– Chà chà, thế này chẳng phải đã xuất hiện rồi đó sao? – Trưởng thôn giãy ra khỏi hai con trai, thất tha thất thểu chạy về phía trước vài bước, tóc bạc trắng bị gió thổi rối bung, khóe miệng nứt ra hai bên, đột nhiên xoay người nhìn mọi người, tay chỉ vào phía trước điên cuồng hét, – Đó chính là Diễn lâu Nhân Sinh mà các người muốn!
Sau một hồi im lặng, một đôi chân di chuyển, lại thêm một đôi chân nữa, tiếp theo là những tiếng bước chân rầm rập.
– Đừng chặn đường!
Gã từng trúng vé số lớn chạy đằng trước vung tay lên.
Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân vội vàng tránh sang bên nhường đường, gần như bị một đám đông điên cuồng ép tới tận góc sân khấu kịch, đỡ lấy nhau, nhìn đám đông kia từng người từng người chạy vào trong rạp chiếu phim ở trong màn sương mù, kẹt một tiếng, âm thanh đẩy cửa vang lên, giống như một con dã thú đang đói khát há miệng nó ra.
Từng bóng người liên tiếp biến mất vào trong cái miệng đó.
– Nhanh lên, nhanh lên! – Trưởng thôn như bừng tỉnh, tay ra sức múa may về phía cửa, hưng phấn mặt đỏ bừng lên, – Đi vào hết đi, đi vào hết đi! Các người đi vào rồi sẽ biết nên tin ai, đi vào đi! Bên trong đó vinh hoa phú quý gì đều có cả, một nhà chỉ cần đi vào một người, đời sau sẽ được lợi ích vô vàn! Từ đã…từ đã!
Ông ta với tay ra ngăn con trai út của mình, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa sốt ruột:
– Con vào trong đó làm gì?
Người con trai út mặt đỏ tía tai, có chút ngượng ngùng, hai mắt chốc thì nhìn chằm chằm vào rạp chiếu phim chốc thì nhìn trưởng thôn, cười lấy lòng:
– Bố ơi, bố cho con đi vào đi, nhà chúng ta chưa từng có ai vào đó cả…
Trưởng thôn vừa định hỏi con trai muốn nói gì thì một bóng dáng khác đã lao vút qua ông ta.
Là con trai lớn của ông ta.
– Đừng, quay lại mau! – Trưởng thôn vội vàng với tay ra muốn giữ chặt đối phương nhưng mà không túm được, bóng dáng cậu con trai cả đã biến mất ở trong màn sương mù dày đặc, ngay cả con trai út cũng nhân cơ hội này tránh khỏi tay ông ta mà chạy vào trong sương mù.
Tình thế đã mất khống chế.
Không chỉ có người ngoài thôn, có hai người họ đi đầu, người trong thôn cũng thi nhau xông vào.
Có bao nhiêu người có thể cưỡng lại sự cám dỗ để thay đổi số phận của một người hoặc một gia đình?
... Mọi người đều nhớ những lợi ích mà rạp chiếu phim có thể mang lại cho họ nhưng không thể nhớ cái giá phải trả là gì...
– Quay lại đi! Các người mau quay lại đi, không được đi – Trưởng thôn đứng ở cửa hét to.
Âm thanh lọt vào màn sương mù, đáp lại ông ta là một tiếng vang lớn—cánh cửa đóng lại.
– A…A…- Trưởng thôn hai chân mềm nhũn quỳ xuống dưới đất, đưa hai tay lên mặt, cào cấu những nếp nhăn ngang dọc trên mặt, lẩm bẩm:
– Mình cần phải làm gì đó…a….
Cộp cộp cộp…
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy có một người đứng bên cạnh mình bèn từ từ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
– Ninh Thanh….
Ninh Thanh cúi người xuống nhặt mặt nạ Lâu chủ dưới đất lên, nói với ông ta:
– Làm rất đẹp.
Nói xong, Ninh Thanh bật cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng:
– Ha ha ha ha!!!
Bỗng nhiên tiếng cười ngừng lại, anh xoay người lại.
Ninh Ngọc Nhân theo phản xạ che chắn phía trước cho Ninh Ninh – dẫu cho trong lòng cô ấy nghi ngờ Ninh Ninh lúc này không phải con gái thật sự của mình mà là khán giả nào đó thông qua rạp chiếu phim mà xuyên đến trên người cô.
Ninh Thanh đi về phía hai người sau đó dừng lại, đưa mặt nạ trong tay về phía trước.
– Ba muốn làm gì? – Ninh Ngọc Nhân cảnh giác hỏi.
– Con có biết thứ này từ đâu mà có không? – Ninh Thanh lắc lắc mặt nạ, giũ ra một mảnh mưa bụi từ nó, – Nó vốn là một cái hộp, một cái hộp đựng đồ vật… đoán xem đựng thứ gì?
Ninh Ngọc Nhân cúi nhìn mặt nạ sau đó ngước lên đáp:
– Rạp chiếu phim Nhân Sinh?
