ những người đàn ông trẻ đẹp năng động), trước đây Trần Vệ Tinh như thế, giờ lại xuất hiện một Khang Văn Viễn.

Đặc biệt đáng giận là Hà Mộng Doanh vẫn “ngồi đó mà coi hổ đấu”!

Cái người này thật là chả có tình nghĩa gì cả!

Khang Văn Viễn trước mắt như đánh một cú vào bông, chỗ không thể dùng lực, đang buồn bực, may mà lúc ấy người phục vụ mang thức ăn tới, xem như tạm thời đã giải được vây.

Khang Văn Viễn và Hà Mộng Doanh cùng gọi đồ như nhau, cũng là bò hầm chín tái.

Liễu Tuấn cũng không nói gì, xương sườn và canh đã được bê tới, anh liền ăn một miếng to, một chút cũng chẳng thèm khách khí với chúng họ. Chỉ đôi lúc chú ý đến tình hình một chút, cũng không ăn đến nỗi ăn ngấu ăn nghiến.

“Hà tiểu thư, xin mời!”

Khang Văn Viễn lại hồi phục lại vẻ thân sĩ của mình, nhã nhặn lịch sự nói với Hà Mộng Doanh, nghiêng mắt liếc nhìn Liễu Tuấn, nhếch miệng cười một cách đầy chế giễu, lòng nghĩ nhà quê thì vẫn là nhà quê thôi, đến nhà hàng tây tuyệt vời tráng lệ thế này mà lại chỉ biết ăn cơm lá sen!

Nếu mà muốn ăn cơm lá sen, chi bằng đến Đại Dương hàng thật, giá thật.

“Cảm ơn!”

Hà Mộng nho nhã đáp lại. Cầm dao dĩa lên từ từ cắt thịt bò trong đĩa. Tay phải cầm dao, khéo léo nho nhã đưa tay lên một cách nhẹ nhàng khiến cho Khang Văn Viễn điên đảo.

Kỳ thực Khang Văn Viễn chả thích ăn thịt bò, nhưng mà vì muốn hòa hợp với Hà Mộng Doanh nên mới gọi. Chẳng qua chỉ là muốn trước mặt cô giả bộ làm thân sĩ mà thôi. Chứ trong lòng thì chán ngấy cái món này.

“Hà tiểu thư, tham mưu trưởng Hà dạo này vẫn khỏe chứ?”

Khang Văn Viễn vừa ăn vừa hỏi.

“Bố tôi vẫn khỏe. Cảm ơn anh!”

Hà Mộng Doanh lịch sự trả lời mà cũng không nói thêm câu gì.

Khang Văn Viễn lại buồn bực một lúc.

Hắn cứ tưởng Hà Mộng Doanh sau đó sẽ hỏi thăm về bố mẹ hắn, không thì cũng phải hỏi thăm tình hình gia đình hắn, tình hình kinh tế thế nào, đằng này lại chỉ nói có vậy.

Muốn nói, vì hôm nay là ngày gặp mặt mà!

Những cái đó còn không hỏi thì gặp mặt cái nỗi gì cơ chứ?

“Hà tiểu thư, tôi tự giới thiệu về tình hình cơ bản của tôi cho cô nghe nhé…”

Bất đắc dĩ, Khang tiên sinh đành phải tự mình “cung khai” vậy.

“Được thôi…”

Hà Mộng Doanh không thể không đáp lại.

Lập tức, Khang Văn Viễn cũng chẳng để ý đến thái độ của Hà Mộng Doanh, bắt đầu giới thiệu về mình cho cô nghe. Thì ra lại cũng là con cái nhà quan lại, hiển nhiên cũng không bằng Hà gia Vũ gia hiển hách. Nếu thực sự là gia đình có thế lực như vậy thì cũng chả đời nào đồng ý hắn lấy một người con gái đã từng ly hôn.

Dù có là con gái của Hà Trường Chinh thì cũng không được.

