Tiếng gọi này làm cho hô hấp Ninh Ninh cứng lại, trong một khoảnh khắc không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
– Không phải, là, ở…- Cô nói năng lộn xộn một hồi, khẩn trương nhìn anh, nhẹ nhàng nói, – Ý em là, em vẫn luôn ở đây…
Văn Vũ dường như bị sự khẩn trương của cô cảm nhiễm.
Anh vội vàng hạ cánh tay từ trên cổ cô xuống, đứng thẳng trước mặt cô, như thể đang tiếp nhận cô, giống như tiếp nhận một người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh hít sâu hai hơi rồi nói:
– Sau lễ tang, anh được Thạch tiên sinh nhận nuôi, ông ấy là người tốt, cuộc sống của anh rất tốt.
– Vâng. – Ninh Ninh nói, – Em biết.
– Anh học đại học Y khoa, về sau lại chuyển sang chuyên ngành Tâm lý học, sau khi tốt nghiệp thì mở một phòng khám tâm lý…Khách của anh có rất nhiều người ở trong giới giải trí, có người nói anh ham tiền, nhưng không phải, anh chỉ muốn giúp họ. – Đôi mắt Văn Vũ nhìn Ninh Ninh không chớp mắt, – Giúp…những người giống như em.
– Vâng. – Một cảm giác đã mất từ lâu từ trong lòng Ninh Ninh chui lên, giống như rêu xanh màu ngọc lục bảo nhẹ nhàng phủ lên bức tường đá lạnh lẽo, – Em biết…
– Anh…vẫn luôn nỗ lực làm việc thiện, giúp những người mà anh có thể giúp được.
– Vâng, em biết.
– Thần nói ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, anh làm việc thiện, nếu có thể có được hồi báo thì anh hy vọng hồi báo đó ở trên người một người. – Trong ánh mắt Văn Vũ thoáng có ánh lệ, – Anh cầu nguyện cho cô ấy có thể một lần nữa trở lại nhân gian, cầu nguyện khi cô ấy đến sẽ giáng sinh vào một gia đình tốt, có một người mẹ yêu cô ấy, có một người cha che mưa chắn gió cho cô ấy. Anh cầu nguyện cô ấy có thể vô ưu vô lự lớn lên, khỏe mạnh, vui vẻ, lại một lần nữa…đi đến trước mặt anh.
Nói xong, anh hít sâu hai hơi, đứng bất động tại chỗ, giang hai tay run nhè nhẹ giống như khi còn là một đứa trẻ mong chờ cái ôm của cô.
Cháu nhớ mãi cô, yêu cô, cầu nguyện vì cô, cháu vĩnh viễn ở nơi này chờ cô.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, nhìn thấy cô không nhúc nhích, Văn Vũ thấp thỏm gọi lên:
– Cô Tiểu Ninh…
Sợ mình làm cho cô thấy khó xử, mới hỏi một câu này anh liền ngậm miệng không nhắc nữa, bàn tay đang giơ lên uể oải rũ xuống.
Giây tiếp theo, anh đã được ôm lấy thật chặt.
– Cô ở đây. – Ninh Ninh ôm lấy hông anh, chôn mặt vào ngực anh, – Cô ở đây.
Cô vĩnh viễn ở bên cạnh cháu, chưa bao giờ rời đi.
Thời gian cứ mãi vòng đi vòng lại, sương mù cứ mãi vòng đi vòng lại, giữa họ như vẽ ra một vòng tròn, từ tận cùng thời gian, từ tận cùng sương mù, hai người lại lần nữa gặp nhau.
– Anh cũng ở đây nè. – Một thanh âm trêu chọc vang lên ngay bên cạnh hai người.
Ninh Ninh quay đầu lại, Thạch Trung Đường.
Sương mù đã tan, âm nhạc đã hết, họ đã trở lại với Rạp chiếu phim Nhân Sinh, về tới cơ thể của mình.
– Ai vậy em? – Văn Vũ nhìn quanh.
Chú ý tới ánh mắt của anh, Ninh Ninh nhíu mày hỏi:
– Anh vẫn không nhìn thấy ạ?
