Chu Chỉ Nhược cùng Mạc Thanh Cốc ngại ngần gặp mọi người ở Võ Đang,
trên đường cố đi chậm hết mức có thể, mất hơn một tháng mới trở về núi,
không ngờ trong phái không khí vẫn hết sức yên ắng bình tĩnh, trừ đám đệ tử đời thứ ba gặp Chu Chỉ Nhược thì cung kính thêm một chút, những điều khác đều không có gì thay đổi. Quay về núi, việc đầu tiên nàng cùng Mạc Thanh Cốc đi vấn an Trương Tam Phong. Chỉ Nhược vẫn lo lắng vì việc
nàng bị trục xuất khỏi Nga Mi mà chuyện của hai người sẽ bị phản đối,
lại phát hiện Tống Viễn Kiều vẫn như cũ, tươi cười ôn hòa và khoan dung, mấy vị đại hiệp còn lại cũng vậy, Ân Lục hiệp trên mặt còn đầy vẻ trêu
chọc, kết quả bị Bối Cẩm Nghi nhéo cho vài cái, dù sao Ân Lục hiệp lớn
hơn so với Mạc Thanh Cốc, trêu đùa không thích hợp.
Phản ứng của Trương Tam Phong đối với Chỉ Nhược trở về núi cũng thật
bình thường, không khác gì mấy so với trước đây, gặp hai người chào hỏi
xong lại bế quan, bất quá Chu Chỉ Nhược để ý, Trương Tam Phong lần này
gặp nàng thái độ so với quá khứ ít khách khí hơn, lại thêm mấy phần thân cận, hiển nhiên đã đem nàng trở thành người một nhà, trong lòng thật
cao hứng.
Chào hỏi mọi người xong, Chỉ Nhược không ở lại trong phái ăn cơm trưa mà quyết định lập tức về nhà gặp cha luôn, đã mấy năm liền chưa được
gặp cha, nàng rất nhớ ông. Mạc Thanh Cốc mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì muốn đưa Chỉ Nhược trở về, còn muốn gặp Chu Xương. Chỉ Nhược
cười thầm trong lòng, bọn họ như vậy, giống như thời hiện đại, đi gặp
cha mẹ hai bên, đầu tiên nàng đi theo Mạc Thanh Cốc bái kiến Trương Tam
Phong cùng mấy sư huynh sư tẩu của hắn, còn hắn hiện tại cùng mình đi
gặp cha, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Thanh Cốc bộ dáng khẩn trương luống cuống, nghĩ đến cái liên tưởng hắn đi gặp họ nhà gái này, mặt liền đỏ
lên.
Chu Chỉ Nhược không khỏi thầm nghĩ trong lòng, mình thật sự là chột
dạ rồi, chuyện của mình và Mạc Thanh Cốc chỉ có bản thân hai người biết, người khác cũng chỉ là đoán, sao hiện thời ở Võ Đang cứ nghi thần nghi
quỷ, nhìn thấy bất luận ai cũng đều hoài nghi người ta biết hết rồi, cho nên mới đối với mình đặc biệt như thế. Chu Chỉ Nhược không biết rằng
Mạc Thanh Cốc từ lúc rời khỏi đáy vực đã dùng mật tín báo về việc hắn
cùng nàng bị nhốt dưới đó. Cô nam quả nữ cùng sống một chỗ, tin này đến
tay Trương Tam Phong, tuy rằng thư không nói rõ về hai người có cảm tình gì, nhưng lão già sống đã thành tinh như Trương Tam Phong làm sao có
thể không nhìn ra.
Nhưng khi đó mấy đệ tử đều đã đến đại hội Đồ Sư ở Thiếu Lâm, ông ta
là sư phụ, cũng không tiện đem mọi chuyện kể ra cho mấy cô con dâu hay
sai bảo bọn họ lo liệu, đành hẹn Chu Xương uống mấy tuần trà, chơi mấy
ván cờ, đem sự tình nói ẩn ý đề cập đôi chút, cũng không phải nói rõ ra. Chu Xương từ khi Chu Chỉ Nhược đến tuổi cập kê đã lo lắng hôn sự của
nàng, mắt thấy con gái đã mười tám tuổi, qua năm sẽ mười chín, trong
lòng dĩ nhiên cũng đang phân vân về vấn đề này.
