Nghiêm Ngọc Thành sắp chuyển đi.
Thông tin này đến rất bất ngờ, sau mùa xuân năm 1981 không lâu, khu vực chuyển thông tin này đến, chuẩn bị thay đổi ban ngành của huyện Hướng Dương. Khi thông tin mới chuyển đến, chưa biết là Nghiêm Ngọc Thành hay cha sẽ đi, nhưng trong hai người nhất định có một người đi.
Nhìn hai người này quá thân thiết, tất cả là phạm phải sai lầm chốn quan trường.
Với thông tin này, Nghiêm Ngọc Thành và cha rất là xem trọng, tuy là nói cán bộ đảng nhất định phải theo sự sắp xếp của tổ chức, đây là quy luật thép. Nhưng đối diện với tình hình của huyện Hướng Dương không phải là dễ, đương nhiên trong thời gian này không ai trong số hai người họ muốn có sự thay đổi cả.
Một năm đi qua, huyện Hướng Dương đã có những chuyển mình lớn, tổng sản lượng nông công nghiệp xếp thứ hai toàn khu, sau thành Bảo Châu. Đặc biệt là sản lượng công nghiệp, có lẽ đã bổ nhào mấy vòng, các nhà máy mọc lên như nấm sau mưa, tổng sản lượng và lợi nhuận doanh nghiệp tập thể từ không thành có, trong chốc lát đã tăng, thu nhập tài chính cũng tăng mạnh.
Hôm tết, cha đến nhà Nghiêm Ngọc Thành chúc tết, vẫn còn vui vẻ nói chuyện đường lối tư tưởng nămnay, dựa trên nền tảng đó, tổng sản lượng công nông nghiệp tiếp tục có chuyển biến, tranh giành lấy vị trí thứ nhất. Nghiêm Ngọc Thành cũng rất vui mừng, chỉ ra sự phát triển của khu Sơn Bắc, cần tăng nhanh một chút. Hai người không hay uống rượu cạn vài chén trong tiền đồ tươi đẹp của huyện Hướng Dương cho nên đều có chút say sưa,
Ai ngờ sau tết không lâu, đúng 15 tháng giêng, thì tin đồn chuyển tới.
Lúc đầu Nghiêm Ngọc Thành và cha cũng không để ý.
Hai năm vừa rồi mới có sự thay đổi nhân sự trong toàn khu vực trên quy mô rộng, như thế thì khôngg thể có sự thay đổi gì trong thời gian này. Nhưng thận trọng xem xét, Nghiêm Ngọc Thành hỏi thăm qua mấy người quen của cơ quan khu vực. một người lãnh đạo của huyện Hướng Dương trong gần 3 năm qua thì bác ta cũng quen biết đựơc rất nhiều người của khu vực.
Không lâu, thì có tin chính xác truyền về. Người điều đi là Nghiêm Ngọc Thành nơi chuyển đến rất có thể là thành Bảo Châu.
vì bí thư tiền nhiệm của thành ủy Bảo Châu đã lớn tuổi. Kiến thức không đủ, rất nhiều việc không thể quản lý được, tổng sản lượng công nông nghiệp của Bảo Châu trong năm ngoái không có thay đổi gì. Nếu như không phải là có cái nền tảng vững chắc, chỉ sợ sắp bị huyện Hướng Dương đẩy ra rồi. Long Thiết Quân không hề bằng lòng với công việc của ông ta. Vấn đề là Hứa Cảnh Hành dựa vào cái tư cách dày dặn của mình và thân phận của bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu và phó bí thư ủy ban khu vực. Ông ta còn nhàn nhã hơn Long Thiết Quân rất nhiều, tuổi đã lớn rồi vậy mà không hề đề cập đến việc nghỉ hưu làm cho Long Thiết Quân vì việc naỳ mà suy nghĩ nhiều.
Nghe nói thời gian tết. Hứa Cảnh Hành vui mừng quá độ, uống mấy chén liền, thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Sau mấy ngày nghỉ tết, không có cách nào đi làm bình thường. mỗi lần đến sân lớn của ủy ban thành phố điểm mão ((thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc), là lại phải chạy tới bệnh viện.
Chính vì thế mà Long Thiết Quân quết định phải điều chỉnh ban lãnh đạo của thành phố Bảo Châu.