Theo như lời giới thiệu của Khang Văn Viễn, bố hắn là một tư trưởng bộ nào đó của Quốc Vụ Hội, nay đã về hưu rồi, đã quen biết với Lão Vũ gia đã từ lâu rồi. Từ nhỏ hắn đã sớm đi buôn bán, tích lũy được gia sản hơn nghìn vạn tệ rồi. Vì là quá chú trọng sự nghiệp nên đã bỏ lỡ đại sự đời người.

Khang Văn Viễn vừa nói vừa nhìn Liễu Tuấn, dường như có vẻ đắc ý lắm.

Những năm đầu thập niên 90, có gia sản hơn nghìn vạn tệ thì có thể xem là người thành công rồi.

Không ngờ Liễu Tuấn lại tỏ vẻ chả quan tâm những lời hắn nói, cứ một mình ngồi ăn cơm lá sen, rồi lại uống hết canh, rồi lại châm thuốc lá hút.

“Cơm có đủ không? Có ăn thêm xuất nữa không?”

Hà Mộng Doanh quan tâm hỏi.

Liễu Tuấn cười nói: “Đợi một tí nữa rồi ăn thêm chút đồ ngọt, ăn thế là được rồi.”

“Liễu Tiên sinh nói thế nào ấy, đã là khách của tôi, làm sao tôi lại để anh bụng đói được….Liễu tiên sinh cuộc sống học hành vất vả không?”

Khang Văn Viễn cười hỏi, trông rất có phong độ.

“Cũng tạm được. Ăn no không thành vấn đề.”

Liễu Tuấn lại lãnh nhạt đáp.

“Tiểu thư ăn thêm một phần cơm sườn nữa nhé?”

“Được thôi.”

“Liễu tiên sinh, sau khi tốt nghiệp có dự định gì không? Định vào cơ quan nào?”

Liễu Tuấn cười nói: “Bây giờ thì vẫn chưa nghĩ ra, đợi đến lúc ấy hãy hay.”

“Theo tôi mà nói, ở cơ quan làm việc cũng không có gì tốt lắm, lúc nào cũng mức lương như vậy, theo lời của Liễu tiên sinh vừa nãy nói thì có thể ăn no được thôi.”

Khang Văn Viễn lại trêu tức nói.

“Thế nào, Khang tiên sinh định giới thiệu việc cho tôi à?”

Liễu Tuấn lại cười hỏi.

“Nếu mà tiên sinh đồng ý, có thể đến công ty tôi, tôi đảm bảo lương sẽ cao hơn ở cơ quan rất nhiều.”

Khang Văn Viễn cuối cùng đã trở lại được cái cảm giác là một ông chủ lớn.

“Khang tiên sinh, anh mời không nổi đâu.”

Hà Mộng Doanh bỗng nhiên mở miệng nói, lời nói có phần thẳng thắn. Lúc này, Hà tiểu thư đã ăn xong thịt bò hầm, rất tao nhã lau đôi môi gợi cảm của mình.

“Gì? Tôi mời không nổi ư?”

Khang Văn Viễn mở tròn hai mặt nhìn.

“Liễu Tiên sinh muốn đãi ngộ cao như thế nào đây?”

Hà Mộng Doanh cười đáp: “Đây không phải là vấn đề đãi ngộ thế nào. Bố tôi tự mình đi mời cậu ấy gia nhập bộ đội, mà cậu ấy không đồng ý đấy.”

“Có chuyện này sao?”

Khang Văn Viễn hết sức kinh ngạc, nhìn Liễu Tuấn từ trên xuống dưới, tựa như không thể tin được.

Tham mưu trưởng đại quân khu, đó là thân phận thế nào?tự mình mới một sinh viên gia nhập quân đội, chằng khác gì là trải lụa trên đường công danh sự nghiệp, vậy mà tên này lại không muốn ư?

