Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Chương 98 : truyenyy.mobi

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 98




“Dận… có thể ôm người ta được không?” Bạc Cơ thuận thế nâng lên một cánh tay, vòng ra sau gáy hắn, ngoan ngoãn tựa vào trước ngực hắn, “Để em hầu hạ anh thật tốt, giống như khi trước vậy…”

Khóe môi Lôi Dận dường như cũng không hề che giấu ý tàn nhẫn, bàn tay lớn duỗi ra, kéo cả người Bạc Cơ vào lòng...

“A…” Bạc Cơ kêu lên một tiếng giật mình, chỉ cảm thấy trước ngực có chút tức thở, nhưng lại mê muội chìm đắm trong hương thơm dịu của hắn…

“Cô cứ dâng như vậy?” Lôi Dận tới gần bên tai cô, cố ý nhẹ giọng nói.

Bạc Cơ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lập tức dịu dàng tựa vào trong lòng hắn, giống như một cô gái nhỏ nũng nịu nói: “Anh thật xấu, rõ ràng biết tâm ý người ta còn cố ý tra tấn em như vậy… Cái gì của người ta cũng cho anh cả, anh có thể không rời khỏi đây được không?”

“Thích như vậy?” Lôi Dận hỏi lại, ngữ khí khiến người ta không thể đoán được ý vị gì bên trong, đôi môi mỏng lại nhếch lên, “Đáng tiếc, tôi không để một người đàn bà bị thương đến hầu hạ mình. Chăm sóc tốt mặt của cô đi. Mất đi nó, cô chẳng khác nào mất đi tất cả, biết chưa?”

Giọng nói của hắn đột nhiên lạnh lẽo trở lại, dường như băng đá đang chảy xuống sống lưng đối phương, thẩm thấu vào bên trong…“Em…” Bạc Cơ quyến luyến bóng dáng hắn, nhìn thấy hắn tao nhã mà cài một cúc áo cuối cùng, thật sự không có cách nào đè nén tình yêu cuồng nhiệt say đắm, giọng nói cô khẽ run rẩy, “Dận, em là của anh. Cả đời này, em sẽ không yêu người đàn ông nào khác…”

Lôi Dận quay đầu, như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này...

“Giữ lời tỏ tình này cho người đàn ông yêu cô!” Hắn vươn bàn tay lớn, vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô, nhìn dung nhan của cô, nói, “Lần đầu tiên cô nằm trên giường của tôi hẳn là phải rõ, giữa tôi và cô chỉ có thể là quan hệ tiền tài. Tình yêu đối với tôi mà nói, không đáng một đồng! Đã khuya rồi, con gái đang đợi tôi.”

“Dận…” Đáy mắt Bạc Cơ đầy nỗi bàng hoàng.

“Còn có một việc nhớ kỹ cho tôi!” Lôi Dận lại bổ sung thêm một câu, “Không được phép đi quấy rầy Mạch Khê, cũng đừng để cô ấy tìm được cô, ngàn vạn lần không nên chọc tôi mất vui, nghe rõ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng và bộ dáng bạc tình của người đàn ông kia chiếu vào đáy mắt Bạc Cơ. Tâm cô như bị kéo rách, vết thương này so với vết thương trên cánh tay còn đau đớn hơn vạn lần, nhưng cô lại chỉ có thể vô lực mà gật nhẹ đầu, nhìn bóng dáng cao ráo của hắn biến mất. Sau đó, thân xác rốt cuộc không thể nhìn được nữa, ngồi sững trên sofa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

——————————

Toàn bộ thành bảo Bạc Tuyết đều chìm trong cơn mưa xối xả. Khi cánh cổng lớn của tòa thành chậm rãi mở ra, đèn pha của chiếc xe sang trọng bật sáng, tia chớp trên bầu trời chớp lòa, khiến cả màn đêm trên bầu trời trong nháy mắt bừng sáng.

Từ nơi ở của Bạc Cơ, Lôi Dận trực tiếp đến trại tạm giam. Từ khi lái xe gây chuyện bị giải đi vẫn luôn ở trong vòng giam như thế này, bởi vì đắc tội với Lôi Dận, cảnh cục cũng ‘mắt chó nhìn người thấp’, ra lệnh cưỡng chế không cho phép nộp tiền bảo lãnh.