Nếu như quả thật để huyện Hướng Dương một huyện thường niên xếp trong danh sách những huyện nghèo vượt qua vị trí số 1 của thành phố Bảo Châu. Quả nhiên là một sự vinh dự. Nhưng cũng đã vượt qua tâm huyết của lãnh đạo ủy ban khu vực số một của Long Thiết Quân rồi.
Bất luận như thế nào. Thành phố Bảo Châu là nơi đóng quân của ủy ban cách mạng khu vực ủy ban khu vực, không có nghi vấn, nhân lực vật lực của khu vực đều là nghiêng về phía thành phố Bảo Châu. Đối với kiến thiết của thành phố Bảo Châu, Long Thiết Quân, Châu Bồi Minh cũng như các lãnh đạo trước đây cũng thường cung cấp cho những chỉ điểm cụ thể. Hơn nữa với tư cách là thành phố xây dựng chế độ. Về ngân sách tài chính, thì ưu tiên hơn huyện. Có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Nhưng lại vẫn tuân theo cái con đường cũ. Không nỗ lực tạo ra những thành tích gì. Không chỉ là làm cho Hứa Cảnh Hành và ủy ban thành phố Bảo Châu không có chút thể diện? mà Long Thiết Quân, Châu Bồi Minh cũng khó nhìn.
Tuy chỉ là những thông tin vỉa hè, nhưng nói phải có tai có mắt, xem ra vấn đề này còn là hệ quả của nhiều việc khác nữa, theo lời Nghiêm Ngọc Thành thì những tin bác ta có được đều là đáng tin cả.
Trong phòng sách của Nghiêm Ngọc Thành, tôi và cha cùng nheo mày.
“ Không thể lại tranh thủ một chút sao?”
Ro ràng biết không thể, cha vẫn hỏi 1 câu, đem theo theo hi vọng mong manh.
Nghiêm Ngọc Thành từ từ lắc đầu.
“Thế nhanh nhất là vào khi nào?”
Cha lại hỏi
.
“Có lẽ là tháng 4, trước khi mở hội nghị toàn ủy ban huyện và hội đại biểu nhân dân”
Thông thường khi điều động cán bộ, đều là trong thời gian này, trình tự tướng đối thuận tiện, đại hội toàn ủy ban huyện và đại biểu nhân dân, căn bản sớm đã do cấp trên định, phát sinh những việc bất ngờ hầu như là không có.
“Bác Nghiêm, thế bác đi, có phải là cũng có thể kiêm nhiệm cả chức phó bí thư ủy ban khu vực?”
Tôi hỏi.
Nếu như có thể như thế thật, việc điều động này cũng không hề quá tồi. Nghiêm Ngọc Thành lên 1 cấp, trở thành lãnh đạo ủy ban khu vực, cha có thể thuận lợi mà lên chức, trở thành người đứng đầu của huyện Hướng Dương.
Việc buôn bán này làm được, lời kiếm được không hề nhỏ!
Nghiêm Ngọc Thành cười: “ Cháu nghĩ thật tuyệt, phó bí thư ủy ban khu vực dễ làm như vậy sao?”
Đây cũng đúng, 3 năm trước bác ý vẫn là chủ nhiệm công xã của cấp chính khoa, chưa đến 3 năm, người ta đã lên được chức phó bí thư, làm cục phó phòng cấp cao, việc lên chức có vẻ khá nhanh.
Tôi nói: “ Tiền sinh làm chuyện ác, kim sinh phụ khoách, ứa quan mãn doanh, phụ khoách tỉnh thành”( căn bản không có nhân quả báo ứng, việc xấu không làm tiếc không làm, làm càng nhiều thì lên như diều gặp gió)
Nghiêm Ngọc Thành vừa tức vừa cười, đưa tay gõ đầu tôi.
“Tiểu tử thối, cái miệng này thật độc đấy?”
Tôi gãi đầu hi hi cười.
Tuy là đùa, nhưng cũng ý có cả.
