Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Chương 30: Đêm Khuya Gặp Gỡ : truyenyy.mobi

Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 30: Đêm Khuya Gặp Gỡ




Kết quả Thịnh Dự Khải bị đánh càng thảm hại hơn, Bạch Tuyết thấy lời đe dọa không có tác dụng liền bắt đầu cầu xin nhưng càng nói Thịnh Dự Khải lại càng bị đánh nhiều hơn!
Trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết và Thịnh Hải cũng không nhàn rỗi, lớn tiếng la hét ầm ĩ để cho người giúp việc gọi ông cụ đi ra chủ trì công đạo, làm chủ cho bọn họ.

Người giúp việc dường như không nghe thấy, lúc này không có ai xuất hiện, công cụ từ đầu đến cuối cũng không có bước ra!
Thịnh Dự Khải bị ném xuống đất như chó chết ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.

Thịnh Hàn Ngọc đi đến trước mặt anh ta, cao ngạo nhìn xuống hỏi: "Thời Du Huyên đang ở đâu? Nói."
"Tôi, tôi không biết."
Thịnh Dự Khải cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ta bị đánh, hóa ra là vì kẻ ngốc kia.

Thịnh Hàn Ngọc Xoay người, bỏ lại hai chữ với vệ sĩ: "Đưa đi."
Mạnh miệng cũng không sao, vậy thì cho người đưa đi, anh có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho Thịnh Dự Khải phải mở miệng.

"Không được!" Bạch Tuyết gào khóc thảm thương.

Bà ta khóc nước mắt nước mũi lấm lem đầy trên mặt, vùng vẫy thoát khỏi đám vệ sĩ nhào vào chân Thịnh Hàn Ngọc rồi ôm lấy chân anh ta: "Cậu chủ Hàn Ngọc tôi van xin cậu, van xin cậu đừng đưa A Khải đi, nó dù sao cũng là em trai của cậu, cậu vì người ngoài mà làm tổn thương tình anh em như vậy không đáng."
"Cút ngay!"
Thịnh Hàn Ngọc nhấc chân đá Bách Tuyết ra xa vài mét, chán ghét nhíu mày: "Người ngoài? Thời Du Huyên là vợ của tôi, ai là người ngoài?"
"Em trai? Hết lần này đến lần khác làm ra những việc xấu xa bỉ ổi, không tiện công khai với người ngoài, tôi thật sự không có đứa em trai như vậy."
Bách Tuyết sững sờ, bà ta chưa từng thấy qua bộ dạng tàn nhẫn như vậy của Thịnh Hàn Ngọc, bà ta vốn cho rằng thời gian đã qua năm năm rồi, chuyện lúc đó sẽ theo thời gian trôi qua dần dần bị quên lãng mà không nghĩ đến con trai mình lại chọc phải người phụ nữ của Thịnh Hàn Ngọc?

Phụ nữ trên thế giới này đều chết sạch rồi sao, tại sao cứ phải trêu chọc vào người phụ nữ của cậu ta làm gì chứ?
Đã thế còn là một kẻ ngốc.

Bạch Tuyết không dám lại cầu xin tha thứ nhưng cũng không muốn con trai bị Thịnh Hàn Ngọc đưa đi, nhìn thấy đám vệ sĩ kéo Thịnh Dự Khải đi ra ngoài giống như lôi chó chết, bà ta nhanh chóng dùng hết sức lực gọi: "Bố, cứu mạng!"
"Dừng tay, buông nó ra."
Căn phòng trên lầu mở ra, ông chủ đi ra.

Ông cụ ăn mặc chỉnh tề, căn bản không phải đang ngủ, ở trong phòng ông cụ kỳ thật cũng biết rõ mọi chuyện, chỉ là đợi đến khi Thịnh Dự Khải đã chịu đủ đau khổ mới đi ra!
Cuối cùng Thịnh Hàn Ngọc cũng không đưa anh ta đi, bởi vì ở trước mặt ông cụ Thịnh Dự Khải đã thừa nhận vụ bắt cóc giả Thời Du Huyên chính là muốn ép Thịnh Hàn Ngọc từ bỏ chức vị tổng giám đốc!
Anh ta không thể không thừa nhận vì Thịnh Hàn Ngọc đã lưu lại đoạn ghi âm trên điện thoại
rồi.

