Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùm Tài Nguyên - Quyển 1 – Chương 19: Khiêu khích “Nghiêm không được phép” : truyenyy.mobi

Trùm Tài Nguyên

Quyển 1 – Chương 19: Khiêu khích “Nghiêm không được phép”




Trong nháy mắt, thu qua đông tới, học kỳ đã đi qua được một nửa. Một tuần trước, các lớp tiểu học vừa mới tiến hành xong kỳ thi giữa kỳ .

Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy những chiếc lá vàng rơi rụng, trong lòng cân nhắc xem quán ăn sáng của tiểu thúc có nên xem xét đến việc dọn vào bên trong không. Mùa đông ở tỉnh Tần Tây thường khá lạnh, càng đáng sợ hơn nữa là những cơn gió lạnh thấu xương, nếu mặc áo bông đứng ở bên ngoài lâu, cả người cũng sẽ đông lạnh thành băng, hơn nữa bánh bao nóng hôi hổi nếu thiếu chút phương pháp giữ nhiệt thì nó sẽ nhanh chóng biến thành bánh bao lạnh, và tất nhiên cũng sẽ không bán được nữa. Nhưng vì việc này mà thuê một gian phòng thì quả là có chút lãng phí. Chỗ cổng nhà máy có mấy quán ăn, không biết có thể bàn bạc với họ một chút không, buổi sáng thuê mặt tiền cửa hàng của họ. Bây giờ việc kinh doanh bánh bao của Phương gia đã rất hưng thịnh, trong khu buôn bán này cũng là có chút danh tiếng.Phương lão gia lại mướn hai người nội trợ trong nhà máy làm, giúp việc gói bánh bao, chưng bánh bao, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Tuy rằng bận thì có bận nhưng mọi người ai cũng rất vui vẻ. Trong môi trường khích lệ đó, tất nhiên điều kiện sống cũng được cải thiện rất nhiều, chí ít thì tiêu chuẩn ăn uống cũng được nâng cao đáng kể. Phương Minh Viễn mấy tháng nay lại cao thêm 5cm nữa.

Mà tiệm sách cho thuê nhỏ mà hắn lập ra đã mượn danh nghĩa tiểu thúc Phương Bân chính thức mở cửa tại trấn công thương, hiện giờ cũng không ở tại buồng than nhỏ của Phương gia nữa, mà là tìm một chỗ nhà trệt khác trong khu nhà. Trong này số người đăng ký mượn sách đã vượt qua con số 500 người, mặc dù nói đối với gần vạn người trong tổng số công nhân viên chức trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây kia mà nói, đó chỉ là hạt cát trên sa mạc, nhưng mà đã có một nghìn năm trăm tệ tiền thế chấp nghiễm nhiên rơi vào tay Phương gia. Một nghìn năm trăm tệ, điều này ở thị trấn Hải Trang những năm 83 mà nói lại là một khoản tiền lớn đủ để khiến những công nhân bình thường giật mình rồi. Hơn nữa cái tiệm sách cho thuê nhỏ mà hắn mượn danh nghĩa người khác này, mỗi tháng cũng có thể mang lại cho Phương gia khoản thu nhập đến con số mười tệ, tuy rằng nói không phát triển bằng việc kinh doanh bánh bao, nhưng lại hơn ở chỗ nhàn nhã thanh tĩnh. Một ấm trà một quyển sách, sống yên ổn qua ngày, chính là cách Phương lão gia và Phương lão thái thái có thể thoải mái mà đảm nhận. Điều này tất nhiên trong con mắt của những người xung quanh lại trở thành một ví dụ minh chứng tốt nhất về trí tuệ hơn người của Phương Minh Viễn. Nghe Triệu Nhã nói, trong khu nhà máy ở phía bên kia trấn cũng đã xuất hiện kiểu nhà sách cho thuê giống như vậy.