Chẳng lẽ cũng là một nhân vật lớn nào đó ư?

“Không có gì, tôi không chịu được sự gò bó trong quân đội thôi. Tôi vẫn ưa thích cuộc sống tự do tự tại.”

Liễu Tuấn cười cười, nhận lấy cơm sườn phụ vụ mang đến, rồi lại tiếp tục ăn.

Khang Văn Viễn có phần ngạc nhiên, cảm thấy bản thân dường như hiểu lầm mối quan hệ giữa Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn. Điều khác không nói, nếu Liễu Tuấn thực sự là một sinh viên bình thường, Hà Mộng Doanh sao dám dẫn theo “mặt trắng nhỏ” này đến trước mặt Hà Trường Chinh?

“Liễu Tiên Sinh lệnh tôn đại nhân là vị nào vậy?”

Khang Văn Viễn dòi hỏi.

Liễu Tuấn vẫn cứ ăn cơm, coi như không nghe thấy gì cả.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy rất ghét Khang Văn Viễn này. Hoặc nói là hắn căn bản không vui vẻ gì khi đi cùng Hà Mộng Doanh đến cuộc gặp mặt này.

“Hả, à à, là Tuấn thiếu gia ấy mà.”

Bỗng nhiên, một âm thanh hết sức lớn vang lên.

Sau đó là âm thanh của người phục vụ thay nhau nói “tổng giám đốc Cố”.

Liễu Tuấn không cần nhìn, nghe âm thanh cũng biết đó là ông chủ Cố Đồng Huy của tập đoàn Nam Thiên.

“Tổng giám đốc Cố, xin chào!”

Liễu Tuấn chỉ ngẩng đầu lên từ đĩa cơm lá sen, mỉm cười chào.

Cố Đồng Huy nhanh chóng bước tới, đưa hai tay bắt chặt tay của Liễu Tuấn, một trận long trời nở đất.

“Tuấn thiếu gia giá đáo đến đây, làm sao lại không thông báo trước một tiếng vậy? Để cho cậu ngồi ở bên ngoài này, thật là thất lễ quá!”

Cố Đồng Huy còn thông minh hơn là em trai ngu ngốc của ông ta Cố Khải, thông qua sự việc vừa rồi, biết được hậu thuẫn Liễu Tuấn “cứng” như vậy, bèn nịnh hót, một chút cũng không dám làm mất đi vẻ ông chủ lớn.

“Tổng giám đốc Cố thật khách khí quá, hôm nay tôi đến đây là để giúp thái tử đọc sách!”

Liễu Tuấn vừa cười vừa chỉ về phía Hà Mộng Doanh.

“A, Hà tiểu thư cũng ở đây ah? Cậu xem đấy, cái mắt của tôi thật là!”

Cố Đồng Huy kì thực sớm đã nhìn thấy Hà Mộng Doanh chỉ là mọi việc phải có trật tự trước sau. Hà Mộng Doanh tuy nói là thiên kim của tham mưu trưởng Hà những có vẻ trong việc vừa rồi, đại tiểu thư vẫn nghe theo chủ ý của Tuấn Thiếu Gia.
“Tuấn thiếu gia và Hà tiểu thư hôm nay tự nhiên lại đến khách sạn nhỏ của tôi ăn cơm vậy? Thật là vinh hạnh quá!”

“Tổng giám đốc Cố, khách sạn Nam Thiên là một trong những khách sạn lớn nổi tiếng của thành phố Nam Phương. Bạn bè với nhau ăn một bữa cơm, tất nhiên là phải chọn một khách sạn cao cấp nhất rồi.”

Hà Mộng Doanh nhanh nhẹn, nói những lời nịnh nọt mà chả cần kinh nghiệm gì.

“Vị này là…”
Cố Đồng Huy nhìn về phía Khang Văn Viễn.
Lòng nghĩ, người này là bạn của Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn, chắc hẳn cũng là một nhân vật có lai lịch muốn nhân cơ hội này mà kết bạn. Thêm một người bạn thì có gì là xấu.