Lần này Thịnh Dự Khải không nói dối, Thịnh Hàn Ngọc có thể phân biệt được, chỉ là đầu mối duy nhất cũng bị đứt vậy thì lại càng không dễ dàng tìm được Thời Du Huyên!
Anh rời khỏi nhà lớn, sau khi lên xe liền mở một chai rượu Whisky tự rót tự uống một mình.

Khi trong lòng có chuyện thường rất dễ say, lúc về đến nhà thì cái chai cũng thấy đáy, lái xe dìu anh trở lại phòng ngủ, Thịnh Hàn Ngọc nhìn thấy cái chăn đỏ thẫm lại không cảm thấy buồn ngủ.

Nghĩ đến một đêm kia, người phụ nữ đó nằm ở trong lồng ngực của anh ngủ cả một đêm, chân tay giống như bạch tuộc bám chặt anh không buông.

Tư thế ngủ của cô rất thiếu cảm giác an toàn, có lẽ là từ nhỏ đã không được người khác yêu quý cho nên mới coi búp bê như là một vật ký thác tinh thần...!
Giọng nói và nụ cười của Thời Du Huyên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh giống như là một thước phim, Thịnh Hàn Ngọc khống chế không nổi muốn biết hiện tại cô ở đâu?

Cô có chỗ ngủ không, có bị người khác bắt nạt hay không?
Có một nỗi đau âm ỉ tận đáy lòng, càng ngày càng đau!
Anh nằm trên giường xoay qua xoay lại càng nghĩ nhiều lại càng không ngủ được, dứt khoát đứng dậy rời giường rồi đưa tay kéo cánh tủ ra, bên trong không có người!
Người phụ nữ kia luôn thích trốn ở trong tủ treo quần áo, anh cũng đã giáo huấn cô mấy lần, sau đó cô thực sự không trốn trong tủ treo quần áo nữa mà trốn ở một nơi nào đó khiến anh tìm không ra.

Trong tủ treo mấy dãy quần áo của Thời Du Huyên đều là do anh sai người đi mua, có rất nhiều nhãn mác vẫn chưa bị giật xuống, cô chưa từng mặc qua một lần, lúc này cũng không mang đi.

Đóng cửa tủ quần áo lại, trong hộp trang sức trên bàn trang điểm có những món trang sức quý giá mà anh tặng cũng được sắp xếp gọn gàng, ngay cả bông tai cũng không lấy đi.

Thứ duy nhất được mang đi chính là Tử Tử.

Trên người cô không có tiền, lại cũng không có đồ vật có thể đổi thành tiền, đã ba ngày liền không có một chút tin tức nào, cô ở bên ngoài như vậy nhất định là nhẫn nhịn chịu đói rồi.

Thịnh Hàn Ngọc lại lấy ra một chai rượu: "Ục Ục Ục" một ngụm hết nửa chai.

Anh muốn dùng rượu để làm tê liệt chính mình, uống say rồi ngủ thì lương tâm cũng sẽ không đau nhưng khi uống xong một chai không những không có ý định đi ngủ mà dạ dày còn nóng rực vô cùng khó chịu!
Uống rượu quá nhiều sẽ kích thích dạ dày nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại cho rằng là do buổi tối hôm nay anh nghĩ về Thời Du Huyên quá nhiều, Giản Di Tâm mất hứng cho nên mới trừng phạt anh!
Anh xuống lầu nói với vệ sĩ trực đêm: "Lái xe, đưa tôi đến nhà trọ."
"Vâng."
Thịnh Hàn Ngọc lảo đảo đi vào bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào rồi rất nhanh liên mơ mơ màng màng ngủ mất.

"Cậu chủ, đến nơi rồi." Vệ sĩ nói khẽ.

