Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn - Chương 75 : truyenyy.mobi

Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 75




Tần Thiệu cùng Đoàn Tình thuê phòng ở Tây Giao. Bởi vì đây là địa phương mới khai phá cho nên giá cũng không đắtlắm, Tần Thiệu muốn ở lâu dài cho nên cũng chịu chi thuê một ngôi nhà rộng có sân, có cả vườn hoa nữa. Vị trí cũng không tệ, ở một khu khá vắng vẻ.

Đoàn Tình nói không muốn thấy bọn họ không phải rời nhà trốn đi, mà là triệt triệt để để không nhìn thấy, cho nên điện thoại ném đi hết, xem như là vĩnh biệt. Tần Thiệu cũng ném điện thoại đi, nhưng trước đó có gửi cho bọn họ tin nhắn, xem như tin nhắn từ biệt, sẵn nhắn cho đám bạn là cùng vợ con đi một nơi ở khác, số di động này không dùng tới nữa, từ nay về sau xem như hắn không còn trên đời này đi. Lúc đầu bọn kia mắng cho hắn một trận sau liền đồng ý,may mắn bọn họ không phiền phức, chỉ bảo nếu có số mới thì có thể gửi để sau này tiện liên lạc. Tần Thiệu cười cười, viết mấy số di động của bọn họ vào một quyển tập, có cả số của Hàn Dũ. Hàn Dũ là do hắn liên lụy, nên không thể nói là không quan tâm tới y.

Hai người cùng nhau chiếu cố tiểu bao tử nên vẫn miễn cưỡng kết hợp nhau, tiểu hài tử bây giờ còn nhỏ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là ăn uống và ngủ, hai người mua mấy quyển sách chỉ dạy bí uyết nuôi con nhỏ, cũng khá đơn giản, trừ bỏ các lưu ý khi tắm rửa thay tã thì không có gì bận tâm. Tiểu bao tử cũng phá lệ không chịu thua kém, hết khóc nháo đòi ăn, ăn xong liền đòi đi tè rồi lăn ra ngủ. Người mà Tần Thiệu cần chiếu cố nhiều hơn chính là Đoàn Tình, thân thể cậu vẫn chưa khỏe, Tần Thiệu bắt đầu chế biến mấy món đa dạng dỗ cậu ăn cơm. Đoàn Tình miệng vết thương triệt để hồi phục sau rốt cục nguyện ý ăn cơm.

Tân niên của Trung Quốc cũng rất nhanh sắp đến..

Đây là lần đầu tiên Đoàn Tình ở bên ngoài ăn tân niên, Tần Thiệu lôi kéo cậu cùng tiểu bao tử đi siêu thị, tiểu bao tử cũng vừa tròn một tháng, bị Tần Thiệu ôm đi ra ngoài, mặc một cái áo choàng thật dày, lộ ra đôi mắt tròn xoe lấp lánh. Nhìn đến cái gì cũng tò mò, giống như Đoàn Tình, hết câu đối rồi tới pháo. Mấy bát đũa tinh xảo, bình hoa, chỉ cần là đẹp liền nhanh gọn nằm vào giỏ xe của Đoàn Tình. Tần Thiệu ôm tiểu bao tử cho cậu thoải mái mua, tay của tiểu bao tử cũng bắt đầu không yên, chọt tới chọt lui, miệng cứ bô bô vài tiếng, Tần Thiệu nhìn thấy thế liền cười trộm:“Đừng nóng vội, từ từ sẽ mua cho con.” Quần áo, tã, sữa bột, khăn giấy, khăn tay, sữa tắm! Còn có cả đồ chôi, đây là nhu yêu phấm cho con nít. Hai đại nam nhân ở khu trẻ con quần tới quần lui hơn nửa ngày.

