Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Chương 139 : truyenyy.mobi

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 139




Ninh Ninh trở lại trong rạp chiếu phim.

Tuy rằng đã bị Trần đạo coi là sân khấu tuyên truyền nhưng cũng chỉ được sử dụng trong ngày công chiếu, vì vậy nó vẫn được dùng để tiếp đãi khách trong thời gian bình thường.

Trần đạo kiểm tra sân khấu xong thì đã đi rồi, trong rạp chiếu phim hiện đang chiếu một bộ phim văn nghệ thanh xuân.

Chắc là bộ phim rất dở cho nên khi Ninh Ninh tiến vào, trong khán phòng rộng như vậy nhưng chỉ có vài người đang xem, số lượng ít ỏi đến đáng thương, lúc Ninh Ninh đi vào còn có một người đứng dậy bỏ đi, đi ngang qua Ninh Ninh. Ninh Ninh nhường đường cho người đó, sau đó lấy di động ra nhắn tin nhắn:

– Con đến rồi ạ.

Trong khán phòng có một cánh tay giơ lên, vẫy vẫy hai cái.

Ninh Ninh đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh đối phương.

Khúc Yến cười thân thiện với cô, đang muốn mở miệng chào hỏi thì Khúc lão đại ngồi bên đã lạnh nhạt nói:

– Được rồi, cậu đi về đi.

– Được ạ. – Khúc Yến nghe lời ông đứng lên nhường chỗ ngồi. – Cháu về trước đây, hai người nói chuyện đi.

Cậu ta đi rồi, không gian giữa Ninh Ninh và Khúc lão đại trống một vị trí, nhưng cả hai đều ngồi yên tại chỗ, không ai chịu đứng lên, không ai chịu qua ngồi.

– Hình phạt ban đầu dành cho hành vi trốn vé không chỉ dùng để trừng phạt người trốn vé. – Ninh Ninh nhìn màn hình đối diện nói. – Đồng thời còn dùng để trừng phạt cả người trông cửa nữa.

Người trông cửa nhận hối lộ của Triệu Đại, làm cho Triệu Đại trong tình huống không có vé đã xem mười mấy buổi diễn, có không dưới 100 nhân vật tham gia vào vở diễn, và Triệu Đại không phải trả bất cứ cái giá nào.

Hành vi trốn vé này đã làm Diễn lâu Nhân Sinh nổi giận, vì thế trong cảnh trốn vé ban đầu, Triệu Đại là người trốn vé, mà người trông cửa bị cưỡng chế phải làm người trừng phạt, quan hệ hai người từng thân thiết đến mức suýt cắt tiết gà kết nghĩa làm anh em mà ở trong phim lại trở mặt thành thù, gần như dốc hết sức mình đẩy đối phương vào chỗ chết.

– Người trông cửa bình thường được Rạp chiếu phim Nhân Sinh bảo vệ, ngoài bản thân Rạp chiếu phim ra thì không ai có thể làm người đó bị thương, gi3t chết người trông cửa cũng chỉ có ở trong bộ phim “Trốn vé” này…

Ninh Ninh quay sang nhìn Khúc lão đại.

– Người trông cửa không được bảo vệ có thể sẽ bị người khác gi3t chết.

Triệu Đại đã thành công gi3t chết người trông cửa tửu quỷ, suy cho cùng người trông cửa cũng là con người, nếu không có sự phối hợp của rạp chiếu phim, so đấu chính là sự gian xảo cùng hung ác giữa người với người, người trông cửa tửu quỷ không may mắn bị thua, nhưng mà Triệu Đại cũng không khá hơn là bao. Người trông cửa mới không mê rượu, không ăn hối lộ của anh ta, Triệu Đại làm thế nào cũng không vào được Diễn lâu, cho đến một ngày, lúc anh ta trộm rượu nhà hàng xóm thuận tay trộm luôn một tấm vé xem diễn lâu Nhân Sinh để ở trên bàn…

– Chỉ thế thôi à? – Khúc lão đại lạnh nhạt nói.

Ninh Ninh ngẩn người.

– Con tìm ba chỉ để nói những chuyện này thôi? – Khúc lão đại ngồi trong khán phòng, nhìn màn hình mà cười nhạo. – Những chuyện này ba đã biết từ lâu, con cũng không phải là không nhìn thấy ở trong Rạp chiếu phim có không ít người mặc cổ trang.

Trong những người đó có sĩ nữ cổ đại, có thư sinh nghèo túng, có quan viên cửu phẩm, đại đa số không phải sắm vai nhân vật mà là diễn vai của chính mình, họ ăn mặc quần áo ở thời đại nào thì họ chính là người của thời đại đó, mang theo từng câu chuyện xưa của bản thân ở thời đại đó.

Ninh Ninh lặng thinh một lát, nói:

– Biết rồi mà ba còn làm như vậy, ba hận người khác, người khác cũng hận ba. Ba muốn giết người khác, người khác cũng có thể giết ba.

– Vậy con đi đi. – Khúc lão đại quay sang cười với cô. – Ba đoán họ còn chưa biết việc này, con đi nói với họ đi.

Ninh Ninh tức thì uất nghẹn.

– Vì sao dù con khuyên đến mức nào ba cũng không nghe con vậy? – Cô không kìm được đưa tay lau nước mắt trên mặt, – Có phải bởi vì con không phải là Ninh Nhi không?

Cô nhìn ông, đau khổ nói:

– Ba không coi con là con gái của ba đúng không? Con gái thứ nhất không được, con gái thứ hai cũng không được ạ?