Vệ sĩ vốn cho rằng nếu gọi mà anh vẫn chưa tỉnh thì sẽ để cho anh ngủ ở trong xe là được, sương đêm nặng hạt, trong nhà trọ cũng không có cái gì, ngủ trong xe cũng không bị cảm lạnh.

Nhưng anh ta chỉ gọi có một tiếng Thịnh Hàn Ngọc đã mở to mắt, ngồi dậy đẩy cửa xe ra lảo đảo đi vào trong.

Vệ sĩ không dám đi theo, đây là quy tắc mà anh đã lập ra, mấy ngày nay anh đến đây rất nhiều lần nhưng anh vẫn luôn đi một mình, không cho người khác đi theo.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, Thịnh Hàn Ngọc không bật đèn, chậm rãi bước vào phòng ngủ một cách quen thuộc!
Cách bài trí ở đây đã sớm khắc ghi trong tâm trí anh rồi, còn có ánh trăng sáng lành lạnh chiếu vào khiến anh rất nhanh đã đi đến phòng ngủ.

Thịnh Hàn Ngọc mở cửa đi vào thả mình xuống giường, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh chưa từng ngủ trên chiếc giường này nhưng hôm nay mượn rượu giải sầu nên cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh cần gần gũi với Giản Dị Tâm hơn một chút, như vậy có thể bớt suy nghĩ về Thời Du Huyên, đồng thời cũng giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.

Cái chăn quen thuộc, hương vị quen thuộc...!
Không đúng, Thịnh Hàn Ngọc rõ ràng cảm giác được bên trong có người!
Không chỉ có mà cô còn ý đồ chạy trốn, nhẹ nhàng muốn chạy trốn từ phía bên kia.

Thịnh Hàn Ngọc ra tay rất nhanh, một tay túm người trở về đặt ở dưới thân, cố định vô cùng
dứt khoát khiến cho cô không thể động đậy.

Ánh trăng lặng lẽ trốn vào bên trong tầng mây, ánh sáng trong phòng vốn dĩ cũng rất yếu ớt nên hiện tại càng tốt hơn, căn bản còn thấy không rõ ngũ quan.

Nhưng mùi hương trên người cô rất quen thuộc, chính là mùi hương mà anh ngày nhớ đêm
mong!
"Em rốt cuộc cũng trở về rồi, anh chờ em thật khổ cực." Thịnh Hàn Ngọc hôn lên mỗi người phụ nữ.

Người phụ nữ không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của anh những anh vẫn không buông ra.

Chỉ có mất đi rồi mới biết quý trọng, đã nhiều năm như vậy anh một lần được ôm Giản Di Tâm vào trong ngực, làm sao có thể buông ra.

Thịnh Hàn Ngọc một mực đều cho rằng nơi này là nhà trọ của Giản Di Tâm, cộng thêm tác dụng của rượu và hương vị quen thuộc đã bị người trước đó đi vào cho rằng là hương vị của Giản Dị Tâm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Du Huyên đỏ lên, cô cũng nhận ra Thịnh Hàn Ngọc.

Một vài suy nghĩ liền hiện lên trong đầu: Anh làm sao tìm được đến nơi này?
Thịnh Hàn Ngọc uống nhiều quá ư?
Anh ấy nói anh ấy đợi lâu rồi? Thảo nào cô cảm thấy nhà của mình có người từng đến, hóa ra là khi Thịnh Hàn Ngọc không ở biệt thự thì sẽ tới đây?
Nhất định là như vậy, anh ấy còn có chìa khóa nhà mình?
Nhưng làm sao anh ấy lại có chìa khóa?
Những ý nghĩ này đều chưa nghĩ thông thì môi lại đột nhiên bị anh hôn lên!
Thời Du Huyên hoảng sợ trừng to mắt, đáng chết, đây chính là nụ hôn đầu của cô.

Cô cố gắng giãy dụa nhưng lại bị tay anh ghìm lại không thể động đậy.

Thịnh Hàn Ngọc một đường đi xuống phía dưới, bá đạo khắp nơi cẩn thận từng li từng tí, phảng phất giống như đối đãi với một bảo bối vô cùng trân quý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.