Nhưng nghe nói là Mạc Thanh Cốc lại có chút do dự, Mạc Thanh Cốc xuất thân là danh môn chính phái Võ Đang, làm người quang minh lỗi lạc,
chính trực ngay thẳng, lại tuấn tú thanh nhã, mày kiếm mắt sáng, thân
thế vẻ ngoài đều không có gì đáng nói, hơn nữa qua lại với Võ Đang đã
lâu cũng có chút hiểu biết, bọn họ quyết không phải lại loại người hám
giàu chê nghèo, ngụy quân tử trước mặt một đường sau lưng một nẻo, nếu
hôn sự này mà thành tuyệt đối không ủy khuất Chỉ Nhược, nhất định là một mối lương duyên tương xứng. Nhưng Mạc Thanh Cốc tuổi có chút lớn, không biết Chỉ Nhược cảm thấy thế nào, đành phải vờ như nghe không hiểu,
không nói nhiều, chờ Chỉ Nhược về để bàn xem.
Sau khi đám người Tống Viễn Kiều trở về, Trương Tam Phong lại đem
việc này mơ hồ nhắc đến, Tống Viễn Kiều nghĩ đến khi từ núi Thiếu Lâm
trở về, dọc đường đi đã thấy Thất sư đệ cùng Chỉ Nhược có gì đó kỳ lạ,
giờ thì đã rõ. Thường nói huynh trưởng như cha, chị dâu như mẹ, đã rõ ý
sư phụ, lại biết rõ Thất sư đệ sẽ không phản đối, Tống Viễn Kiều đem sự
tình giao phó cho phu nhân, Tống Đại tẩu tuy rằng vì việc con trai bị ép làm chưởng môn Nga Mi mà lo lắng, nhưng nghe xong việc này cũng đành
nhịn xuống, bắt đầu lo chuẩn bị cho việc của Mạc Thanh Cốc.
Một bên nhiều lần đến thăm Chu Xương, đem việc Mạc Thanh Cốc và Chỉ
Nhược trên đường về tình hình ở cùng nhau thế nào, lựa những lúc thân
mật và quan trọng nhất mà nói đến, lại đem viện của Mạc Thanh Cốc tu sửa lại một lần, đặt mua lại đồ dùng, tìm người làm hơn hai mươi bộ chăn
đệm mới, chuẩn bị tốt canh thiếp* của Mạc Thanh Cốc, đem tất cả những
việc cần thiết cho ngày cưới chuẩn bị tốt, danh sách khách mời, còn có
tỉ mỉ chuẩn bị tốt sính lễ, toàn bộ hoàn hảo.
*Canh thiếp: Lá thiếp viết tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên
tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt
đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính
ước với nhau.
Qua mấy ngày, Chu Xương cũng không có phản ứng gì ngoài dự đoán, tuy
rằng chưa từng thu canh thiếp của Mạc Thanh Cốc, nhưng vẫn đưa ngày sinh tháng đẻ của Chỉ Nhược cho Tống đại tẩu, rồi lại tự mình xuống núi mua
rất nhiều đồ, cũng là bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, xem ra chỉ chờ hai người về núi, Chỉ Nhược mà gật đầu là sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự. Việc này
Mạc Thanh Cốc tuy rằng không biết, nhưng lấy thông minh của hắn cũng có
thể đoán ra, chỉ có Chỉ Nhược là bị giấu nhẹm là chẳng biết gì, không
biết rằng nghênh đón nàng là kinh hỉ lớn cỡ nào, tư tưởng của nàng vẫn
nghĩ rằng hiện giờ vẫn là giai đoạn giữa của quá trình yêu đương như
thời hiện đại bình thường.
Dọc theo đường đi, đường nhỏ râm mát, hai người nói chuyện cười đùa.