– Đúng vậy. – Ninh Thanh thở dài, – Lâu chủ trước đây có thể mang theo rạp chiếu phim… cũng chính là Diễn lâu đi khắp nơi là bởi vì trong tay có hộp đựng Diễn lâu. Về sau Lâu chủ bị người ta giết, hộp cũng bị người ta hủy đi thành bốn mảnh, một mảnh trong đó bị làm thành nguyên liệu khắc mặt nạ, điêu thành tấm mặt nạ này.
Nói xong, anh lại chìa tấm mặt nạ về phía hai người họ.
Ninh Ngọc Nhân chẳng những không nhận mà càng cảnh giác hơn, giang hai tay ra che chở cho Ninh Ninh.
– Làm sao mà ông ngoại biết được những điều này ạ? – Ninh Ninh phía sau cô ấy nhìn Ninh Thanh, chất vấn.
Ông ngoại biết quá nhiều.
Trưởng thôn không biết, mẹ không biết, thậm chí rất nhiều người đeo mặt nạ cũng không biết, vì sao ông lại biết hết?
Ninh Ninh do dự một chút, hỏi:
– Ông thật sự…là ông ngoại của cháu ạ?
– Thật là…thật là mình phải không?
Ninh Ninh cùng Ninh Thanh đồng thời quay sang, Thôi Hồng Mai đứng cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm về bên này.
Thôn từng rộn ràng náo nhiệt bởi nghi thức tế tổ bây giờ chỉ còn lại sự im ắng, những chiếc bàn ghế từng chen chúc nhau giờ lộn xộn, trên bàn chỉ còn lại những ly rượu chúc ngổn ngang không ai tới uống. Chỗ ngồi ban đầu không còn chỗ thì nay vắng vẻ, một khán giả cũng không có, trên sâu khấu kịch chỉ còn lại ít ỏi mấy người bao gồm Ninh Ninh, Ninh Ngọc Nhân, trưởng thôn, Lý Bác Nguyệt, Văn Vũ…
Cùng với Thôi Hồng Mai và Ninh Thanh.
Dịu dàng nhìn đối phương, người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đen đầy đầu cười gọi:
– Tiểu Mai Hoa.
Người phụ nữ mặt mang nếp nhăn mới mái tóc hoa râm ngẩn người, sau đó không tự chủ được mà chạy tới gần anh.
Vượt qua giới hạn không thể vượt qua, hai người ôm nhau, đầu bạc dựa sát vào tóc đen.
Nhìn hình ảnh này, Ninh Ninh lại bất giác không cầm lòng nổi mà hoài nghi.
Có phải là cô nghĩ quá nhiều rồi không?
Có lẽ đây không phải rạp chiếu phim giả trang mà là ông ngoại thật sự? Cô có thể nhận sai người nhưng bà ngoại sẽ không.
Hai người ôm nhau một lúc, Thôi Hồng Mai đưa tay muốn tháo mặt nạ trên mặt Ninh Thanh xuống nhưng Ninh Thanh bắt lấy tay bà, khẽ khàng lắc đầu.
– Anh phải đi rồi. – Ninh Thanh nói, sau đó buông tay ra, – Trở về đi, đừng đi cùng anh.
– Anh đi đâu? – Thôi Hồng Mai nhìn rạp chiếu phim phía sau anh, – Là nơi đó hay sao? Thật sự giống như họ nói ….bên trong đó có vinh hoa phú quý?
Ninh Thanh cười lắc đầu:
– Nơi đó chỉ có bốn thứ —— hỉ nộ ai nhạc.
Nói xong, anh đẩy Thôi Hồng Mai ra xoay người đi vào trong màn sương mù dày đặc, thanh âm từ xa truyền đến:
– Rạp chiếu phim Nhân Sinh thực ra cũng không phải là nơi thực hiện nguyện vọng của một người, nó là nơi thu thập mặt nạ….Mỗi một mặt nạ đều đại diện cho Nhân Sinh một người, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc giận, hoặc hạnh phúc.
Tiếng nói của anh biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Tấm mặt nạ Lâu chủ tượng trưng cho tức giận bị nhét vào trong tay Thôi Hồng Mai.
Thôi Hồng Mai ôm lấy mặt nạ thẫn thờ nhìn Ninh Thanh rất lâu rồi đột ngột quay sang Ninh Ngọc Nhân, thét to:
– Tại sao con còn không đi vào?
Ninh Ngọc Nhân sững người:
– Con…
– Một nhà chỉ cần đi vào một người thì hậu thế đều được lợi ích! – Thôi Hồng Mai lặp lại câu nói của trưởng thôn, ánh mắt sáng rực, – Mẹ không biết hai người họ ai mới nói đúng, nhưng đã có một nơi có thể thay đổi vận mệnh của ba con, có thể thay đổi vận mệnh của mẹ, vì sao con không đi vào?
– Mẹ muốn con làm gì?
Thôi Hồng Mai trước nay luôn tham lam vô độ giờ khắc này trong lòng bà ta có rất nhiều thứ mình muốn, xe nhà và tiền tiêu bất tận, nhưng lúc há miệng thì lại chỉ thốt ra được một câu:
– Đưa ba con quay về.
