Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim - Chương 5 : truyenyy.mobi

Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 5




4.

Sau khi về nước Vưu Hạ lại phải ghi hình chương trình liên tục vài ngày, buổi trưa hôm ấy, lúc cô đang ngủ bù thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng bắt máy, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng nói thanh lạnh: “Vưu Hạ, cho em số điện thoại để em lưu chơi đúng không?”

Vưu Hạ xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lúc dậy còn tưởng là mơ, xem nhật ký cuộc gọi xong cô lại cười ngốc nghếch cả một buổi chiều, buổi tối đi ăn đêm về, không có quản lý, trợ lý, trong phòng tắm yên tĩnh, Vưu Hạ gọi điện cho Văn Kỳ, giọng Văn Kỳ ở đầu bên kia hơi khàn, anh nói: “Vưu Hạ, bây giờ là mấy giờ?”

“Mười giờ.”

“New Zealand thì sao?”

Vưu Hạ hít sâu một hơi, lập tức cúp máy.

Hai phút sau, Văn Kỳ gọi tới, tựa như vô cùng bất lực, anh hỏi: “Sao vậy?”

Vưu Hạ nghịch nghịch lọn tóc, hồi lâu sau: “Không sao nha… nhớ anh có được không?”

“… Được.”

Tần Cửu hỏi Vưu Hạ có phải đang hẹn hò với Văn Kỳ không, Vưu Hạ không biết tình trạng này của cô và Văn Kỳ có phải là hẹn hò hay không nữa, mặc dù cô không phải là người thích che giấu tình cảm của mình, nhưng đối với Văn Kỳ, cô ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm bất an, cho nên nếu Văn Kỳ không nói thì cô cũng sẽ không nhắc tới.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người thực sự rất mập mờ.

Hôm ấy Văn Kỳ gọi tới, anh nói: “Vưu Hạ, cho em số điện thoại không phải là để em gọi mười lần một ngày.”

Vưu Hạ tủi thân ồ một tiếng: “Thế mai em có thể gọi mấy lần?”

Văn Kỳ im lặng một hồi: “Mười lần quả thực hơi nhiều, chín đi…”

Vưu Hạ lập tức mặt mày rạng rỡ, cô thầm nghĩ, nói cô và Văn Kỳ không phải đang hẹn hò tự cô cũng không tin.

******

Văn Kỳ đã xin nghỉ phép trước thời hạn, anh vội vàng về nước như thế là vì thấy được tin tức ngợp trời trên mạng – “Vưu Hạ thừa nhận đang yêu, nghi hẹn hò bí mật với tiểu thịt tươi đang nổi xxx.”

Về nam minh tinh dính tin đồn với cô kia, anh có biết đôi chút, Vưu Hạ từng hợp tác với anh ta vài lần, quan hệ có vẻ khá tốt, lúc anh tìm kiếm tin tức về Vưu Hạ, kết quả tìm kiếm sẽ luôn nhảy ra cái tên này, ít nhiều khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lúc Văn Kỳ tới khách sạn nơi đoàn làm phim của Vưu Hạ ở, Tần Cửu đang ở trong phòng cô mắng: “Tiểu tổ tông Vưu à, não em bị úng nước rồi phải không? Lên cơn thần kinh gì mà lại dám thừa nhận đang yêu?”

Tối qua lúc cô phát trực tiếp, có người hỏi cô có bạn trai không, cô bất giác cúi đầu mỉm cười, lộ ra dáng vẻ ngọt ngào khiến người ta lập tức phát giác ra được gì đó, kêu gào ầm ĩ, Vưu Hạ vỗ vỗ đôi má ửng hồng: “Chắc là có…”

Sau đó phần bình luận lập tức bùng nổ, Vưu Hạ cũng không dám tiết lộ thêm nữa, chỉ nói nam thần của mình khiêm tốn mong mọi người buông tha, trong giây phút tràn ngập ý tứ sâu xa, Tần Cửu lại lao vào phòng tắt điện thoại của cô đi. Vị nam minh tinh vẫn luôn được mệnh danh là nam thần mới kia cứ như vậy trở thành bạn trai tin đồn của Vưu Hạ, lại thêm hai người bị chụp ảnh ra ngoài đi ăn cùng nhau vài lần, lời đồn cơ hồ càng chắc chắn hơn.

Tần Cửu lải nhải trong phòng hơn nửa tiếng, Vưu Hạ vừa nghịch điện thoại vừa ăn hoa quả, điệu bộ vô tâm nói: “Anh à, anh uống chút nước đi, trước khi uống thì đi mở cái cửa đã, chuông cửa kêu cả nửa ngày trời rồi.”

Lúc Tần Cửu nhìn thấy người đứng ở cửa liền hít thở không thông, tự sặc nước mình vừa uống, không ngừng ho khan, Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ai vậy, doạ anh thành thế này?” Đang nói cô chợt sững sờ, sau khi thấy rõ người ở cửa, Vưu Hạ kêu lên mừng rỡ rồi chạy tới nhảy lên người Văn Kỳ, Văn Kỳ phản ứng cũng nhanh, đưa tay ra đỡ lấy cô, Tần Cửu liên tục kêu trời than đất rồi vội đóng cửa lại.

Vưu Hạ như con gấu túi treo trên người Văn Kỳ được anh bế vào phòng, Tần Cửu xanh mặt trợn trắng mắt, một điệu bộ vò đã mẻ lại sứt mà đóng sầm cửa rời đi.

Văn Kỳ ngồi trên sofa, Vưu Hạ ngồi trên đùi anh, nghịch cà vạt của anh: “Sao đột nhiên lại về nước vậy?”

“Em nói xem?” Văn Kỳ tháo luôn cà vạt ra, nhìn xung quanh: “Nam thần của em đâu?”

Trước sự xuất hiện của anh, Vưu Hạ đã xác định được vài phần, cho nên cũng to gan lớn mật hơn không ít, cô ôm lấy mặt anh, chu môi trực tiếp hôn lên: “Ở ngay trước mặt em nè.”

“Ây… Vưu Hạ, em có thể dè dặt tí được không? Tay đang làm gì đấy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.