Chỉ Nhược sau khi được Trương Tam Phong tán thành, trong lòng thả lỏng
rất nhiều, trong lòng rất nhanh đã vui phơi phới, mà Mạc Thanh Cốc lại
ngược lại, tay khẩn trương nắm chặt lại, nổi cả gân xanh. Hai người tâm
tình không giống nhau cùng đi về hướng Chu gia, đã nhìn thấy phía xa xa
mấy đệ tử đời thứ ba ở trước nhà cùng Chu lão giẫy cỏ trên mấy mảnh
ruộng trước nhà. Chỉ Nhược nhìn cha già từ phía sau, thân hình khoác áo
vải thô, không khỏi đỏ mắt, kích động gọi to:
“Cha! Con đã về!”
“A! Nha đầu.. Chỉ Nhược, Mạc Thất hiệp, mọi người đã trở về rồi! Mau, mau vào nhà ngồi nghỉ ngơi.”
Chu lão kích động nhìn Chỉ Nhược, vừa cất lên tiếng xưng hô đầy âu
yếm tình cảm của cha, lại nhìn thấy Mạc Thanh Cốc đứng bên cạnh, chỉ e
hắn xem nhẹ con gái, vội sửa miệng gọi tên Chỉ Nhược.
Mạc Thanh Cốc tiến đến phía trước hai bước, cúi người rất thấp hành một đại lễ, có chút xấu hổ bối rối nói:
“Chu đại thúc, tại hạ có lễ.”
Chỉ Nhược vội dời tầm mắt, xấu hổ ngượng ngùng nhìn cha, chỉ e cha vì Mạc Thanh Cốc hành động kỳ lạ mà nhìn sang nàng, càng ngượng nếu cha
nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, rồi lại hy vọng cha nhìn ra được, không
phản đối, tốt nhất là ủng hộ nàng. Không thể không nói, lúc này trong
lòng Chỉ Nhược đầy mâu thuẫn.
Chu lão đầu tiên là cả kinh, sau đó nhìn thấy con gái đỏ bừng mặt,
trong lòng liền đã rõ, bị Mạc Thanh Cốc thi lễ, liền tự tay nâng hắn
dậy, cười nói:
“Mạc Thất hiệp mau đứng dậy, sao có thể hành đại lễ như vậy.”
“Chu đại thúc và sư phụ vốn là bạn vong niên, Thanh Cốc bái ngài là
việc phải làm, xin đại thúc đừng khách khí, cái gì Thất hiệp Bát hiệp,
gọi ta một tiếng chất nhi là tốt rồi.”
Mạc Thanh Cốc mặt đỏ lên, ánh mắt sáng nhìn lướt qua Chỉ Nhược đang
đứng một bên cười trộm, nhìn Chu Xương cũng chẳng có vẻ gì là khẩn
trương mất tự nhiên, ánh mắt hiểu rõ, liền tùy thời lựa gậy đánh rắn* mà nói.
*Lựa gậy đánh rắn: ngụ ý có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn.
Chu lão nhìn bộ dáng con gái, nghe đến Mạc Thanh Cốc nói vậy liền rõ, con gái có lẽ không phản đối, mà Mạc Thanh Cốc cũng là tự nguyện, bằng
không thì sửa miệng làm cái gì, tức thời vuốt vuốt chòm râu, kéo Mạc
Thanh Cốc và Chỉ Nhược vào nhà, vừa đi vừa cười nói:
“Được được được! Ta đây liền nhận lớn mà xưng hô ngươi một tiếng hiền chất, không có gì phiền cả!”
Chỉ Nhược nghe xong, mặt đỏ lên, xưng hô vốn từ Mạc lão đệ biến thành hiền chất, biến thật là nhanh a! Không khỏi vụng trộm trừng mắt nhìn
Mạc Thanh Cốc một cái, Mạc Thanh Cốc mặt không đổi sắc, nhưng mắt hơi
nheo lại, buồn cười nhìn Chỉ Nhược, cười thầm nàng chưa đánh đã khai,
lời nói mang ngữ khí cao hứng nói:
“Xưng hô này rất thích hợp, Chu đại thúc không cần khách khí.”
“Ha ha, hiền chất mau ngồi, Chỉ Nhược con đi lấy ấm trà đến, trên bếp lò có nước ấm đó.”
Chu lão tự biết lần này Mạc Thanh Cốc đến có ý gì, vào phòng khách
cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí chủ vị, chỉ vào chỗ ngồi thứ
nhất bên tay trái cho Mạc Thanh Cốc ngồi xuống.