Khi mua xong đồ cho con, hai người lại đi mua đồ cho chính mình, Đoàn Tình mua đa số đều không dùng được. Tần Thiệu mua cho Đoàn Tình hai bộ quần áo mới, Tần THiệu cầm quần áo nhìn sang cậu, cảm thấy rất thích hợp. Áo bông trắng có nón cùng nút thắt trước ngực, có đai lưng, nón có lớp bông viền quanh, nhìn tổng thể vô cùng ưu nhã, Đoàn Tình mặc vào cho hắn xem, thực tươi mát, nhìn như một cậu học sinh đáng yêu. Tần Thiệu ôm tiểu bao tử chìa ra khăn quàng cổ:“Đây là khăn, để anh giúp em quàng ” Tiểu cô nương đứng bên cạnh nghe xong liền nói:“Không thể tưởng tượng được cái khăn màu hồng quàng lên nam nhân cũng dễ nhìn như vậy, ân, cậu nhất định cũng thích màu hồng đúng không, chỉ chọn đại mà cũng đẹp như vậy, phục anh quá”

Tần Thiệu ôm tiểu bao tử thực tự hào: Tất nhiên, tôi là chồng em ấy mà! Đoàn Tình cắt đứt suy nghĩ chạy ngang qua hắn:“Tôi là nam, tôi không mang màu hồng.” Tần Thiệu cười cười:“Ai nói nam sinh không thể mang màu hồng, cô nương, có phải cậu ấy mang vào nhìn không nữ tính đúng không” Cô nương liền nhanh chóng gật đầu:“Đúng vậy, không nữ tính chút nào, bậy giờ qua năm mới, mang khăn màu hồng có cảm giác rất vui vẻ, náo nhiệt”

Tần Thiệu cười:“Anh cũng lấy một ngày, đến ngày lễ hai chúng ta cùng nhau mang.” Đoàn Tình nhìn nhìn miễn cưỡng đồng ý. Hai người rốt cục mua xong lên xe về nhà.

Tới ngày tất niên, Tần Thiệu sáng sớm liền bắt đầu dọn dẹp, câu đối, đèn cũng đều treo lên! Tần Thiệu đứng ở trên ghế hỏi Đoàn Tình:“Treo vậy ổn chưa?” Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều chỉ huy:“Qua trái một chút, ân, tốt rồi, cứ để như vậy đi.” Tần Thiệu lưu loát nhảy xuống đi đến bên cạnh ôm bả vai cậu:“Ân, không sai. Có phải hay không con yêu?”

Tần Thiệu hôn lên tiểu bao tử xong nhanh nhẹn hôn lên má Đoàn Tình, Đoàn Tình phản ứng rất nhanh, lập tức lấy tay lau:“Ghê tởm!” Tần Thiệu hắc hắc cười, trong lòng vui khôn xiết.

Không đợi đến buổi tối, hiện tại pháo vang khắp trời, đây là ngoại thành nên cũng không có quản nghiêm, cho nên từng nhà lần lượt phóng pháo, bùm bùm, làm tiểu bao tử thức, tiểu bao tử hưng phấn, ngủ không được, như thế nào cũng không chịu nằm, Đoàn Tình ôm con vào nôi cũng không chịu, nhất quyết đòi chơi.

Tần Thiệu xoa xoa tay tiếp nhận tiểu bao tử:“Đi,, chúng ta cùng đi phóng pháo! Cha mau rất nhiều, có thể phóng tới mười lăm!” Đoàn Tình ở phía sau:“Như vậy có tốt không? Nó còn nhỏ, lỡ nó sợ thì sao?” Tần Thiệu quan sát con của mình:“Anh nhìn nó có sợ hãi chút nào đâu, bé con, hưng phấn chưa kìa? Ánh mắt chuyển nhanh như vậy!” Tiểu bao tử một tháng rốt cuộc cũng nặng 8 cân, hiện tại ánh mắt cũng mở, tay chân cũng bắt đầu khua loạn xạ, thấy cũng không nguyện ý ngủ, tóm lại rốt cục phát triển giống như hài tử bình thường.

Tần Thiệu ôm cho Đoàn Tình nghiên cứu, Đoàn Tình nhìn thoáng qua, hung hăng nhéo má:“Ân, quả nhiên là hưng phấn! Vậy chúng ta đi!” Tần Thiệu cười to:“Đi, con anh sao có thể sợ được chứ! ha ha.”