Thạch Trung Đường đứng ở trước mặt hai người, Văn Vũ quay sang hỏi cô:
– Thấy ai cơ?
Quả nhiên là anh vẫn không nhìn thấy.
Quả nhiên không hổ là chiếc hộp đựng Diễn lâu Nhân Sinh, dù là biến thành mặt nạ thì vẫn có công dụng đặc biệt có thể làm cho người bình thường như Văn Vũ còn có Thôi Hồng Mai không nhìn thấy rạp chiếu phim đều có thể xem rạp chiếu phim trong một thời gian giới hạn.
Cho nên việc kinh doanh hiện tại của rạp chiếu phim mới vắng vẻ như này…là bởi vì mất đi chiếc hộp, mất đi mặt nạ?
– Là anh trai của anh, – Ninh Ninh nói, – Anh trai anh cũng ở chỗ này.
Văn Vũ sững sờ:
– Anh trai…
– Đồ ngốc ạ, nhìn bên này. – Thạch Trung Đường đè vai Văn Vũ kéo anh về một hướng rồi đấm nắm quyền vào ngực anh, cười, – Đồ nhóc thối, đã cao bằng anh luôn rồi.
Văn Vũ cúi nhìn ngực mình.
– Anh ấy nói: Đồ nhóc thối, đã cao bằng anh luôn rồi. – Ninh Ninh nhắc lại.
Văn Vũ từ từ ngẩng đầu lên, đối diện không có bóng người, anh chậm rãi vươn nắm quyền ra, nắm tay bị một lồ||g ngực vô hình chống lấy, một lúc lâu sau Văn Vũ khẽ khàng gọi lên, – Anh ơi…
Thạch Trung Đường hơi nghiêng đầu đi, tuy rằng mặt nạ đào hoa đã che đi vẻ mặt của anh nhưng Ninh Ninh nghĩ khóe miệng sau mặt nạ nhất định đã nhếch lên rồi.
– Anh nói gì đó đi. – Ninh Ninh chắp tay sau lưng, cười với Thạch Trung Đường, – Để em chuyển lời giúp anh.
– Chuyện của anh không vội, dù sao em vẫn luôn ở bên anh. – Thạch Trung Đường cười, – Làm chuyện của em trước đi, bây giờ chắc em sốt ruột muốn đi gặp mẹ lắm rồi.
Anh luôn như thế, rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, nhìn thấu suy nghĩ chân thật trong đầu cô.
– Làm sao vậy? – Văn Vũ hỏi.
– Em…- Ninh Ninh nhìn Thạch Trung Đường rồi lại nhìn anh, – Em muốn đi gặp một người.
Văn Vũ nghĩ nghĩ rồi nói:
– Là mẹ em đúng không?
– Đúng vậy ạ. – Đôi mắt Ninh Ninh bắt đầu tỏa sáng.
Trên màn hình, “Thiến nam u hồn” đã bắt đầu chiếu, nhưng mà ba người không tiếp tục ở lại để xem mà là cùng nhau đi ra ngoài, ngay khi bước ra ngoài cánh cửa kia bước chân Ninh Ninh khựng lại quay đầu lại nhìn tấm áp phích trước cửa.
Bộ phim: “Thiến nam u hồn”.
Diễn viên chính: Ninh Thanh, Ninh Ninh.
Nội dung trên tấm áp phích vẫn náo nhiệt như vậy.
Một nhóm người mang mặt nạ mặc y phục trắng vây Ninh Thanh cùng với Ninh Ninh ở giữa sân khấu kịch.
Cô vẫn không thể thay đổi vận mệnh của Ninh Thanh, anh vẫn là người đeo mặt nạ, từ rạp chiếu phim tới, rồi quay trở về rạp chiếu phim. Nhưng cô đã thay đổi vận mệnh người trong thôn, thay đổi…vận mệnh của mẹ.
Nhảy điệu nhảy cuối cùng trên tế đàn chính là cô mà không phải là mẹ thay cô ở giữa chừng.