Liên quan tới“ Phụ Khoách” là như thế này, thời phong kiến đảm nhiệm chức vụ huyện lệnh đầu tiên của huyện, thì được gọi là phụ khoách, vốn “ Bạch lý hầu” với cái oai phong lẫm liệt đứng đầu 1 huyện, nhưng với tư cách huyện lệnh đứng đầu của huyện thì cho dù là những quan trên hay nhóm người học chính trị, trợ táthì đều phải đối đãi hầu hạ cẩn thận. Còn về phu khoách tỉnh thành, thì càng dễ lí giải, chính là huyện lệnh huyên đầu của toàn tỉnh, đi nhiều hơn những vị đại quan khác. Làm huyện lệnh của tỉnh thành, thì không gọi là làm quan là gọi là làm tôn tử!
Cho nên mới có câu nói “Ác độc” lưu truyền đến bây giờ.
Nghiêm Ngọc Thành điều đến làm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu, nếu như không thể làm một chức tại hội ủy ban khu vực, thì cũng có thể nắm một chức cao hơn thế, cái chức phó chủ nhiệm thư kí của ủy ban cách mạng khu vực là vị trí chắc chắn, nhưng vị trí thế lực của mấy người đứng đầu trực tiếp, cũng không nằm ngoài tầm tay của bác ta.
Sao, luận đến cấp bậc của hai chúng tôi, thì chẳng ai hơn ai.
“Việc này, tôi nghĩ bí thư Long nhất định có suy nghĩ rồi?”
Cha nói
Nghiêm Ngọc Thành nói: “ Quyền miễn nhiệm của cấp cục phó phòng, không ở tại khu vực. bí thư Long cũng chủ có quyền kiến nghị”
Tôi cười nói: “ Bác, thế bác không dám nịnh bợ bí thư Long sao?”
“Tiểu tử thối, bác cháu là loại người đó sao?”
Nghiêm Ngọc Thành cười mắng.
Tôi nghiêm mặt nói: “ Quan mà, nên chạy thì chạy, nên cần thì phải cần. Bác một lòng vì nhân dân làm việc, quan làm càng lớn, thì càng có lợi cho quần chúng nhân dân. Đây không phải là lúc mời khách sao”
Lời này nửa là đùa, nửa có hiềm nghi của sự a dua.
Nghiêm Ngọc Thành lần này không mắng tôi, cười nói : “Người làm quan, ai lại không thấy mình là một lòng phục vụ nhân dân chứ?”
Cha nói : “Bí thư, tôi thấy tiểu Tuấn nói cũng có lý, đồng chí hay là cứ đích thân tìm gặp bí thư Long thì tốt hơn”
“ Tôi đi thì nói gì chứ?”
Nghiêm Ngọc Thành hai tay khua khua.
“Chẳng nhẽ anh nhường tôi, hãy cho tôi lên 1 cấp, nếu không tôi không làm ?”
Cha và tôi đều cười.
“ Cho dù như thế nào, công tác báo cáo có thể mà?”
Tôi cười nói.
Nghiêm Ngọc Thành nghĩ một lát, gật đầu.
“ Ngày mai khu vực có họp, tôi tiện thể tìm gặp bí thư Long nói chuyện”
Chiều hôm nay, tôi phá lệ ngồi học hai tiết tại lớp năm thứ nhất của trường trung học Nhất Trung. Trung học Nhất Trung thuộc Nhất Trung huyện Hướng Dương là trường có lượng giáo viên hùng hậu nhất huyện Hướng Dương, chất lượng giảng dạy cũng là tốt nhất. Mở lớp không nhiều, mỗi khóa chỉ có 4 lớp, vào đây chỉ có 2 loại người—học sinh có thành tích xuất sắc nhất và học sinh có quan hệ tốt nhất.
Nghiêm Phi thuộc loại sau, nói thật, nha đầu này không lười nhác, chỉ là tính cách hơi ngu ngơ, chẳng có thể vào đại học gì, tuy chẳng có chút hi vọng nào nhưng cứ thi vào trường Nhất Trung mà thôi. Nếu không nói tới chức vị của Nghiêm Ngọc Thành mà ngay cả bà mẹ Giải Anh bây giờ cũng là chủ tịch bên công tác giáo dục, cái thể diện này, lãnh đạo nhất trung đương nhiên là phải giữ cho rồi.
Còn về nha nội này, chư vị không cần hiểu nhầm, không cần tới bất cứ quan hệ nào, dựa vào thân phận của học sinh năm 4 thi tốt nghiệp của học sinh năm thứ 5, hai điểm 100 của ngữ văn và toán học, dựa vào cái thành tích số 1 này đã được trung học nhất trung ưu tiên tuyển thẳng.