Tần Thiệu thật sự mua rất nhiều con mua hai trưởng pháo đặc biệt, Tần Thiệu đem pháo treo lên cây trong khuôn viên nhà. dặn dò:“Em tránh ra xa, cẩn thận lỗ tai!” Đoàn Tình nghe lời tránh ra xa một chút, tuy rằng biết tiểu hài tử không sợ nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn cho con. Tần Thiệu rất nhanh chạy đến, vươn tay ôm Đoàn Tình:“Chuẩn bị.” Đoàn Tình tự nhiên bị ôm vào trong ngực có chút cứng ngắc, tay Tần Thiệu rất ấm áp, tiếng bùm bùm của pháo có chút lớn, Đoàn Tình mất tự nhiên muốn thoát ra, muốn nói cái gì đó, nhưng Tần Thiệu nghe không rõ, cáp, hắn đúng là không nói dối, pháo này vang thật ầm trời.

Đoàn Tình cúi đầu nhìn tiểu bao tử, tiểu bao tử quả nhiên không sợ hãi, không khóc. Đoàn Tình nở nụ cười, quả là mạnh mẽ! Đợi pháo bắn xong, Đoàn Tình buông lỏng tay ra, giật giật lỗ tai ý bảo Tần Thiệu buông cậu ra, Tần Thiệu lại ôm cậu, lấy tay bao quanh hai người, một lớn một nhỏ:“Ấu Đường năm mới vui vẻ, con yêu, năm mới vui vẻ.”

Đoàn Tình nhấp miệng nói nhỏ:“Năm mới vui vẻ.” Tần Thiệu ôm hài tử lôi kéo cậu hướng vào trong phòng đi:“Hảo, chúng ta đi vào ăn cơm tất niên! Ăn sủi cảo!”

Sủi cảo là Tần Thiệu cùng Đoàn Tình buổi chiều cùng nhau gói, lúc đó Tiểu Kiều ngủ ba giờ, vì thế bọn họ hai người có thời gian gói sủi cảo cùng nhau. Tần Thiệu gói nhìn rất khó coi, Đoàn Tình cũng chả đẹp đẽ gì, vốn cậu xem Tần Thiệu gói xấu mới nhịn không được xuống tay làm mẫu, kết quả càng khó xem, vì thế hai người liền liền so tài, gói ra mấy hình thù kì quái. Đoàn Tình nhìn, xấu ra soa cũng là do tay mình gói!

Tần Thiệu đi xào đồ ăn vừa hấp sủi cảo, rất nhanh liền có cơm ăn. Đoàn Tình mở cửa thì thấy bọn họ, thân hình cũng không động. Tần Thiệu tắt lửa hô lên:“Đoàn bá phụ. Ba. Hai người vào nhà ngồi đi.” Biết một ngày nào đó sẽ bị bọn họ tìm đến, chỉ là không hề nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.

Hàn Dũ đứng sau Tần Gia Lạc khó xử, Tần Thiệu nhìn y một cái, cùng nhau đến đây cũng tốt. Còn có Tiểu Hồng? Xem ra đã lọt vào lưới tình của Hàn Dũ rồi a. Tần Thiệu thực đồng tình nhìn thoáng qua Hàn Dũ. Hàn Dũ trừng mắt nhìn, tự cầu nhiều phúc.

Đoàn Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm vào Đoàn Tình, Đoàn Tình cúi đầu ttay còn nắm lấy cánh cửa, cương trực đứng. Tần Thiệu ôm bờ vai của cậu vỗ vỗ, Đoàn Tình mới chịu tránh ra. Đoàn Tĩnh Viễn rốt cục đạp cửa mà tiến vào. Sau đó là Tần Gia Lạc, cuối cùng là Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đi ở sau cùng, thấy Đoàn Tình còn chưa nói chuyện đôi mắt đã đỏ. Đoàn Tình nhìn Tiểu Hồng cũng không chịu nói chuyện. Hàn Dũ ở bên cạnh nở nụ cười thanh:“Ấu Đường.” Đoàn Tình rốt cục mới chịu mở miệng:“Chị Hồng.” Tiểu Hồng lôi kéo cậu ra nhìn xem, nhìn từ trên xuống dưới, Đoàn Tình đều không biết xấu hổ:“Em không sao.” Tiểu Hồng giờ mới chịu mở miệng:“Ấu Đường, Ấu Đường! Cậu chịu khổ rồi ……” Đoàn Tình còn chưa kịp nói cái gì, Tiểu Kiều không bằng lòng, oa oa bắt đầu gọi người. Tiểu Hồng kinh ngạc đi đến nôi. Đoàn Tĩnh Viễn cũng đứng ở nôi tay ôm hài tử. Tiểu Kiều hiện tại ai cũng là mẹ, ai ôm đều cao hứng, chỉ cần ôm lấy đến liền cao hứng, y y nha nha cùng Đoàn Tĩnh Viễn nói chuyện. Tay Đoàn Tĩnh Viễn có chút run run. Tần Gia Lạc đứng ở bên cạnh cũng không nói gì. Tiểu Hồng ở bên cạnh nở nụ cười thanh:“Giống Ấu Đường, ân, cái miệng nhỏ nhắn này thật giống.” Đoàn Tĩnh Viễn nghe lời của nàng xong cũng gật đầu:“Ân, không sai.”

