Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tra Nữ Tiến Công - Chương 76: Nam thần trường quân đội [17] : truyenyy.mobi

Tra Nữ Tiến Công

Chương 76: Nam thần trường quân đội [17]




Chân Niệm Mị nhanh chóng xuất kích nhắm ngay cẳng chân Kiển Dịch Vân, khí thế lăng liệt bức người.

Kiển Dịch Vân cả kinh, liền lui về phía sau một bước. Niệm Mị theo sát mà lên, một chân đá vào bụng Kiển Dịch Vân.

Kiển Dịch Vân lảo đảo một cái, Niệm Mị lại vươn tay kéo Kiển Dịch Vân lại, không để cho hắn xấu mặt.

Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một ít cảm kích với Niệm Mị.Cô bắt lấy tay Kiển Dịch Vân rồi dùng sức nhéo khiến hắn ăn đau mà kêu lên một tiếng.

Đợi sau khi hắn đứng vững thì tay Niệm Mị không hề khách khí mà đánh thẳng lên người hắn.

"Hừm hừ!"

"Ha ha!"

"Tê..."

Các loại âm thanh không ngừng từ trong miệng Kiển Dịch Vân truyền đến, tay Niệm Mị làm vài động tác trên người hắn, trong chốc lát cho hắn một bàn tay, rồi lại cho hắn một móng vuốt, một lát lại cào hắn ngứa.

Biểu cảm trên mặt Kiển Dịch Vân đã bắt đầu vặn vẹo, khi thì ngứa lúc thì đau, cảm giác đó làm thần kinh của hắn dường như sắp hỏng.

Người xung quanh đều ngừng

huấn luyện, hứng thú nhìn Kiển Dịch Vân biểu diễn.

Nửa giờ sau Niệm Mị ngừng việc tra tấn hắn, một chân đem Kiển Dịch Vân đã cười thoát lực đá bay ra xa hai mét.

Cả người Kiển Dịch Vân lúc này nhũn ra, trên người vừa đau lại vừa ngứa, biểu tình dữ tợn vặn vẹo.

Trên mặt Niệm Mị treo nụ cười ôn hòa quan tâm, đi đến cạnh Kiển Dịch Vân rồi ngồi xổm xuống.

"Anh không có chuyện gì chứ?"

Kiển Dịch Vân cảm thấy chính mình rất có chuyện, vô cùng vô cùng có chuyện, nhưng hắn lại không thể nào vứt hết mặt mũi để nói ra, chỉ có thể ráng nặn ra một nụ cười méo mó.

"Tôi không sao!"

"Vậy thì tốt rồi!"

Niệm Mị lấy một miếng khăn giấy từ trong túi quần của mình ra xoa xoa vết bẩn trên mặt Kiển Dịch Vân.

Nụ cười trên môi cô càng thêm ngọt ngào. Cô ra tay chẳng lại cô còn không biết nó như thế nào sao?

Nam nhân đổ máu không đổ lệ, nếu như cô đánh trọng thương Dịch Vân thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không có cảm giác quá lớn, mà chỉ làm hắn thêm ghét cô mà thôi.

Nhưng mà hôm nay cô đánh cũng đủ làm hắn muốn khóc nhưng không thể khóc, mà còn sẽ sinh ra cảm giác đặt biệt với cô nữa.

Con người ấy mà, đều tôn trọng kẻ mạnh, đặc biệt là kẻ hạ thủ lưu tình với chính mình.

Chỉ là hôm nay cô hạ thủ lưu tình, một tháng sau liền sẽ hiện rõ kết quả.

Lau sạch bụi bẩn trên mặt Kiển Dịch Vân rồi Niệm Mị liền đỡ hắn lên.

Ánh mắt Kiển Dịch Vân nhìn Niệm Mị vô cùng phức tạp, có chút cảm kích nhưng lại xen thêm nhiều cảm xúc khó hiểu.

Niệm Mị ôn hòa tươi cười không đổi, ánh mắt không hề nhìn về phía Kiển Dịch Vân.

Những thứ xa xôi không thể với tới nhưng phảng phất tựa như giơ tay có thể chụp lấy được, những thứ đó mới là cách tra tấn người nhất.

Một ngày huấn luyện nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm sau Niệm Mị thần thanh khí sảng - cả người thoải mái, toàn bộ khóa mười người có quân công chỉ có mỗi Niệm Mị, cho nên ở lầu hai cũng chỉ có một mình cô.

Những người khác tinh thần đều có chút uể oải, ngày hôm qua cách đấu lẫn tán đánh làm rất nhiều người trên người đều lưng đeo thương lớn thương bé. Buổi tối cũng có người rên rỉ, thật sự là nhiều người cũng chẳng ai có thể ngủ ngon.

Ngoại trừ Niệm Mị ra, những người khác đều có chút uể oải không phấn chấn ít hoặc nhiều.

Trịnh Thành Yến lạnh lùng đứng trước mặt ngọn họ.

"Huấn luyện của ngày hôm nay là leo núi! Mọi người đi theo tôi!"

Niệm Mị nhìn thoáng qua Trịnh Thành Yến, thấy đáy mắt cô ta hơi hơi có chút đắc ý liền hiểu ra cô ta đang muốn trả thù chuyện ngày hôm qua cô làm cô ta xấu mặt.

Trịnh Thành Yến bảo người phát đồ ăn cho mọi người, sau khi ăn xong liền dẫn mọi người ra khỏi trường.

Bên ngoài trường quân đội có rất nhiều đường nhỏ rắc rối phức tạp, tất cả mọi người đều không biết này sẽ đi đến nơi nào, nên chỉ có thể theo sát bước chân Trịnh Thành Yến, tránh cho chính mình đi lạc.

Trên mặt Niệm Mị treo một nụ cười ôn hòa, mà làn da trên mặt cô cũng đã tốt hơn rất nhiều, tóc cũng đã dài ra một chút, không còn là tóc húi cua nữa.

Cả người cô ôn tồn lễ độ xứng với nụ cười của cô, nhưng vẫn như cũ không hề giống một người phụ nữ chút nào. Đặc biệt là khí thế huấn luyện trong loại thời điểm này khiến người ta cũng không thể nào xem cô như một người phụ nữ.

_oOo_

[1] "Úp mặt xuống đất" vốn nghĩa là "lưng ngửa lên trời" nhưng ta nghĩ từ này dễ đọc nhầm, với lại cũng khá gượng. Nguyên gốc: "摔了个背朝天" (ai biết thì cmt giúp ta với nhé)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.