Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 164: Ai bảo quê hương chúng tôi không giỏi : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 164: Ai bảo quê hương chúng tôi không giỏi




“Chị Bạch Dương, anh Bành Phi, ở đây…”

Tôi đứng dậy vẫy hai người đang đứng ở cửa lại, giống như họ là khách do tôi mời tới vậy.
Bạch Dương nheo mắt, trông thấy tôi, trí nhớ của cô ta thật tốt chỉ ngồi cùng xe có 1 chuyến, một năm không gặp rồi mà ngay lập tức vẫn nhận ra tôi.

“Tiểu Tuấn, là em à!”

Bạch Dương cười tiến lại gần, Bành Phi trông có vẻ không vui, nhưng vẫn phải mỉm cười cùng tiến lại.

“Liễu Hoa, thật là trùng hợp, các em cũng đến ăn cơm à?”

Bạch Dương chào hỏi chị cả.

Chị cả được tôi cho địa chỉ, thường xuyên liên lạc với Bạch Dương. Chị ta lớn hơn chị cả mấy tuổi, nhưng vẫn nói chuyện với chị cả.

“Vâng ạ, tiểu Tuấn đến, mọi người cùng đi ăn cơm. Chị Bạch Dương, cùng ăn luôn đi…”
Chị cả nhiệt tình mời.

Bạch Dương không một chút khách sáo, ngồi ngay xuống, nói với Bành Phi: “ Bành Phi, đến sớm không bằng đến đúng lúc, đã gặp nhau rồi thì gặp cường hào của tiểu Tuấn đi, hihi…”
Đáng chết!

Cô ta làm sao biết được “ Cường hào” của cái bàn này là bổn nha nội chứ? Tôi đã rất “ Ôn lương khiêm nhượng chỉ có chút ý mời thôi”. Chẳng lẽ cái ấn tượng khi mời cơm tại nhà hàng Nhân Dân đã để lại ấn tượng” Không thể phai mờ” trong suy nghĩ của cô ta.

Suy nghĩ của Bành Phi có chút cổ quái. Hỗn loạn vô cùng. Làm sao lại có cái thái độ này cơ chứ?

Tôi suy ngẫm. Cảm xúc có chút lắng xuống.

Thì ra là Bành Phi niềm nở mời chị ta đến đây ăn cơm, nhưng Bạch Dương lại khó lòng từ chối nên đành miễn cưỡng đồng ý tới, không ngờ lại gặp chúng tôi ở đây. Đúng là niềm vui ngoài sức tưởng tượng của Bạch Dương. Nhẹ nhàng từ chối lời mời của Bành Phi lại không làm tổn thương lòng tự tôn của người ta. Nhưng còn Bành Phi thì giống như “ Đổ cho gáo nước lạnh” có chút khó chịu. Không biết trong lòng căm tức nha nội này bao nhiêu phần nữa.

Đương nhiên nguyền rủa thì nguyền rủa, thật sự oán hận cũng không thể. Bành Phi lại không phải loại chim ngu ngốc, làm sao không biết đây là việc trùng hợp, bổn nha nội lại không phải cố ý làm ra cái việc xấu này.

Chị cả vội vàng giới thiệu họ cho bạn cùng phòng.

Yến tử và mọi người nghe nói Bạch Dương là sinh viên xuất sắc của đại học Nhân Dân, tuổi còn trẻ lại làm tại báo tỉnh, đều rất kinh ngạc, lập tức thận trọng hơn nhiều, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Khi đó nói là sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên của đại học Ninh Thanh, tự tôi thấy không phải việc tốt bình thường, những kẻ a dua quyền quý đương nhiên là không bằng một nửa rồi, cho nên khi nghe thấy đại học Nhân Dân đây dường như là điều duy nhất có thể làm cho họ lập tức nín thinh, trình độ của đối phương càng cao, thì học ở ngôi trường càng tốt.