Lôi Dận tự mình thẩm tra, xử lý không đến mười lăm phút đã thả người ra, nhìn nhìn đồng hồ, không quan tâm đến cơn mưa mà về thẳng tòa thành.

Quản gia Hàn Á cùng những người hầu thức trực đều chờ cửa ở phòng khách, khi Lôi Dận vừa bước vào cửa liền ào tới hầu hạ, Phí Dạ đi theo sau người hắn.

“Tiểu thư đâu?” Sau khi đưa áo khoác cho người hầu, hắn hỏi Hàn Á.

“Lôi tiên sinh, tiểu thư đã ngủ, nhưng mà, hẳn là do mưa đêm quá lớn, tiểu thư ngủ thật không an giấc, thường bừng tỉnh giữa mộng.” Hàn Á cung kính trả lời, lại lệnh người hầu dâng trà nóng lên.

Lôi Dận nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, không biết từ bao giờ, cô gái nhỏ Mạch Khê kia dường như không thể ngủ yên khi có mưa đêm như thế này. Nhất là từ khi xảy ra tai nạn xe cộ về sau, thường thường sẽ bừng tỉnh giữa mộng. Đây cũng là lý do hắn vội vã về tòa thành từ trại tạm giam.

Hắn phất tay một chút, ý bảo mọi người lui ra…

“Lôi tiên sinh, tôi không hiểu hành động của ngài.” Phí Dạ uống một ngụm trà, đặt tách xuống, nói.

Lôi Dận xoa xoa mi tâm mệt mỏi một chút, tháo khuy áo ở tay xuống, trực tiếp ném lên bàn trà, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Cậu đang nói tới việc tôi thả người lái xe kia?”

Khuôn mặt Phí Dạ cũng có vẻ khá mệt mỏi. Cũng khó trách, bọn họ dù sao cũng không phải là người sắt. Kể từ khi Mạch Khê xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai người hầu như không có thời gian nghỉ ngơi nào. Đêm nay, có thể xem như là nhẹ nhàng nhất.

“Lôi tiên sinh, ngài chẳng những thả người lái xe đó, còn cho hắn tiền?” Đây mới là nghi vấn của Phí Dạ. Dựa theo tính cách của Lôi Dận, người lái xe kia nếu không chết thì cũng phải lột da, nhưng không ngờ được lại có thể như vậy.

“Nói bối cảnh của người kia!” Lôi Dận không trực tiếp giải đáp thắc mắc của Phí Dạ, ngược lại dựa cả thân mình vào sofa, lãnh đạm nói.

Phí Dạ nao nao...

“Kenny, hai mươi chín tuổi, công dân Mỹ. Ba năm trước đây vì một sự kiện đánh nhau mà vào tù, sau đó ra tù có tiền án nên công ty vẫn chưa chính thức nhận vào. Đã kết hôn, nhà có vợ cùng ba con nhỏ, một mực cố gắng cải thiện cuộc sống. Theo điều ra, người đàn ông Kenny này tính tình trời sinh ngay thẳng, lúc trước hoàn toàn vì nghĩa khí với anh em mà bị liên lụy. Trong công việc luôn nghiêm cẩn, nhưng bởi vì sai lầm trước đó nên không được xã hội thừa nhận. Cơ bản là như vậy.”

Lôi Dận luôn luôn lắng nghe, không hề nói một câu nào, chỉ đơn giản xoa bóp mi tâm…

Phí Dạ tạm ngừng lại, nhìn hắn thật lâu, lúc sau mới thử hỏi, “Chẳng lẽ, Lôi tiên sinh là cảm thấy đáng thương cho tình cảnh của người này?”

“Người đáng thương tất có nguyên nhân. Gặp sự nghiệt mà lại có thể giãy giụa đến bây giờ cũng coi như một người đàn ông.”

Lôi Dận trầm thấp mở miệng, từ tính nhàn nhạt lộ ra, tao nhã rất dễ nghe.

“Nhưng…” Phí Dạ khó hiểu.