Tần Thiệu cùng Đoàn Tình đứng ở cạnh cửa nghe thế ngẩng đầu lên nhìn nhau. Tần Thiệu nhìn mắt Đoàn Tình, Đoàn Tình sắc mặt vẫn là cứng ngắc, Tần Thiệu thở dài:“Đoàn bá phụ, các người chắc hẳn là chưa ăn cơm, ở trong này cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Cha của Ấu Đường, dù gì cũng là khách nhân. Đoàn Tĩnh Viễn nhìn hắn một cái không nói gì, Tần Thiệu biết cậu đang cam chịu, vì thế đem Đoàn Tình kéo đến sô pha ngồi, sau đó đi vào phòng bếp.

Tần Thiệu rửa tay, bắt đầu xào đồ ăn, vốn chính là đã qua năm mới, bọn họ hai người chuẫn bị bàn ăn phong phú. Khu này có chút hoang vu, siêu thị năm mới cũng khọng mở cửa, cho nên Tần Thiệu không chỉ mua cho hài tử mà còn lo xa mua rất nhiều đồ ăn. Thực phẩm chín cũng mua rất nhiều, cho nên này cơm tất niên cũng dễ dàng làm.

Tần Gia Lạc muốn cho cha con bọn họ chút không gian nên đi vào trù phòng, muốn giúp Tần Thiệu nhưng kết quả là không biết giúp gì, Tần Gia Lạc gần 20 năm không có làm qua đồ ăn, cái gì đều không biết, nhìn con mình làm đồ ăn, Tần Gia Lạc trong lòng đủ loại cảm khái, gã chưa bao giờ biết con gã sẽ có một ngày biết nấu cơm. Tần Gia Lạc chưa từng quan tâm con mình, con gã cũng vậy, quan hệ hai người vẫn chầm chầm trôi qua, ngày càng lạnh nhạt, ngược lại vô cùng bình thản, bởi vì không có để ý lẫn nhau cho nên cũng sẽ không có hận.

Tần Gia Lạc nhìn hắn nhẹ nhàng mà hỏi câu:“Tiền đủ dùng sao?” Tần Thiệu đầu cũng không thèm ngẩng:“Đủ.” Những lời này kỳ thật hỏi rất dư thừa, đã bao nhiêu năm rồi hắn cũng chưa từng đòi tiền ba mình,15 tuổi rời nhà trốn đi, đến bây giờ 10 năm, hiện đại đều là tự lập không hề xài đến tiền của bọn họ! huống chi, tiền này là bọn hắn hai người nhiều năm như vậy thật vất vả kinh doanh! Còn tiền mẹ cho để hắn chuẩn bị đi xem mắt hằng năm nữa! Mẹ của hắn, Tần Thiệu ngẫm lại trong lòng khó chịu, mấy năm nay Tần Gia Lạc không trở về nhà, hắn cũng bên ngoài không trở về nhà……

Tần Gia Lạc nhìn biểu tình hắnc ó chút buông lỏng vì thế chần chờ hỏi:“Con lại bắt đầu mua cổ phiếu.” Tần Thiệu khóe miệng hạ câu:“Yên tâm đi, tôi không có mua cổ phiếu Tần thị phòng điền sản.” Một câu làm Tần Gia Lạc nghẹn. Tần Gia Lạc tạm dừng thật lâu mới nói:“Về sau có cái gì khó khăn cứ nói với ta, ta sẽ tận tâm giúp.” Tần Thiệu nhìn gã một cái:“Không cần.” Tần Gia Lạc cắn chặt răng:“Không chỉ là vì một mình ngươi!”