Không nghi ngờ, đại học Nhân Dân Hoa Hạ hơn mấy lần so với đại học Ninh Thanh, là đại học nổi tiếng cả nước đó. Huống hồ Bạch Dương lại còn trẻ tuổi, xinh đẹp, khí chất điềm đạm nho nhã, đưa tay thu chân đều thể hiện việc được giáo dục trong môi trường tốt, rõ ràng hoàn cảnh gia đình cũng khá. So sánh chỉ mang tính tương đối, Bành Phi cũng xuất thân từ trường danh giá, công việc tốt nhưng khí chất lại kém hơn rất nhiều.

Từ nhỏ nhận sự giáo dục của gia đình không giống nhau, thì cũng sẽ ảnh hưởng khá đậm nét tới tính cách của mỗi người.

Lúc này phục vụ cầm thực đơn đi tới, ném lên trên bàn.

Tôi lại có chút khó chịu.

Cửa hàng ăn số 1 của tỉnh, làm sao lại có thái độ phục vụ thế này? Chẳng nhẽ khách bên ngoài hay lãnh đạo trong tỉnh đến đây, cũng ném cái thực đơn thế này sao?

Thái độ phục vụ của ngành phục vụ, thật cần nâng cao đó!

Bạch Dương và Bành Phi đến, đương nhiên phải mời hai vị đó món ngon rồi.

Tôi đang định gọi món, Bành Phi đã không khách khí mà cầm thực đơn gọi rồi.

“ Thịt kho tàu hải sâm…”

Món thứ nhất gọi ra, mọi người đều rất kinh ngạc, Bạch Dương càng kinh ngạc hơn nhìn Bành Phi. Phải biết tỉnh N là tỉnh ở trong nội địa, những sản phẩm liên quan đến biển giá cả đắt vô cùng.

“ Cá nướng bảy tầng..”

Bành Phi không chú ý tới vẻ kinh ngạc của mọi người, gọi tiếp món thứ 2.

Cá nước là con ba ba, cũng là một món rất đắt, đây là món được xem là món ăn nổi tiếng của các nhà hàng lớn.

“Móng dê kho tàu…”

Món thứ ba lại được Bành Phi gọi ra.

Thịt dê thì không phải nguyên liệu đắt nhưng móng dê thì không thế. Những vị khách sành ăn thì hiểu, cả con dê cái ngon nhất là móng, nếu như làm ngon, thì nó vừa thơm lại vừa mềm, thực sự vẫn là món ngon số một. Chỉ là mỗi con dê chỉ có 4 cái chân mà thôi, lấy thịt dê cũng chỉ là việc nhỏ, cần làm ra 1 mâm thức ăn móng dê, ít nhất cũng cần có 3-4 con dê, giá chỉ có lên chứ không xuống.

“Cánh vịt kho hương…”

Hi hi, lại một món làm từ nguyên liệu hiếm. Thời đó không giống như sau này, việc nuôi gia súc lớn mạnh, hộ nuôi gà nhiều hơn nuôi vịt cho nên vịt ít hơn gà rất nhiều. Vì nuôi gà có thể “ Kiêm chức”, một gia đình có thể nhân tiện nuôi 30-50 con gà, thì không thành vấn đề. Giang Hữu Tín bây giờ đang làm đại công tác “ Kinh tế hộ gia đình” tại công xã Hồng Kì, mở rộng việc gia đình nuôi gà là 1 mục tiêu lớn, nhưng nuôi vịt không giống thế, phải có người chuyên chăm sóc, mỗi ngày lùa vịt ra đầm nước, cho ăn tôm tép ở đồng ruộng, không có cách nào mà nuôi tại nhà được. Đương nhiên, sau này cũng có chuồng nuôi vịt, nhưng khi đó vẫn chưa xuất hiện cái chuồng này.

Sau này tại các nhà hàng, người chủ rất coi trọng cái gọi là “ Mân cơm tinh xảo”, nhìn vào đó phải sặc sỡ, hấp dẫn, thức ăn thực sự ít thì không ít, nhưng vẫn không đủ mỗi người gắp 1 lần, nhưng cửa hàng ăn năm 1981, cho dù thái độ phục vụ, các món ăn thiếu sự hài hòa bởi sự bài trí, nhưng hàng thực giá thực, hơn nữa là dựa vào số lượng mà định giá. Cái món “ Cánh vịt kho hương”, ít nhất cũng phải trên mười con vịt, giá không hề rẻ.