Tuy rằng Lôi Dận từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng dường như vẫn có thể nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Phí Dạ, chậm rãi nhếch môi, “Còn nhớ rõ biểu tình của vợ cùng con anh ta lúc nãy ở ngoài phòng thẩm vấn không?”

Phí Dạ cẩn thận nghĩ, gật gật đầu.

Hắn không ngờ đã trễ đến như thế, vợ con của Kenny vẫn chờ ở ngoài cửa trại tạm giam, mạo hiểm đến trong mưa to chỉ vì xin gặp mặt Lôi tiên sinh với mong muốn khẩn cầu Lôi tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho chồng cô ta một con đường sống. Mà ba đứa trẻ kia cũng ướt đẫm nước mưa, trong đó có hai đứa vì sợ mà nhỏ giọng khóc, đứa lớn nhất lại yên lặng không nói, nhìn Lôi tiên sinh với đôi mắt toàn nỗi bi thương.

Chẳng lẽ… đúng là bởi vì điểm này nên Lôi tiên sinh mới động lòng trắc ẩn?

“Phí Dạ, sinh mệnh chính là như vậy, thường thường vào lúc đường cùng tuyệt vọng mới có thể thẳng thắn nhất.” Lôi Dận mở mắt, trong đáy mắt sâu lại lướt qua một tia đau xót. Hắn cầm tách trà lên, uống một ngụm. Suy nghĩ dường như một lần nữa lại ùa về…

“Khi tôi năm tuổi, con người có thể trên bàn yến tiệc nhấm nháp thịt sói, bắt đầu nghênh ngang vác súng săn vào rừng rậm. Bọn họ bắt được sói con, lại vì muốn dẫn dụ sói mẹ nên phát rồ lột da sói con treo thẳng lên cây. Con sói mẹ kia luôn luôn trong rừng bảo vệ tôi chính là con sói đầu đàn, nó nhìn thấy sói con của mình bị giết chết, điên cuồng mà lao vào bọn ‘đao phủ’ kia. Đáng tiếc, sói dù sao cũng chỉ là sói, dũng cảm hay âm hiểm không thể so được với sự giảo hoạt độc ác của con người. Bọn họ giết chết nó cũng coi như thu hoạch được mĩ vị cho bữa ăn. Mà tôi, chỉ có thể nhìn thấy vết máu đầy trên đất, cái gì cũng không thể làm được…”

Lôi Dận không nói thêm điều gì nữa. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, hắn thực sự đã không còn một gợn sóng sợ hãi, tạo nên một tính cách sâu cùng nội liễm. Nhưng, khi nhớ về chuyện cũ, giọng nói của hắn vẫn không có cách nào che lấp được sự xúc động.

Phí Dạ, trong một cái chớp mắt đã rõ ràng…

Ngay lúc đó Lôi tiên sinh chỉ mới có năm tuổi, lại trơ mắt nhìn sói mẹ vì con mình mà liều chết như thế nào, cuối cùng lại chết thảm. Trong lòng người đàn ông này, con sói mẹ luôn luôn bảo vệ hắn giống như một người thân, cơn đau của sinh ly tử biệt này, trong lòng hắn, không bao giờ có thể quên được.

Sở dĩ, khi đau xót trong mắt của đứa trẻ kia lộ ra, hẳn lúc đó Lôi tiên sinh đã xúc động. Quyền thế bây giờ của hắn cũng đưa tới quyền sinh sát, nhưng nếu làm như vậy, hắn sẽ hủy diệt toàn bộ hy vọng của một đứa trẻ, giống hệt như khi đó, con người đã hủy diệt toàn bộ hy vọng của hắn.

Bởi vậy, Lôi tiên sinh chẳng những có thái độ khác thường là buông tha Kenny, cho hắn một số tiền để buôn bán làm ăn. Số tiền kia, người bình thường xem ra có thể đủ để sống cả đời.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phí Dạ lại nảy lên một cảm giác không hiểu được, hẳn là xem như một loại cảm động. Nhưng với người đàn ông này, sự cảm động đó thường thường không biểu hiện rõ ràng ra như vậy. Hắn cười nhẹ, nhấc tách trà lên, nhẹ nhàng chạm vào tách trong tay Lôi Dận…

Lôi Dận hơi nhíu mày.