Điều đó có phải là…mẹ có lẽ sẽ không chết không?
– Em đừng khẩn trương. – Lái xe về phía nhà cô, trên xe, Văn Vũ đưa chai nước qua, – Muốn uống chút không?
– Cảm ơn anh. – Ninh Ninh nhận chai nước vặn ra ngửa đầu uống một ngụm, bởi vì quá căng thẳng mà cô bị sặc, một chút nước bị tràn ra, cô vội đưa tay lau, bàn tay hơi run lên.
Cô có thành công không? Cô có thể gặp lại mẹ không?
Lốp xe nghiến một cái, xe dừng ở dưới tòa nhà.
Ninh Ninh gấp gáp đẩy cửa xe đi ra bằng tốc độ nhanh nhất xông đi lên trên, sau đó luống cuống lấy chìa khóa trong túi c ắm vào ổ khóa.
Cách một tiếng. cánh cửa khẽ mở ra.
Càng gần càng lo.
Lúc đi lên lầu nôn nóng sốt ruột như thế, nhưng lúc này thì lại mất đi dũng khí bước tiếp một bước.
– Vào đi em. – Văn Vũ đã đến phía sau cô từ lúc nào nói.
– Anh đi theo em vào. – Thạch Trung Đường cười nắm lấy tay cô.
Ninh Ninh hít sâu mấy hơi, đưa bàn tay khác lên bật công tắc điện.
Ánh sáng dịu nhẹ sáng lên, chiếu sáng căn phòng nhỏ của cô và mẹ.
Bước chân nhẹ nhàng đi vào trong, đi qua giá giày dép, trên giá chỉ có đôi giày của cô, đi qua phòng khách, phòng khách chỉ đặt bộ trà cụ dành cho một người, đi vào phòng của mẹ, giày yêu thích của mẹ, trà cụ quen dùng của mẹ, mũ của mẹ…tất cả những thứ mà Ninh Ninh chi tiền chuộc lại từ chỗ Thôi Hồng Mai hiện tại thuộc về cô đều nằm ngay ngắn trật tự ở vị trí ban đầu của nó.
Chỉ là Ninh Ngọc Nhân không còn nữa.
Ninh Ninh không nói lời nào, cổ họng nghẹn đặc, nước mắt bắt đầu ầng ậc.
– Em đừng khóc. – Thạch Trung Đường nắm chặt tay cô, hơi cúi người nhìn cô, – Chẳng phải chúng ta còn một chỗ chưa đi hay sao?
– Đúng rồi. – Ninh Ninh đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt mình, quay đầu lại nói với Văn Vũ, – Có thể đưa em đi được không, em muốn đi bệnh viện.
Văn Vũ làm sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu của cô.
Xe dừng ở trước cổng bệnh viện, đây là cơ hội cuối cùng thôi đúng không? Ninh Ninh bước xuống xe, hy vọng đầy cõi lòng cùng với nỗi sợ hãi đầy cõi lòng nhìn cánh cổng lớn bệnh viện, thời tiết không nóng mà cả lưng cô ướt sũng mồ hôi.
Văn Vũ nhìn cô, nhìn vào mắt cô, do dự một chút mới cẩn thận nắm lấy tay cô.
Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc yếu đuối, khi toàn thân lạnh giá, lúc này thứ hữu ích nhất chính là nhiệt độ cơ thể của người khác, là bàn tay của người khác.
Trái tim đang đập điên cuồng dần dần bình ổn lại, Ninh Ninh khàn giọng nói với anh:
– Em cảm ơn.
Ba người cùng nhau đi vào bệnh viện.
Lúc này Ninh Ninh đi rất chậm, nhưng dù có chậm đến mấy cùng đến nơi cần đến, cửa phòng bệnh mở ra, giường bệnh mà mẹ đã từng nằm trên đó trống không.
Thời gian như ngừng lại ở giây phút này.
Rất lâu sau Ninh Ninh mới tìm về được thính giác của mình, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác ở bên cạnh nói:
– Sao cháu lại tới đây, trong người khó chịu ở đâu à?