Nhưng sau khi vào trung học, đương nhiên vẫn phải dùng tới quan hệ, tặng quà cáp , để thầy chủ nhiệm có thể cho tôi cho phép không cần lên lớp. Cái điều kiện này vẫn giống như thời tiểu học, bảo đảm mỗi lần kiểm tra đạt vị trí thứ nhất.
Lên năm thứ nhất, thêm môn tiếng anh, còn có lịch sử và chính trị, những cái này tôi cũng chẳng quan tâm.
Giáo viên Nhất Trung rất có trách nhiệm, cho dù tôi đã nhờ tới người đứng đầu của cục công an trong nội các là Lương Quốc Cường đích thân đến gặp, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn đích thân đến trưng cầu ý kiến cha tôi.
Cha tôi mỉm cười mời thầy uống trà, hút thuốc, cùng thầy nói chuyện hơn tiếng đồng hồ, rồi vô cùng vui vẻ nói 1 câu : “ Trẻ con mà, chỉ cần không làm chuyện xấu, việc lên lớp. để nó tự phát huy!”
Được, thầy chủ nhiệm lĩnh hội ý đó cú cha, vui vẻ ra về.
Từ khi mở lớp đến bây giờ, ngoài mấy lần đi thi, tất cả thời gian tôi lên lớp cộng vào cũng chưa vượt quá 8 tiết,ngay cả cộng thêm hai tiết này vào nữa.
Tất cả là vì việc gì?
Cùng ở với Nghiêm Phi nhiều hơn.
Tối hôm qua từ phòng Nghiêm Ngọc Thành đi ra, thấy Nghiêm Phi nhìn tôi với ánh mắt lung túng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống trải. Cùng với Nghiêm Ngọc Thành đến thành phố Bảo Châu, từ nay về sau gặp cô ấy sẽ ít dần đi. Ít có cơ hội gặp cô ấy như bây giờ. Tôi đồng ý tính cách của tôi là có chút khờ khạo, rất nhiều việc cầm được nhưng không đặt xuống được. Cũng quen biết Nghiêm Phi 3 năm, tuy tạm thời chưa tiến tới tình cảm nam nữ, những cảm tình thật sự không nông cạn.
Nói nghiêm túc thì từ khí bắt đầu trùng sinh, Nghiêm Phi có lẽ là người bạn đồng niên duy nhất của tôi. Chơi với những bạn khác trước đây, cả đời này cũng qua lại rất ít, phần lớn là không nhớ tên gì.
Cứ thao thao câu “ Thanh mai trúc mã”, cần phải chăm sóc cô ấy tốt.
Nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện tại lớp học, các thầy giáo đều cảm thấy bất ngờ, còn các bạn, ngoại trừ Nghiêm Phi, có lẽ chẳng ai nói chuyện với tôi. Căn bản là không quen biết nói cái gì được chứ? Hơn nữa tôi mặc chiếc áo khoác vàng, sơ mi trắng, giầy đen, cổ tay đeo đồng hồ thượng hải, đầu tóc gọn gàng, làm sao có thẻ thấy giống như học sinh chứ.
Nghiêm Phi rất vui mừng, cho dù như thế này, vừa tan học liền dính lấy tôi, chi chi cha cha nói chuyện không ngừng, đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn , khuôn mặt xinh xắn thêm tinh thần vui vẻ, thật sự làm cho người ta cảm thấy vui lây.
Các bạn đều có chút ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Nghiêm Phi tuy là cô gái ngoan, rất ít khi làm những việc như thế này, nhưng vì thân phận của cô ấy cộng với vẻ đẹp làm người khác ngạc nhiên thì cô ấy được xem là một cô công chúa kiêu sa, quen biết hơn 1 năm cũng chưa ai dám lại gần nói chuyện hay từng thấy cô ấy vui vẻ nói nhiều như thế này.
Vị trí của tôi mãi mãi vẫn là học sinh kém xếp vị trí cuối cùng.
Căn bản, hai tiết học này Nghiêm Phi không học được gì, thi thoảng lại chăm chú nhìn tôi. Mỗi lần quay lại nhìn cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng mỉm cười, cô nương này liền cảm thấy rất mãn nguyện quay đầu lại, đem theo nụ cười ngại ngùng.