“Tôi hẳn nên chúc mừng Lôi tiên sinh đã bắt đầu có một chút tình cảm?” Ngữ khí Phí Dạ trầm thấp.

Vẻ mệt mỏi trong đáy mắt Lôi Dận đã tan đi không thấy, lại có ý cười nhàn nhạt. Ý cười này tựa hồ từ đáy lòng, nhưng giọng nói cũng rất lạnh nhạt, “Nếu đây là ý châm chọc của cậu, tôi cũng vui vẻ nhận.” Nói xong, hắn uống một hơi cạn tách.

Phí Dạ cười cười, cũng uống một cạn một hơi.

Có đôi khi, sự biểu đạt của đàn ông chỉ cần một câu như thế này, hoặc là một động tác như thể lơ đãng. Chỉ đơn giản như vậy thôi! "Italy thuộc về phạm vi thế lực của cậu, chuyện của tổ chức, cậu tất nhiên phải có một ngày nắm toàn cục trong tay.” Thật lâu sau đó, Lôi Dận mới nói tiếp.

Bàn tay cầm tách của Phí Dạ có chút giật mình, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận...

“Lôi tiên sinh, ngài?”

“Yên tâm, tôi không tính về nghỉ ngơi sớm đến như vậy, không nên khẩn trương.” Thân mình Lôi Dận rướn về phía trước, bàn tay to lớn vỗ lên đầu vai hắn. “Mấy ngày gần đây vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt!”

Đôi mày Phí Dạ theo bản năng nhíu lại, hắn không rõ ý của Lôi tiên sinh. Theo như hắn biết, Lôi Dận, người này cho tới bây giờ không nói điều vô nghĩa, mỗi lời mỗi câu đều có mục đích, có ý đồ!

“Lôi tiên sinh, tội tự nhận mình không đủ năng lực để ngồi lên vị trí của ngài. Tôi tình nguyện đi bên cạnh ngài!”

“Phí Dạ, con người đến một lúc nào đó phải học cách độc lập.” Lôi Dận như đăm chiêu nhìn cơn mưa đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt cao thâm khó lường. Tuy cả người hắn đều có vẻ lười biếng, nhưng tất cả suy nghĩ tính toán đều che giấu trong đó…

Ánh mắt Lôi Dận một lần nữa dừng trên người hắn, khóe môi cong lên, bàn tay lớn một lần nữa dừng trên bờ vai hắn...

“Tôi rất rõ ràng, cậu sẽ vì tôi... muôn lần chết không chối từ!”

Ánh mắt Phí Dạ cùng hắn giống nhau, hệt như đá…

—————————

Ngoài cửa sổ, mưa rơi đầy trời. Tấm rèm ở cửa sổ sát đất che khuất màn mưa dày đặc. Mạch Khê nằm yên lặng trên chiếc giường rộng lớn, ánh đèn tường phủ lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, vạn vật trên thế gian này đều mất đi sắc thái. Lôi Dận bước vào phòng ngủ, lúc bước dưới ánh đèn vàng dịu, trong chớp mắt bỗng cảm thấy rung động. Hắn đi đến đầu giường, ngồi xuống, cơn mệt mỏi trong nhất thời biến mất, chỉ nguyện lẳng lặng như vậy nhìn ‘thiên hạ’ xinh đẹp trên giường…

Thật giống như…

Chỉ cần có thể nhìn thấy cô như thế này, nội tâm hắn đã được lấp đầy.

Hắn hiểu rõ, đã từ lâu lắm rồi, trong yên lặng tâm hắn cần một sự an ủi, như chính giờ khắc này, dáng vẻ lẳng lặng ngủ say của Mạch Khê, cứ như vậy mà chân thật hiện trong đáy mắt hắn. Cảm giác không thể hiểu được kia như một dòng suối nho nhỏ, mang theo hơi ấm quanh quẩn ở nội tâm cứng rắn băng đá của hắn không biết đã bao lâu. Một khắc này, dần dần hòa tan cơn lạnh của hắn…

Hắn không tự chủ được vươn ngón tay, vừa muốn chạm vào khuôn mặt cô, đã nghe thấy một tiếng sấm rền ngoài cửa sổ. Người đang nằm trên giường thảng thốt, rồi đôi mắt lưu ly đột nhiên mở ra, mê man như mộng du. Nhìn thấy người đàn ông bên giường, cô như một đứa trẻ tìm được đường về nhà, bổ nhào vào lòng Lôi Dận.