Mạc Thanh Cốc cũng không khách khí, đợi Chỉ Nhược đáp vâng rồi đi đổ
nước rồi mới ngồi xuống, Chỉ Nhược biết hai người họ có chuyện muốn nói, tức thời rót hai chén trà mang đến phòng khách xong, mắc cỡ đỏ mặt trở
lại vào phòng trong. Vào phòng mới phát hiện ra, mấy năm không ở nhà,
phòng nàng một chút bụi bẩn cũng không có, xung quanh đều sạch sẽ, lại
thêm chút đồ trang điểm gương kính này nọ, mở tủ quần áo ra, lại thấy
bên trong rất nhiều quần áo mới.
Chỉ Nhược thấy kỳ lạ, sao quần áo mới lại đặt trong tủ của nàng? Tò
mò lấy ra xem, bên trong là quần áo của nàng từ sau mười ba tuổi cho đến khi đã lớn, xuân hạ thu đông bốn mùa, mỗi quý hai bộ áo thường, áo
bông, nhưng không biết vì sao không gửi đến Nga Mi cho nàng, ngược lại
để hết vào tủ đồ, khiến nó đầy tràn như vậy. Nàng nghĩ đến cha đối với
mình yêu thương như vậy, mình lại hơn năm năm liền không ở bên cha báo
hiếu, mắt không khỏi đỏ lên, áy náy thật sâu trong lòng.
Chỉ Nhược vừa cảm động vừa thu dọn lại quần áo, không để ý đến mình
vừa đi một đường dài phong trần vất vả, không nghỉ ngơi mà chạy đến
phòng bếp, chuẩn bị rượu ngon cho cha, lại chuẩn bị đồ ăn cha thích ăn,
thầm nghĩ về sau phải đối với cha thật tốt.
Chu lão cũng Mạc Thanh Cốc nói chuyện, thoáng nhắc đến chuyện hôn sự, Mạc Thanh Cốc thản nhiên thừa nhận đó là quyết định của hắn, Chu lão
biết không phải đám người Trương Tam Phong tự chủ trương, nhẹ nhàng thở
ra, dù sao việc cưới xin vẫn là chú rể phải tự nguyện, như vậy sau khi
thành thân mới có thể đối xử tốt với thê tử. Hai người còn nói chuyện
một hồi, Mạc Thanh Cốc mới cáo từ rời đi, Chu lão tiễn Mạc Thanh Cốc đi
rồi mới vào nhà, thấy Chỉ Nhược đã chuẩn bị tốt đồ ăn, dọn lên bàn ăn
xong xuôi, không khỏi đau lòng nói:
“Nha đầu kia, vừa trở về không nghỉ ngơi mà cứ lo việc thế, sao không để cha làm?”
“Cha, cha quên con giờ là người luyện võ sao, chút đường xá như vậy
sao khiến con mệt mỏi được, bình thường đã không ở bên cha, không thể
hiếu kính với cha, không thể làm gì được, nay đã về, tự nhiên là phải
làm giúp cha gấp bội bù lại mấy năm rồi. Cha nhìn xem, những thức ăn này có hợp khẩu vị hay không?”
Chỉ Nhược đem Chu lão ấn xuống ghế dựa xong, lấy khăn lông ướt lau
tay cho cha, đem đũa đặt vào tay ông, vừa nói vừa rót rượu ngon ra.
Chu lão hai mắt đỏ lên, lại phảng phất nhớ đến trước kia khi còn ở
trên sông Hán Thủy, mỗi ngày neo thuyền lại nghỉ ngơi, con gái liền tự
tay hâm nóng rượu cho ông, bưng lên đồ ăn ông thích, cùng ông đàm luận
thế sự xung quanh. Thời gian trôi đi không thể nào trở lại, con gái cũng dần dần đã lớn, mắt thấy đã phải gả chồng, nghĩ đến con vừa trở về liền đã phải rời khỏi mình, vào nhà người khác, trong lòng vạn phần không
muốn, nhưng con gái sắp mười chín tuổi rồi, con nhà người ta tuổi này
đều có mấy đứa con, sao có thể vì mình luyến tiếc mà chậm trễ lương
duyên của con?