“Đây là người bạn chúng tôi vừa mới quen, Khang tiên sinh… Khang tiên sinh đây là chủ tịch tập đoàn Nam Thiên, Cố tiên sinh.”

Hà Mộng Doanh giới thiệu hai người với nhau.

Khang Văn Viễn sắc mặt có chút ái ngại, cứ tưởng Cố Đồng Huy chỉ là phó tổng giám đốc khách sạn Nam Thiên thôi, ai ngờ lại là chủ tịch tập đoàn Nam Thiên.

Hắn phát triển ở thành phố Nam Phương, sao có thể không biết danh tiếng của tập đoàn Nam Thiên.

Hắn vừa mới hiểu, thái độ của Cố Đồng Huy đối với hai người này thể hiện địa vị của Liễu Tuấn còn hơn cả Hà Mộng Doanh.

Cái tên Liễu Tuấn này, rốt cuộc là thần thành phương nào?

Nhưng mà Khang Văn Viễn dù sao cũng là người khôn khéo trên thương trường, nên nhanh chóng điều chỉnh lại được thái độ của mình, liền bắt tay với Cố Đồng Huy mấy nhát liền, tiếp đó liền đưa danh thiếp của mình ngay cho Cố Đồng Huy.

Cố Đồng Huy nghe giới thiệu của Hà Mộng Doanh biết đây chỉ là bạn bình thường, lại là bạn mới quen, không chừng cũng là muốn quen biết với Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh để nhờ vả.

Đối với những người như thế này, Cố Đồng Huy tự biết không cần phải tốn thời gian bắt chuyện với hắn, tiện tay thì cầm tấm danh thiếp cho vào túi, ông ta chỉ chú ý đến với thân thiết hơn với Liễu Tuấn.

“Liễu thiếu gia, bất luận thế nào, anh cũng phải vào trong kia ngồi một lúc, để tôi còn được bồi tội nữa chứ!”

“Tấm lòng của Tổng giám đốc Cố tôi xin ghi nhận, tôi đã ăn no rồi. Buổi chiều còn phải lên lớp nữa… Hà Mộng, đi thôi!”

Trước mặt Cố Đồng Huy và Khang Văn Viễn, đơn giản chỉ một chữ “chị” Hà Mộng mà cũng bỏ đi.

Khang Văn Viễn nghe xong câu đó lại sững sờ.

Là thế nào? Tên tiểu tử này giờ vẫn thật sự là một sinh viên? Vừa nãy còn tưởng hắn giả bộ cơ.

“Tổng giám đốc Cố, thật là ngại quá, để lần sau vậy…”

Hà Mộng Doanh liền hướng về phía Cố Đồng Huy nói lời tạm biệt.

“Ý, Hà Tiểu Thư, vậy chúng ta…”

Khang Văn Viễn tinh thần phục hồi lại, đuổi theo hỏi.

Hà Mộng Doanh quay đầu lại cười cười, một lời cũng chẳng nói, và tiếp tục đi đằng sau Liễu Tuấn.

… …

“ Này cậu có ý vậy?”

Hai người đã lên xe, Hà Mộng Doanh chưa vội lái xe, nghiêng mặt nhìn sang Liễu Tuấn hỏi.

“Ý gì là ý gì?”

Liễu Tuấn ra vẻ không hiểu.

“Cậu lại còn giả bộ…không thích tôi gặp mặt thì nói ra.”

Hà Mộng Doanh cười nói.

Liễu Tuấn không nói tiếng nào.

“Cậu bây giờ càng ngày càng trầm mặc tự kỉ à!”

“Có lời thì nói nhiều, không có thì nói ít.”

“Được! Càng ngày càng có khí thế nam tử hán rồi đấy.”

Hà Mộng Doanh nói một cách đầy khích lệ.