“ Nồi hơi gà……”

Bành Phi vẫn gọi những món đắt nhất trong thực đơn.

Đây là một món nổi tiếng của một tỉnh Tây Nam, nhưng cửa hàng này nổi tiếng cả tỉnh N, cũng không thể chỉ có món trong vùng, mà còn có các vùng khác nữa.

Ha ha, cái anh Bành Phi này thật mạnh mồm, biết là bổn nha nội này trước mặt chị em phụ nữ, cố ý làm trò muốn vắt hết tiền trong túi tôi để giải tỏa bực tức trong lòng.

Gọi cũng được, người ta khó khăn lắm mới có cơ hội mời cơm người đẹp, không phải lúc nào mà lại trùng hợp đúng lúc thế này, bị tiểu Tuấn nhà người làm hỏng, cần phải trả thù một trận, bực tức như vậy làm sao có thể được thoải mái?

Tuy nói việc này là có nguyên nhân nhưng tính cách có phần tồi, cũng khó trách Bạch Dương không thèm để ý đến anh ta.

Nhưng bổn nha nội cũng cần cảm ơn anh ta. Đang không biết sẽ mời Bạch Dương và bạn của chị cả món gì, thì anh chàng này lại ra tay giúp đỡ, thật là vô cùng tốt, vừa thể hiện bổn nha nội hiếu khách, lại không bị người ta chê cười.

“Bành Phi”

Bạch Dương không chịu nổi, liền lên tiếng.

“Làm sao?”

Bành Phi quay đầu, với cái vẻ vô tội.

Bạch Dương vốn muốn nói với anh ta vài câu, nghĩ rồi lại thôi không thể để mất thể diện trước quá nhiều người. Đàn ông vì hai cái chữ gọi là “ Thể diện” có thể làm ra cái việc“ Vì hồng nhan mà bực tức xung quân”

“ Chúng tôi đều là con gái, anh gọi món thịt nhiều dầu mỡ như vậy, có phải cố ý để chúng tôi béo đúng không?”

Bạch Dương cười nói. Nhưng lại lườm Bành Phi một cái.

“ Đưa cái thực đơn lại cho tôi”

Người đẹp đã hạ lệnh, Bành Phi không dám trái lời, đành ngoan ngoãn mà đưa cho chị ấy.

“ Đồng chí phục vụ, những món vừa gọi không cần nữa….”

Bạch Dương nói.

“Cái gì? Cô làm trò quái gì vậy?”

Người phục vụ này sau khi thấy món Bành Phi gọi đều là liệt vào món đắt, những tức giận lúc trước đã dần nguôi ngoai, nhưng khi nghe được câu nói này của Bạch Dương thì ngay lập tức tối tăm mặt mày, lại còn có cái dáng vẻ “ Ở đâu có cái kiểu cho cô gọi lại lần nữa”

“Những món đã gọi sao lại không dùng nữa?”

“Dù sao vẫn chưa báo cho nhà bếp mà, tại sao lại không thể thay đổi được cơ chứ?”

Bạch Dương chẳng thèm để ý tới người phục vụ chút nào.

Đường đường là phóng viên của báo tỉnh, bao nhiêu việc thế gian đã gặp qua, có thể hù dọa nhân viên phục vụ của nhà hàng này mới là việc kì lạ.

“Chị Bạch Dương, em thấy không cần phải gọi lại đâu, những món anh Bành Phi đã gọi đều rất hợp khẩu vị của em….như vậy đi. Những món dầu mỡ thì để cánh con trai chúng em ăn, chị gọi những món giành cho con gái các chị đi, thế nào ?”