Thầy giáo đương nhiên biết việc này nhưng lại giả câm giả điếc.
Chẳng nhẽ lại công khai phê bình con gái bí thư Nghiêm và con trai chủ nhiệm Liễu lên lớp không nghiêm túc? Nếu không nói tới hai người cha này, thì Liễu Tuấn mỗi lần thi cử đều giành giải nhất, không chăm chỉ thế nào chứ?
Khi đó, chỉ cần thành tích học tập tốt thì đã là học sinh giỏi rồi.
Sau khi nghỉ học, tôi mỉm cười với Nghiêm Phi nói : “ Phi phi, muộn một chút hãy về, tôi đưa đi đến con ngõ cũ chơi”
“Được được……..
Nghiêm Phi vỗ tay hoan nghênh.
Cô bé này năm nay vừa tròn 13 tuổi, cao cũng gần 1m 4, nhưng vẫn mang tâm hồn vô lo vô nghĩ. Để tôi mồ hôi chảy ra đầm đìa, mới bước chân ra khỏi cổng trường, một bàn tay trắng mịm màng liền khoác chặt lấy tay tôi.
Cuối năm ngoái, mỗi ngày luyện tập đánh bao cát, bàn tay ngọc của bổn nha nội này không còn trắng mềm nữa mà xuất hiện nhiều vết chai, rất thô ráp. Nắm tay Nghiêm Phi, chốc chốc cẩn thận gãi gãi lòng bàn tay của cô ấy, làm Nghiêm Phi cười, nụ cuời như tiếng của những chiếc chuông bạc.
Đường của huyện Hướng Dương không hề dễ đi, nhưng con đường đi qua cửa của công tý bách hóa thì đẹp hơn 1 chút. Tôi kéo tay Nghiêm Phi lại gần chỗ đó chơi, vừa vào đã trông thấy 1 con gấu trúc lông tơ mềm mại, tạo hình mộc mạc vô cùng đáng yêu.
“Phi phi, thích không ?”
“Thích!”
Nghiêm Phi gật đầu.
Khi về nhà, Nghiêm Phi cứ ôm con gấu đó trong lòng, vô cùng hạnh phúc.
Hơn 8 giờ tối, Nghiêm Ngọc Thành từ khu vực trở về. Khi vừa tới nhà thì gọi điện thoại cho cha. Cha và tôi đương nhiên vẫn đang cùng ngồi chờ điện thoại rồi, ba người liền nhanh chóng vào trong phòng sách của Nghiêm Ngọc Thành.
“ Sự việc về căn bản đã quyết rồi”
Nghiêm Ngọc Thành đưa cho cha 1 điếu thuốc, sau đó cũng châm cho mình một điếu, từ từ nói.
Cha và tôi đều nhìn bác ý, đợi chờ.
“Khu vực đã gửi báo cáo tài liệu lên trên rồi, không lâu sau, bộ tổ chức ủy ban tỉnh sẽ đi khảo sát”
Cha con tôi nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra niềm vui.
Khi đó, bí thư huyện ủy không phải là cán bộ do tỉnh quản lý, Nghiêm Ngọc Thành nếu như bình thường điều đến Bảo Châu thì không cần bộ tổ chức ủy ban tỉnh đến khảo sát. Cái này chính là để sắp xếp cho cha tiến 1 bước.
“Phó bí thư ủy ban khu vực vẫn là ủy viên ủy ban khu vực?”
Tôi hỏi.
“Ủy viên ủy ban khu vực đấy, trên phó bí thư sợ là lí lịch vẫn chưa được”
Cha và tôi đều gật đầu, có thể là ủy viên ủy ban khu vực đã là không tồi rồi, chỉ cần vào được phòng của ủy ban khu vực đã tốt i.
“Thế , cha cháu thế nào ạ?”
Câu này cha tự hỏi thì không hay, tôi cũng chẳng chút kiêng nể gì.
Nghiêm Ngọc Thành nhắm mắt, sắc mặt có chút thay đổi tối tăm.
Sao chứ, chăng nhẽ cha không thể thuận lợi mà lên chức, chẳng nhẽ lại cho người khác đến làm bí thư ủy ban huyện Hướng Dương ?