“Lái xe đi, chiều em còn phải lên lớp thật. Săp tốt nghiệp rồi, thầy giáo kiểm tra khắt khe lắm.”

Hà Mộng Doanh cười hà hà, nhấn nhẹ gà, chiếc BMW dần dần chạy đi.

Cũng biết vì sao, về phương diện xe cộ, Hà Mộng Doanh, Lương Xảo và Tiểu Thanh đều không hẹn mà cùng chọn loại BMW. Hoặc là những loại xe ngoại hình đẹp chạy nhanh như này đang được chị em phụ nữ yêu thích.

Lúc này, những thành phố trong nước, mặc dù danh tiếng của các hãng xe chưa được nổi, nhưng đối với thành phố Nam Phương mà nói, xe nhập khẩu thì vẫn bán chạy lắm. Thương hiệu có thể chọn được thì không ít.

“Tiểu Tuấn, nếu cậu thực sự không thích tôi đi xem mặt, vậy từ sau tôi sẽ không đi nữa.”

Cả đường không nói câu nào, lúc xe chạy gần đến đại học Hoa Nam, Hà Mộng Doanh bỗng mở miệng nói.

Liễu Tuấn đang tựa lưng vào ghế chợp mắt, nghe thấy câu nói đó liền nói: “Quay đầu xe lại, đi đại lộ Giải Phóng.”

“Làm gì?”

“Cùng chị đi dạo phố!”

“Ý, không phải cậu bảo chiều nay phải đi học hay sao?”

“Trốn học quen rồi, đằng nào mà chả bị thầy mắng.”

Hà Mộng Doanh hé miệng tủm tỉm cười, cô bỗng cảm thấy người như đang bay, nhanh chóng quay đầu xe chạy về phía đại lộ Giải Phóng.

“Luận văn quân sự của Chú Hải và anh Kinh Vĩ viết thế nào rồi?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Ừm. Hình như là làm một loạt báo cáo… ở trên báo quân đội đăng đến kì thứ 3 rồi, trước mắt hãy còn đang tìm hiểu lợi và hại của tiếp tế hậu cần của quân đội Mỹ…”

Việc này là Liễu Tuấn ủy thác Hà Mộng Doanh đi thuyết phục Hải Hướng Quân. Xem ra Hà Mộng Doanh chưa làm tròn trách nhiệm rồi, còn bị tên cứng đầu Hải Hướng Quân kia nói lại rồi.

Đăng một loạt bài văn trên báo quân đội thật không phải là vinh quang bình thường, Chiêu mà mình đưa cho Hải Hướng Quân, hẳn có thể có chút tác dụng. Hải Hướng Quân có thể thuận lợi thăng lên chức tham mưu trưởng quân đội hay không, đây mới là mấu chốt.

“Hai người cũng kí tên à?”

“ừm… một người là sư trưởng, một người là trưởng ban tác chiến, cùng nhau nghiên cứu lí luận tác chiến quân sự hình thức mới thì cũng là chuyện bình thường.”

“Quân Mỹ vận chuyển của cải, con người hàng trăm vạn dạm theo dường biển, đây cũng chỉ là lừa gạt người ta Iraq không có hải quân, không quân như thế mà thôi. Nếu không thì làm sao mà có thể thuận lợi như vậy được?”

“Thì thế ấy, mà chi phí cũng chả ít ỏi gì. May mà có sự giúp đỡ của liên minh các nước, nếu không có khả năng vẫn chưa bắt đầu đánh nhau, tài chính nước Mỹ đầu tiên cũng không ủng hộ nổi nữa.”

Hà Mộng Doanh vốn không quan tâm những chuyện đánh nhau như thế này, thấy Liễu Tuấn hứng thú, bèn cùng anh trò chuyện mấy câu.

Liễu Tuấn gật đầu, không bàn tán về vấn đề này nữa.

Hà Mộng Doanh tự nhiên không biết tâm trí hắn đã bay đến mỏ dầu ở bờ biển rồi.