Tôi xuất hiện đúng lúc, tuy phóng viên báo tỉnh không sợ nhân viên phục vụ, nhưng nếu như mọi người nghe thấy xảy ra cãi nhau tại đây thì thật không hay, có khi còn phải gọi cả giám đốc nhà hàng này đến giải quyết nữa. Hơn nữa những món đó anh Bành Phi đã gọi rồi bây giờ lại đổi sang món khác, chẳng phải là làm xấu mặt anh ấy sao. Anh ý đã làm việc ở báo tỉnh hơn 4 năm rồi cũng khó khăn mới có được cái tư cách phóng viên tốt như bây giờ, tôi cũng không muốn làm xấu đi hình ảnh tốt đó của anh ta.

Lần này đến tỉnh thành là muốn tăng thêm tình cảm với họ. Sauk hi nghe những câu nói của tôi, anh ta liền nhìn tôi, gật đầu mỉm cười, đây chính là thành ý chấp nhận tình cảm.

Bạch Dương thấy tôi đã kiên quyết như vậy, hơn nữa cũng thấy cách tôi tiếp đón họ tại huyện Hướng Dương như thế nào rồi, cho nên cũng không phản đối nữa, nhìn tôi cười nói: “ Tiểu Tuấn, thật không ngờ em là người có phong độ như vậy…”

Tôi cũng chẳng muốn cạnh tranh gì với Bành Phi cả, liền cười nói : “Anh Bành mới là người ga lăng phong độ, còn em thì chỉ là một đứa nhóc mà thôi. Ha Ha….chị Bạch Dương mau gọi món đi. Em đói lắm rồi”

Câu nói là có chút lừa người, bữa trưa đã ăn rồi, ba giờ lại còn ăn thêm bát mì tại nhà Châu tiên sinh nữa, mới qua có hai tiếng, làm sao người luyện võ công tráng kiện như bổn nha nội này có thể đói nhanh như vậy chứ, thực ra cũng chỉ gỡ rối cho Bành Phi mà thôi.

Bạch Dương rất thông minh, đều thấy hết được ý bảo vệ Bành Phi của tôi nên rất cảm động, cười nói : “Thế thì chị gọi vậy, làm sao có thể để cho nhóc con chết đói được chứ, ừm, một thịt xay cà….rau cải xào miến, bây giờ mà đã có rau cải rồi sao?”

Rau cải là loại rau chỉ có vào mùa đông, hơn nữa lại là đặc sản của phương bắc, cũng khó trách Bạch Dương ngạc nhiên như vậy, chị ta học 4 năm tại thủ đô, có lẽ thích ăn loại cải vừa ngọt vừa mềm ở đây rồi.

“Cô không biết à, cho dù rau của bất kì là mùa nào trong năm chúng tôi đều có cả”
phục vụ liền nói chen vào.

“Á, không phải nói quá chứ? Làm sao có thể như vậy được, là trái mùa sao!”

Tôi không kìm được liền mỉm cười, dù sao chị ấy cũng là “ Công chúa” ở nhà, đâu có phải “Quân tử” chốn “ Bếp Núc”. Đương nhiên không biết từ khi có cơ sở trồng rau của huyện Hướng Dương thì thị trường thực phẩm của thành Đại Ninh mới phong phú như thế này được.

“ Chị Bạch Dương, đây đều là rau của huyện Hướng Dương chúng em đó, 1 năm 4 mùa, loại rau nào cũng có”

Tôi vừa cười vừa giải thích.

“Cơ sở trồng rau? Lúc nào cũng tươi ngon à”

Hai mắt chị ta sáng lên nhìn tôi, đợi chờ sự giải thích cặn kẽ hơn.

Ài, đúng không nhạy bén rồi, nhắc tới mấy người phóng viên này thì việc gì cũng tỏ, vậy mà chị ta lại không biết sự việc này.

“Chị cứ gọi món cho xong đi đã, tí nữa vừa ăn em sẽ báo cáo sau, thế nào? Việc mới của huyện Hướng Dương bảo đảm hai anh chị không thể viết hết được”

“Được, chị gọi món trước vậy, xem xem em có nói dối không!”

Bạch Dương cười, gọi tiếp hai món nữa, rồi đưa thực đơn lại cho chị cả.