Ninh Ngọc Nhân đau khổ nhắm mắt lại:
– Con không làm được.
– Vì sao? – Thôi Hồng Mai không thể tin nổi – Đây không phải chuyện khó làm, những chuyện khó làm hơn con đều làm được, con từ một con bé nông thôn quê mùa biến thành ảnh hậu, còn có gì mà con không làm được? Con…
Biểu cảm của bà ta dần dần trở nên phẫn nộ mà vặn vẹo, hét to:
– Vì chính mình, con có thể đi vào, vì hai chúng ta, vì sao con không thể đi vào? Tại sao con lại máu lạnh bất hiếu như vậy! Con không đi mẹ đi!
– Không có vé mẹ không vào đó được. Đi cũng chỉ là con đường chết!
– Vậy con đưa vé cho mẹ!
Ánh mắt Ninh Ngọc Nhân phức tạp nhìn bà ta, sau đó lắc đầu.
Thấy con gái không có vé, Thôi Hồng Mai quay sang Ninh Ninh:
– Cháu…đưa vé cho bà đi! Cháu đừng có học máu lạnh giống như mẹ cháu.
Ninh Ngọc Nhân đưa tay ngăn bà ta lại, sau đó quay qua nói với Ninh Ninh:
– Con còn chờ gì nữa? Đi vào rạp chiếu phim đi, đi vào là con sẽ kết thúc bộ phim này, quay trở về thân thể của con.
Ninh Ninh cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn mẹ, mẹ đã dùng biện pháp này để xác nhận người trước mặt mình là con gái thật sự của mình hay là khán giả đến từ rạp chiếu phim hay không.
Trong lòng dù có ngàn vạn lời muốn nói nhưng bây giờ không phải lúc để nói, Ninh Ninh lao xuống dưới sân khấu, nâng Văn Vũ dậy, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và nhẹ nhõm của Ninh Ngọc Nhân dìu anh đi vào trong màn sương mù dày đặc.
Để cho một cô gái nhỏ đỡ một người đàn ông cao to đi đường sẽ làm cô đi lại hết sức khó khăn. Nhưng mà Ninh Ninh không hề thấy như thế.
Anh rất nhẹ.
– Anh tỉnh lại từ lúc nào vậy ạ? – Cô hỏi.
Tay phải đáp ở trên vai cô nhưng lại cố gắng không tạo gánh nặng cho cô, khó khăn chống đỡ cơ thể của mình đi từng bước từng bước, Văn Vũ nói:
– Anh tỉnh một lúc rồi, anh xin lỗi, anh không có một chút sức lực gì hết, không giúp gì được em.
– Không sao ạ. – Ninh Ninh nói.
Sương trắng bao quanh họ như một một dải ngân hà.
– Em vẫn luôn ở trong đây có đúng không? – Văn Vũ đột nhiên hỏi.
– Gì cơ ạ?
– Em vẫn luôn ở trong rạp chiếu phim, hóa thân thành hết nhân vật này đến nhân vật khác. Vì sao? Là vì…mài giũa kỹ năng diễn xuất ư?
Ninh Ninh nghĩ nghĩ:
– Ban đầu có lẽ là như thế.
– Về sau thì sao?
Ninh Ninh quay qua nhìn anh, là ảo giác phải không, ánh mắt của anh lúc này nhìn cô dịu dàng đến khó diễn tả được, thân mật đến khó diễn tả được.
– Về sau em phát hiện em không phải xuyên đến một bộ phim nào cả mà là xuyên đến Nhân Sinh của một người nào đó. – Ninh Ninh nói, – Những gì em phải đối mặt không phải là một diễn viên mà là một con người thực sự, và có đôi khi…em không biết nên đối mặt với họ thế nào.
– Là em phải không? – Văn Vũ nhìn thẳng vào cô hỏi, – Trương Tâm Ái —— Trương Tâm Ái đã gọi điện thoại cầu cứu anh?
Ninh Ninh do dự một chút, gật đầu.
– Ninh Ninh. – Văn Vũ nở nụ cười, – Là Tiểu Ninh Ninh vào năm 1997 đã bám lấy anh, cứ mè nheo muốn anh phải đi cùng em đi cứu người.
Ninh Ninh lại gật đầu.
– Vân Lâm. – Nụ cười của Văn Vũ càng sâu, – Là cô giáo Lâm nói với anh là mình bị chứng mất trí nhớ.
Ninh Ninh lại gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nói:
– Đều là em hết, đều là em.
– Bao gồm cả Vưu Linh trong “Người trong bức họa” nữa?
– Vâng ạ.
– Như vậy thì…- Biểu cảm Văn Vũ đột nhiên trở nên khẩn trương, hít sâu một hơi, sau đó khẽ khàng cẩn thận gọi lên, thảng như sợ thanh âm quá lớn sẽ làm tan vỡ mất một giấc mộng đẹp, – Cô Tiểu Ninh?
Hết chương 158