Liễu Tuấn hãy còn lờ mờ nhớ, quân Mỹ đầu năm sau nên hoàn thành tập kết chiến lược, hành động “lá chắn sa mạc” kết thúc, hành động “bão táp sa mạc” bắt đầu, phát động 10 ngày không kích đối với Iraq, cuối cùng mới là tác chiến trên mặt đất chưa đầy không tuần, dựa vào thế lực thối nát bị suy đổ, một hành động làm khuất phục Saddam, trả lại độc lập cho Kuwait (cô-oét).

Đợi lúc Mỹ chính thức tiến đánh Iraq, chính là lúc giá xăng dầu toàn bộ hạ xuống. Chỉ cần quân Mỹ hoàn toàn không chế thế cục bờ vịnh, OPEC nhất định sẽ nâng cao sản lượng dầu thô.

Nhưng mà thị trường hàng giao theo định kỳ dầu thô sẽ đầu tiên bị ảnh hưởng bởi việc này.

Hàng giao theo kỳ từ trước đến nay đều đến trước hàng hiện có.

Xem ra có thể thông báo cho Tiểu Thanh, bán hết ra tất cả những hợp đồng dầu thô. Tuy nhiên trí nhớ của Liễu Tuấn về việc này đã không chính xác lắm, cũng không dám yêu cầu quỹ Thịnh Nghiệp giống như lần trước nữa, dốc toàn lực đầu tư. Sử dụng tài chính bình thường, hay là nên tiến hành trước để đảm bảo nguồn vốn được dồi dào. Bán hết ra một cách thích hợp, thu được dăm ba ức đô la cũng là đủ rồi.

Chiếc xe đã nhanh chóng đi đến đại lộ Giải Phóng, Hà Mộng Doanh đã dừng xe, cùng Liễu Tuấn dạo bước trên đại lộ Giải Phóng phồn hoa. Từng dòng người đi lại nhốn nháo, nối tiếp nhau đi, sau khi bị dòng người làm phân cách vài lần, Hà Mộng Doanh dựa sát vào Liễu Tuấn rồi tự nhiên đưa tay ra.

Liễu Tuấn hơi do dự một lát, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Hà Mộng Doanh.
Tuấn có việc hay không có việc cũng đều hay xin nghỉ học, trốn học cũng như chuyện cơm bữa ấy mà, Khương Lão tiên sinh việc gì mà phải tức giận. Thực ra không phải hoàn toàn vì Liễu Tuấn thông minh bẩm sinh, căn bản cổ văn phong phú, rất được lão phu tử coi trọng, cũng không hoàn toàn bởi vì Liễu Tuấn rất biết đối xử với người, tôn sư trọng đạo, điểu quan trọng nhất vẫn là ông ta biết Liễu Tuấn sẽ không bị ở lại lớp.

Khương Lao tiên sinh cũng nhìn ra rồi, tên đệ tử này, mặc dù là còn trẻ nhưng lại thuộc về nơi của hồng trần đại chúng, tháp ngà voi cũng không thích hợp với hắn.

Sắp tốt nghiệp xông vào xã hội, tham gia nhiều hoạt động thực tế một tí cũng chẳng phải việc xấu. Chung quy không thể chỉ một mình hắn, đệ tử của Lão Khương là học sinh cũ được. Nếu có thể xuất hiện một ông quan lớn hoặc là người hiền tài của xã hội, thì lão phu tử cũng nở mày nở mặt.

Đệ tử một lòng một dạ chăm chỉ học hành, Lão phu tử đã có không ít, mà cũng chả kém gì Liễu Tuấn.

Nếu không, Liễu Tuấn lại dày mặt lên xin nghỉ học.

“Tiên sinh, tôi phải về Đại Ninh một chuyến, chắc là dăm ba ngày.”

Khương Lão tiên sinh đặt cuốn sách đóng buộc chỉ xuống, hỏi: “Có việc gi thế?”