– Chú Hoàng…- Ninh Ninh nhìn bác sĩ Hoàng trong áo bouse trắng đã từng chăm sóc Ninh Ngọc Nhân đứng bên cạnh mình, do dự một chút hỏi, – Lúc mẹ cháu đi …có đau đớn không ạ?
Bác sĩ Hoàng sửng sốt, sau đó cười ôn hòa:
– Không, bà ấy hạnh phúc hơn với bất kỳ ai, bởi vì cuối cùng….cháu đã ở bên mẹ cháu.
– Thật ạ…- Ninh Ninh lẩm bẩm, nước mắt không kìm được tuôn trào ra.
Hoàng bác sĩ rất bận, không thể ở mãi đây để an ủi cô, một lát sau có người tới gọi ông, ông đáp lại một tiếng sau đó chuyển ánh mắt trở lại trên người Ninh Ninh, khóe mắt đảo qua bàn tay cô đang được Văn Vũ nắm lấy.
– Cháu trai, chịu khó an ủi con bé nhé. – Bác sĩ Hoàng vỗ vai Văn Vũ, – Đây là một cô bé ngoan, đáng cho cháu phải trả giá.
Văn Vũ ngẩn người sau đó trịnh trọng gật đầu.
Cho dù không ai dặn dò thì anh cũng sẽ đối xử với Ninh Ninh thật tốt.
Dù sao thì anh cũng không còn là trẻ con nữa, anh có đôi tay đủ mạnh mẽ để che mưa che nắng cho cô, phải không?
Bác sĩ Hoàng đi rồi, một mình Ninh Ninh đứng khóc rất lâu, sau đó nức nở nói:
– Thực ra em…đã đoán được kết quả như này rồi.
Cô nhìn giường bệnh kia, ước gì được nhìn thấy người mình yêu thương nhất nằm ở đó, nhìn cô, dịu dàng nói với cô:
– Mẹ vẫn luôn ở đây.
Nhưng mà trên giường bệnh trống không, không có gì cả.
Bà đã không còn ở đó.
– Mẹ có thể thay đổi vận mệnh của em, tiến vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, vì vậy không có lý do gì bà không vào sau khi biết chuyện gì đã xảy ra với ông ngoại mà không đi vào. – Ninh Ninh khóc nức lên nói, – Mẹ vẫn luôn như thế, lặng lẽ trả giá nhưng không cho bọn em biết.
Nếu không phải bước vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Ninh Ninh sẽ mãi mãi không biết Ninh Ngọc Nhân đã phải trả bao nhiêu cái giá vì cô.
Thay đổi vận mệnh một người là một việc cực kỳ nguy hiểm, quá khứ và tương lai có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, một sợi tóc có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể, đôi khi bạn chỉ muốn thay đổi số phận của một người, nhưng lại vô tình thay đổi số phận của nhiều người.
Ở trên con đường này Ninh Ngọc Nhân đã phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Bà đã thành công cứu Ninh Ninh trở về.
Nhưng rất rõ ràng, vận may của bà không phải lúc nào cũng tốt như vậy, bà cuối cùng không thể cứu được Ninh Thanh…còn có bản thân của mình nữa.
– Xin nhường một chút, làm phiền một chút! – Giọng của bác sĩ Hoàng từ sau lưng Ninh Ninh truyền đến, cô quay đầu lại, thấy một cái cáng được nâng đi qua, trên cáng là một gương mặt quen thuộc – đạo diễn Trần.
– Dừng, dừng lại. – Đạo diễn Trần cũng nhìn thấy cô, tức thì kêu lên rất to.
Cáng dừng lại, đạo diễn Trần được Trần Song Hạc đỡ lấy, cố gắng cử động nửa cơ thể, thở hổn hển, như là hồi quang phản chiếu hô to với Ninh Ninh:
– Chú sắp chết rồi, trước khi chết chú muốn để lại một thứ trên thế giới này …Ninh Ninh, chuẩn bị sẵn sàng đi! Chú muốn quay lại bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát”!!!
Hết chương 159