Mà cùng lúc đó, cũng có tin tức tốt từ chỗ Chu Viên Triều truyền đến, trên thị trường giao dịch tem phiếu tại tỉnh lị Phụng Nguyên, giá trị của hầu phiếu đã lặng lẽ tăng lên, hiện nay giá trị của một tấm hầu phiếu đã đạt tới năm mao tiền, giá trị của hầu phiếu ở khắp nơi ngày càng cao, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có vài tháng, giá trị hầu phiếu trong tay của Phương Minh Viễn đã tăng lên gấp sáu lần, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục tăng lên. Đối với người biết tính toán trước sau như Phương Minh Viễn, Chu Viên Triều luôn than thở không ngừng. Y chịu ảnh hưởng của Phương Minh Viễn, cũng đã mua hơn mười tệ tiền hầu phiếu, hiện giờ cũng có thể coi là một món tiền nhỏ. Nhưng Phương Minh Viễn đã nói rất rõ ràng với y, bây giờ còn lâu mới phải là lúc giá trị hầu phiếu đạt đỉnh, nếu như Chu Viên Triều đồng ý bán, hắn sẽ mua lại với giá tám mao tiền một tấm. Nghe hắn nói như vậy, Chu Viên Triều cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên hiểu được Phương Minh Viễn ở đây là đang muốn ám chỉ y rằng, một tấm hầu phiếu chí ít cũng sẽ tăng lên tới tám mao tiền trở lên, và tất nhiên là không chịu chuyển nhượng rồi.

Hiện giờ mỗi tháng Phương Minh Viễn còn phải rút ra một số tiền gửi cho Nhị thúc đang công tác tại Phụng Nguyên để dùng thu mua hầu phiếu, mặc dù hiện nay đã tăng lên tới năm mao tiền rồi, giá thành thu mua cũng đã cao hơn đáng kể so với mấy tháng trước, nhưng so với giá trị của hầu phiếu sau này, thì một chút chi phí bỏ thêm ra này, thật sự không đáng là bao. Hơn nữa lại có thêm thu nhập từ nhà sách cho thuê và tiền thế chấp, hiện tại tình hình kinh tế của Phương Minh Viễn đã dư dả không ít. Nhưng nếu không có con đường đầu tư tốt thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể chi tiêu chắt bóp thôi.

“ Có lẽ thu mua một ít quà lưu niệm thời kỳ cách mạng văn hóa, cũng không tệ”. Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm suy nghĩ mông lung. Muốn kiếm tiền nhất định có khả năng kiếm tiền, những đồ vật này sau này có thể là những bộ phận cấu thành quan trọng trên thị trường sưu tầm, thế nhưng lúc này lợi nhuận thu về…. Hắn lại không có ấn tượng gì. Tài chính của hắn có hạn, hắn phải bảo đảm chi tiêu vào những chỗ cần thiết.

“ Reng … ” , tiếng chuông lên lớp vang lên trong trẻo, Nghiêm Đông Vũ bước vào lớp với vẻ mặt tối sầm lại. Các học sinh vốn vẫn đang châu đầu ghé tai nhau lập tức ngồi ngay ngắn lại, hai tay đưa ra phía sau lưng.

Nghiêm Đông Vũ cầm bài thi lên trên bục giảng, nhìn chung quanh dưới lớp, lạnh lung nói:

- Kết quả bài thi giữa kỳ lần này đã có rồi, kết quả này làm tôi rất không hài lòng.

Nhiệt độ trong lớp học dường như trong khoảnh khắc giảm tới mấy độ, bọn trẻ biết, tuyệt đối không được phép sợ hãi mà lung lay. Mỗi một lần như lúc này là lại có vài người xui xẻo, nếu không phải là bị đuổi tới phòng xử phạt trong hành lang, sẽ là bị mời phụ huynh đến, mà những phụ huynh được mời đến khẳng định sẽ bị “Nghiêm không được” mắng đến vuốt mặt không kịp, sau khi trở về, đứa trẻ đương nhiên liền tai vạ đến nơi rồi. Lần trước, Quách Bân bị ba nó đánh đến nỗi mông sưng liền một tuần. Ngày đầu tiên, nó không có cách nào ngồi nghe giảng bài được, về sau ngày nào nó cũng mang theo một cái đệm thật dày lên lớp.

- Xuống dưới, tôi từ từ đọc điểm, đọc đến tên ai người đó tự bước lên lấy bài thi của mình!

- Triệu Nhã, 97 điểm!