“Có một người bạn, đi làm ở tòa án trung cấp ở thành phố Đại Ninh, tôi muốn đến nhờ có chút việc.”

Liễu Tuấn thành thực trả lời.

Khương Lão tiên sinh tâm trạng rất tốt, cười nói: “Thế gặp chuyện gì vậy?”

Lão phu tử mặc dù không phải là quan chính quy, nhưng lại được đại ngỗ như quan chính thức. Có thể xem như một trong những nhân vật đứng đẩu ở đại học Hoa Nam. Tiếp xức với những tầng lớp thấp trong xã hội không phải là nhiều. Ngày thường, lại thích nói chuyện phiếm cùng đám đệ tử của mình, tìm hiểu thêm về mọi điều trên thế gian. Lại không phải là con mọt sách chỉ biết ngày ngày đục khoét những trang sách cũ kĩ.

Đối với thói quen này của lão phu tử, Liễu Tuấn hiểu rất rõ.

“Là như vậy đó, người bạn đó của tôi tên là Doãn Xương Huy, là thẩm phán viên của tòa án thành phố Đại Ninh. Hai tháng trước thế chân một quan tòa kinh tế. Nói ra thì một việc cũng khá đơn giản, người ta nợ tiền mà không trả mà thôi. Chỉ có điều là nguồn gốc công ty kia cũng lớn…”

Liễu Tuấn nói với lão tiên sinh như đang nói về việc tranh cãi khoản nợ giữa công ty kiến trúc Hoa Phạm và công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Hưng.

Doãn Xương Huy tiếp nhận án này xong, như thường lệ tiến hành điều tra giải quyết giữa hai bên. Công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Hưng đưa ra một vị phó tổng giám đốc. Bên Hoa Phạm lại bày ra đủ trò. Nhân viên thư kí gọi điện thúc giục hai ba lần mà lại chẳng thèm cho một ai đến. Cuối cùng một lần Duẫn Xương Huy lại phải đích thân gọi điện thì mới có một cô nương nhỏ hỏi, vậy mà lại là nhân viên nào đó phòng tài chính. Lúc đó Phó tổng giám đốc Vĩnh Hưng tức tối quá đi mất.
Doãn Xương Huy cũng có chút tức giận.

Ngươi Trang Hoa Dương hậu thuẫn vừa lớn lại vừa chắc, nhưng muốn bước qua mặt người khác thì cũng phải bước đã chứ? Không giữ thể diện cho công ty Vĩnh Hưng cũng được, ngay cả đến tòa án mà cũng đùa cợt thì không thể được. Dù sao đằng sau Doãn Xương Huy cũng đang giã vào cha của phó thư kí tỉnh ủy.

Nếm đòn như vậy, Doãn Xương Huy rất buồn bực, nói với Liễu Tuấn trong điện thoại rồi.

Thứ nhất lão tử có giao phó, án này trao đổi cùng Liễu Tuấn. Thứ hai, Doãn Xương Huy thật sự coi Liễu Tuấn là bạn, tuy tuổi nhỏ hơn mình, nhưng làm việc lại rất cẩn thận chu đáo. Lòng dạ không thoải mái, tâm sự với bạn bè cũng là đúng thôi.

“Liễu Tuấn, cậu nói xem những người có tiền làm sao lại đều hành động đạo đức thế à?”

Doãn Xương Huy phẫn nộ nói.

“Trang Hoa Dương chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ, tất nhiên là kiêu ngạo như thế rồi.”

Liễu Tuấn nói.

“Hắn không đến giải quyết thì càng tốt. Thư kí Doãn không phải là muốn cậu công bằng chấp pháp sao? Vậy thì cậu cứ điều tra tin tức rõ ràng, theo phap luật mà phán quyết là được rồi. Xem đến lúc ấy hắn ta, Trang Hoa Dương nói được điều gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.