Tần Thiệu cười nhạo:“Kia mời ba hảo hảo duy trì Tần thị, đừng làm cho nó đóng cửa, chỗ đó tôi còn 10% cổ phiếu.” Tần Gia Lạc nghe xong nở nụ cười:“Không phải đã đưa cho Ấu Đường sao?” Tần Thiệu cũng cười:“Ba đều biết cần gì phải hỏi lại.” Tần Gia Lạc hận cắn chặt răng, rõ ràng gã phải tra sớm một chút! Sẽ không để con mình sai đến mức này! Tần Gia Lạc trong lòng là vừa tức lại bất đắc dĩ, sớm tra được thì đã có sao đâu, hài tử đã có, hắn cũng không thể vãn hồi lại cái gì.

Chuyện vô liêm sĩ đó không phải che giấu một sớm một chiều! Hai đứa dám lừa dối gã chuyện lớn như vậy!

Tần Gia Lạc tâm tình khó chịu, nhìn con mình đang nhíu mày, Tần Thiệu cũng nhìn gã không vừa mắt! Hai cha con giờ đây không lời nào để nói, Tần Thiệu giằng co một hồi trước mở miệng nói chuyện, hắn là con trai, lại không hiếu nhưng là trong lòng cũng là chua xót, rời nhà trốn đi cũng là có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được:“Ba, vô luận mẹ có làm sai cái gì, tuổi bà cũng đã lớn. Xin hãy đối xử tử tể với bà. Tôi không thể tẫn hiếu trước người, cho nên muốn xin lỗi mẹ. Cho nên nếu ba muốn làm cho ta chút chuyện thì xin đối xử với mẹ tử tế một chút. Còn Diệp Hoa nữa.” Tần Thiệu thái dao ngừng một hồi nói:“Đừng nói cho em ấy biết, cứ để nàng vô tư sống đi.” Tần Gia Lạc nhìn hắn xiết chặt tay cười khổ:“Ta biết. Ta nếu giấu diếm nàng 20 năm liền sẽ tiếp tục giấu đi. Nó dù gì cũng là con gái ruột của ta, ta sẽ đối xử tử tế với nó.” Tần Thiệu gật gật đầu:“Hảo, cảm ơn.”

Hắn ngữ khí lạnh bạc, từ đầu tới đuôi đều không có nhìn Tần Gia Lạc. Tần Gia Lạc nhìn hắn:“Con không có chuyện gì muốn cùng ta nói sao?” Tần Thiệu không nhìn gã tiếp tục thái hành, kĩ năng dùng dao rất tốt, thông ti tinh tế. Tần Gia Lạc tiếp tục nói:“Về sau vẫn tiếp tục yêu Ấu Đường, chung sống với nó. Dù sao nó cũng là em trai……” Tần Thiệu dùng dao đập mạnh:“Đừng nói nữa, tôi đời này sẽ đối xử tốt với em ấy, sẽ không cho em ấy biết. Xin ba đừng nói với em ấy, em ấy không chấp nhận được!” Tần Thiệu dùng sức nắm chuôi dao, tay đều đau cả rồi! Gã hiện tại không biết xấu hổ đem chuyện Ấu Đường là em trai mình ra àm nói! Cũng có mặt mũi mà nói ra sao! Ông lúc trước sao không nói ra đi! nhiều năm thế này cũng không nói! Để chuyện vỡ lỡ mới chịu nói! Tần Thiệu đau lòng, nghĩ đến Đoàn Tình là em trai mình lại đau lòng!

Tần Thiệu dùng sức nắm dao, đặt lực xuống từng nhát, mắt đỏ bừng

Tần Thiệu đem rau trộn vào, tâm tình cũng bình tĩnh rốt cuộc chịu nhìn gã:“Ba, mấy lời ba nói tôi đều hiểu được. Lúc trước tôi quả thực khốn kiếp, là khiến ba khinh thường. Nhưng về sau tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm. Tôi sẽ chăm sóc cho Ấu Đường, tôi thực sự thương em ấy.” Tần Gia Lạc nghe xong gân xanh cũng hiện rõ. Nhưng là nhìn ánh mắt hắn cố chấp như vậy. Tần Gia Lạc còn muốn nói ì đó, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vỗ bàn! Tần Thiệu nhíu hạ mi:“Chúng ta đi ra ngoài phòng khách xem sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.