“Liễu Hoa, các em thích ăn gì thì tự mình gọi đi, đừng ngại”

Người này thật không biết khiêm tốn, rốt cuộc chị mời hay tôi mời vậy, thật là loạn.

Chị cả cười đưa thực đơn cho Yến Tử :”Yến Tử, mọi người gọi đi”

Năm món Bành Phi đã gọi đều là những món đắt, Yến Tử bọn họ đâu dám gọi thêm, đều cười nói: “Đủ rồi, đủ rồi, làm sao ăn hết nhiều món như vậy”

Tôi nói với phục vụ : ‘ Thế này đi, cho thêm 1 thịt kho tàu, và một đĩa thị bò, thế là đủ rồi”

Ha ha, thịt kho tàu và thịt bò tẩm đều là những món tôi thích nhất!

Người phục đó cứ nhìn tôi không đi.

Nheo mày nói : “ Xin thanh toán luôn cho?”

“Thanh toán luôn? Nhà hàng này đâu có cái quy tắc này chứ. Chúng tôi không phải lần đầu đến đây” Bạch Dương cười nhìn phục vụ : “Đồng chí yên tâm chúng tôi không ăn quỵt đâu.”

Người phục vụ này thấy những vị khách này tuy còn rất trẻ, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, không hề giống những kẻ ăn quỵt, hơn nữa dám đến đây ăn uống cũng coi như to gan lớn mật rồi. Chị ta mím môi, quay đi, cái người này cũng phải ngoài 30 rồi. sao lại có cái chứng bệnh này cơ chứ, thật không hiểu.

“Tiểu Tuấn em mau nói đi, huyện Hướng Dương có gì mới?”

Không hổ danh là người làm về thời sự, lúc nào cũng sẵn sàng thu nhận thông tin.

Đây chính là một trong những mục đích tới đây của tôi, cần phải nói về những thay đổi mấy năm gần đây của huyện Hướng Dương.

“À, nhà máy rượu đã phất lên rồi, việc này rất mới đó..”

“Á, trong thời gian ngắn như vậy mà mà nhà máy rượu của các em đã có chuyển biến nhanh như vậy sao? Thật là việc tốt đó…”

“Công xã Hồng Kì làm “ Kinh tế hộ gia đình”, cách làm này rất có hiệu quả…”

Tôi mới mới nói cái kết, từng việc nói rất rõ ràng như vậy, Bạch Dương và Bành Phi nghe như nuốt từng lời một, Bạch Dương không ngừng thốt ra những lời kinh ngạc.

Chị cả tuy là người Hướng Dương, mấy năm này đều chăm chỉ học hành rất ít khi ra khỏi cửa nhà, cho nên không thật hiểu rõ những việc này, những người bạn của chị cũng giống như vậy, cái gì nghe được cũng cảm thấy có ý nghĩa. Thi thoảng cúng thốt lên như Bạch Dương.

“Thế thì những nhân dân huyện Hướng Dương các em có những ngày tháng quá tốt rồi…”

“Không hoàn toàn như vậy đâu, những ngày tháng của nhân dân huyện Hướng Dương chúng em chỉ là “ Từ từ nở hoa--ngày ngày nâng cao” à…. Chị Bạch Dương. Anh Bành có thời gian thì đến chỗ chúng em thăm quan đi. Thật sự có rất nhiều việc mới mẻ để viết bài đó”

Tôi chớp ngay lấy cơ hội.

“Được đó, mấy hôm nữa sẽ xin phép chủ nhiệm, đến Hướng Dương phỏng vấn”

Bạch Dương rất có hứng thú với việc này.

Bành Phi cũng liên tục gật đầu, với tư cách của một phóng viên thâm niên như anh ta, đương nhiên thấy được những giá trị thời sự trong lời nói của tôi.

“Thật tốt đó, em có xe, nếu được em sẽ ở tỉnh thành đợi mọi người trong hai ngàym cùng về huyện Hướng Dương.”

Bạch Dương và Bành Phi nhìn nhau, cười gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.