Trong lớp vang lên một tiếng ồ nhỏ. Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh Viễn hoài nghi. Mấy tháng trở lại đây, mọi người đều biết Nghiêm Đông Vũ từ trước tới nay đều đọc điểm từ cao tới thấp, vị trí đứng đầu này đã bị Phương Minh Viễn chiếm cứ từ rất lâu rồi. Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút kinh ngạc, Triệu Nhã – người đi đến chỗ Nghiêm Đông Vũ lấy bài thi lại có bộ dạng của một kẻ không tin tưởng lắm.

- Lưu Dũng, 94 điểm!

Phương Minh Viễn lại càng khó hiểu hơn, “người đã sao chép một phần bài thi của mình như Lưu Dũng lại có thể xếp đến thứ hai, mình tại sao lại không thể bằng hắn được?”. Các bạn trong lớp lại càng kinh ngạc hơn. Ngay đến cả bản thân Lưu Dũng còn há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu mới ý thức được phải lên lấy bài thi.

- Chu Viện Hồng, 92 điểm!

Nghiêm Đông Vũ mặt không chút biểu cảm tiếp tục đọc.

- Lưu Hưng Hoa, 91 điểm!

... ...

- Phương Minh Viễn!

Khi đến người thứ mười chín, Nghiêm Đông Vũ mới lạnh lùng kêu ra tên Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, nếu nói là bản thân mình không cẩn thận mà viết sai đáp án thì điều đó cũng có thể có khả năng, nhưng nếu nói là sai đến nỗi mất nhiều điểm như vậy, thì chính bản thân hắn cũng không tin. Hắn cầm bài thi trở về chỗ ngồi xem xét lại cẩn thận, phần đầu còn được, đến câu hỏi 25 điểm ở phần sau Nghiêm Đông Vũ toàn bộ đều cho hắn 0 điểm. Hắn liền thuận tay lấy ngay bài thi của Triệu Nhã lại đối chiếu, thấy những đáp án của bản thân hắn cũng không có lầm lẫn gì. Nếu nói là có khác biệt thì cũng chỉ là bản thân hắn trình bày không được tỉ mỉ như Triệu Nhã, mỗi một bước đều liệt kê hết ra, còn hắn thì cứ điền thẳng đáp án vào. Trong lòng Phương Minh Viễn đã hiểu được, xem ra Nghiêm Đông Vũ là do nguyên nhân đó mà cho hắn ta điểm 0.

- Vương Băng, 48 điểm!

Nghiêm Đông Vũ cuối cùng cũng đọc xong điểm các bài thi. Ngẩng đầu lên, nhìn từng khuôn mặt vẫn còn phảng phất vài phần kinh ngạc của các học trò trong lớp học, trong lòng y không khỏi vài phần đắc ý. Trải qua khoảng thời gian mấy tháng nay nghiêm khắc quản lý, kỷ luật trên lớp học của các học sinh này cũng đã tốt lên nhiều. Trong tình hình như thế này, tất nhiên sẽ không có ai dám ghé tai thì thầm với nhau nữa.

- Kết quả kỳ thi lần này rất không tốt! Đây mới là lớp hai, các anh các chị liền trả cho tôi những bài thi như thế này sao? Điều đó có xứng đáng với việc tôi tận tình dạy bảo các anh các chị mấy tháng nay không?

Nghiêm Đông Vũ lớn tiếng mà khiển trách:

- Trong số 4 khối của trường, chỉ xếp tới thứ hai, hơn nữa vị trí đứng đầu khối lớp hai cũng bị ba lớp bạn dành mất, các anh các chị không cảm thấy xấu hổ sao? (Chú thích một chút: Trường có 4 khối từ lớp 1 tới lớp 4, khối lớp 2 mà Phương Minh Viễn đang học có 4 lớp tất cả)

Ánh mắt y dừng lại chỗ Phương Minh Viễn, liền nhìn thấy Phương Minh Viễn vẻ mặt hờ hững, nhìn vào trong ánh mắt hắn không thấy có chút sợ hãi nào, trái lại dường như phảng phất một chút nghiền ngẫm, rồi liền cứ thế lạnh lùng nhìn chính mình.

Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Đông Vũ có một loại ảo giác, người mà y đang đối diện không phải là một tiểu tử thối lớp hai, mà là một người trưởng thành ở độ tuổi tương đương với y. Tất cả những gì mà y làm đối với hắn, trong mắt của hắn, càng giống như một trò cười vô nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.