Bàn tay to lớn của Lôi Dận sợ run hơn nửa ngày giữa không trung. Tâm, trong nháy mắt lại mở ra mà hòa tan, một chút cũng không giữ lại…

Ngay sau đó, hắn chậm rãi thu tay lại, ôm chặt toàn bộ thân thể xinh đẹp của Mạch Khê, lòng bàn tay không khó nhận thấy cô run run không thể khống chế được. Hắn đè thấp giọng nói, giống mùi hương một loại rượu ngon tản ra trong không khí, mang theo sự an ủi nhè nhẹ, như thuật thôi miên khiến người ta trầm mê trong lời nói kia...

“Không sao rồi, tôi ở ngay đây…”

Mạch Khê từ ác mộng bừng tỉnh, trong nhất thời bị vây bọc trong nửa hư nửa thực, khó có thể rõ ràng được trước mắt này là sự thật hay vẫn là cảnh trong mơ. Cô chỉ cảm thấy bàn tay to lớn đang ôm chặt mình thật ấm áp và đầy sức mạnh. Còn có khuỷu tay rắn chắc cùng lồng ngực rộng lớn, hết thảy hết thảy, đều cho cô cảm giác an toàn tràn ngập…

Nhất là giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai, đủ có thể xua tan đi nỗi sợ hãi mưa đêm đang mang đến cho cô.

Giờ khắc này, sự bất an trong lòng đang được giọng nói dịu dàng ôn hòa của người đàn ông xoa dịu. Mạch Khê vẫn cho rằng, đây là cảnh trong mơ như trước, không muốn nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ nguyện ở trong lòng hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng mơ hồ như thực này.

“Gặp ác mộng?” Lôi Dận cũng khó có thể hưởng thụ được một chút an bình này. Hắn ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cô, lẳng lặng nhắm mắt lại, dịu nhẹ hỏi.

Cô gái nhỏ này, cô vĩnh viễn sẽ không biết, người đàn ông đang ôm ấp mình đây, vài giờ trước còn lên một kế hoạch tỉ mỉ chiếm đoạt cùng chém giết. Một là nuốt sạch đối phương, hai là bị đối phương nuốt gọn lại…

Cho đến giờ khắc này, Lôi Dận mới cảm thấy sự yên tĩnh đáng quý biết bao!

Nếu có thể ôm cô cả một đời như thế…

Nghĩ đến đây, hàng mi anh tuấn của hắn hơi giật nhẹ. Từ khi nào thì mình có ý tưởng này?

Mạch Khê tựa trong lòng hắn gật gật đầu, dịu ngoan giống một chú nai nhỏ vậy…

Tiếng cười của người đàn ông bồi hồi bên tai, lan rộng trong lồng ngực cô. Hơi thở nhẹ nhàng của hắn thấm vào mái tóc dài mềm mại như tảo biển của Mạch Khê, “Chỉ cần tỉnh lại, ác mộng đều sẽ trôi qua. Khê nhi, đừng sợ …”

Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như lưu ly kia dần dần thanh tỉnh, nhìn rõ gương mặt như thể được tạc ra từ đá cẩm thạch kia rõ ràng có ý cười, trong lòng cô không khỏi run lên. Trong nhất thời, cô chỉ có thể ngây ngẩn nhìn hắn thật lâu, không có cách nào chớp mắt.

Ánh mắt Lôi Dận trầm xuống. Hắn nâng cằm cô lên, khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, đôi môi hắn chạm vào hai cánh môi đỏ bừng, đầu lưỡi linh hoạt không một chút khách khí luồn vào bên trong. Hắn cẩn thận tránh đi chân bị thương của cô, vòng tay ôm chặt thân thể xinh đẹp yếu ớt kia…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.