Cái chết, cũng không thể lay chuyển được Khúc lão đại, dụ dỗ, làm ông yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

– Dù sao làm con gái ba cũng không có gì tốt, ba không thể chăm sóc con, không thể cho con ăn gì, uống gì, mặc gì, bao gồm cả người chồng con nói gì nghe nấy nữa. Thôi, con đừng gọi ba là ba nữa. – Khúc lão đại cười khổ, – Cũng đừng khuyên ba nữa, dẫu sao thì…con cũng không phải là Ninh Nhi thật sự.

Lời nói này của ông làm cho trái tim Ninh Ninh lạnh buốt.

Cô nhìn chỗ ngồi ngăn cách hai người họ, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, họ đã không còn thân mật khăng khít nữa, khoảng cách giữa họ không phải là một chỗ ngồi, mà là một người.

Đúng vào lúc này, trong màn hình, nam chính không may mắn bị trúng đạn, bởi vì trong lòng còn nhớ thương nữ chính cho nên chống chọi đến giây phút cuối cùng, vượt qua một nửa Trung Quốc, chỉ khi nhìn thấy nữ chính mới thả lỏng mình, vết thương mới bắt đầu phun máu, cốt truyện như thể loại huyền huyễn này làm cho khán phòng vang lên những tràng cười.

Khúc lão đại không cười.

– Hơn nữa ba thật sự không sợ chết. – Ông ngửa mặt nhìn màn hình, ánh sáng đong đưa trên mặt nạ của ông giống như phản chiếu một ngọn lửa. – Từ rất lâu trong ngọn lửa kia, ba cũng đã bị thiêu chết chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, một hơi thở này là giữ lại cho người của Trần gia, mặc kệ kết quả như thế nào, ba chỉ muốn trút xả cơn hận này.

Xem ra ông thật sự không sợ chết, cho nên ông đã vi phạm quy tắc của Rạp chiếu phim.

Phim vẫn còn đang chiếu, còn chưa kết thúc nhưng mà Khúc lão đại đã đứng lên rời đi, phía sau ông, Ninh Ninh ngồi đờ đẫn tại chỗ, qua rất lâu có mới cúi xuống mở tập tài liệu trên đùi ra.

Quy tắc của Rạp chiếu phim Nhân Sinh không phải là không thể thay đổi, giống như con người, giống như máy móc tinh vi, nó sẽ tự kiểm điểm xét lại, một khi phát hiện có lỗ hổng, nó sẽ tự vá các bản lỗi.

Trùng hợp chính là, thời điểm mỗi một lần vá lỗi đều sẽ thay đổi một người trông cửa.

Điều ngược lại cũng có thể xảy ra, mỗi khi người trông cửa sinh ra h@m muốn không nên có, làm những chuyện không nên làm, Rạp chiếu phim sẽ treo dèn lồ||g đỏ lên.

– Rốt cuộc ba có biết không, Rạp chiếu phim treo đèn lồ||g đỏ trên cửa, đó chính là một sự cảnh cáo của nó với ba. – Ninh Ninh lẩm bẩm. – Ba còn tiếp tục nữa, nó sẽ đổi người trông cửa.

Nhưng mà Khúc lão đại tính toán vi phạm vào quy tắc nào vậy? Chỉ sợ là …không thể giết người trốn vé này.

Một tháng mau chóng trôi qua.

Cũng là trong Rạp chiếu phim này.

Các nhân vật nổi tiếng tụ tập, rạp chiếu phim chật kín không còn chỗ ngồi, nhìn chung quanh, ngay cả lối nhỏ cũng đứng đầy người, nhân viên công tác liên tục kiểm vé, sau đó đưa những khán giả trốn vé ra ngoài.

Hậu trường sân khấu rối ren.

– Trang sức của tôi đâu, trang sức của tôi đâu rồi?

– Mau, mau xem giúp tôi, xem lông mày tôi vẽ có bị lệch không?

– Chuẩn bị xong hết chưa?

– Sắp lên sân khấu rồi.

Ninh Ninh cũng ở hậu trường.

Bởi vì là biểu diễn trên sân khấu kịch mà không phải là đóng phim, cho nên hóa trang cực kỳ khoa trương, trên mặt phô bày đủ màu sắc phong phú lộng lẫy, giống như mang một tấm mặt nạ Venice.

– Ông ấy sẽ ra tay với anh trên sân khấu. – Ninh Ninh nhắc nhở Trần Song Hạc. – Anh phải cẩn thận, bảo vệ tốt chính mình, phát hiện bất thường thì anh phải chạy ngay đó.

Lại quay sang dặn dò Thạch Trung Đường:

– Anh phải bảo vệ tốt anh ấy đấy.

Trần Song Hạc lẫn Thạch Trung Đường nhìn nhau, Thạch Trung Đường cười hỏi cô:

– Sao vậy? Cứ làm như gửi gắm gì đó…Khúc lão đại đã nói gì với em à?

Ninh Ninh gật đầu, lại lắc đầu.

– Em khuyên ba rồi nhưng không khuyên được. – Cô thở dài buồn bã, nhìn về hướng Khúc lão đại, – Lần diễn kịch này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Khúc lão đại từ xa liếc cô một cái rồi theo Khúc Yến lên sân khấu.

Trong tiếng vỗ tay rầm rầm, tấm màn sân khấu từ từ mở ra hai bên, lộ ra phiên tòa phía sau.

Phiên tòa cực kỳ tối tăm, vị trí thẩm phán, vị trí nguyên cáo, vị trí nhân chứng đều không có người, chỉ có một người đàn ông tóc bạc ngồi ở ghế bị cáo, là Khúc Yến đóng thành. Cậu ta mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn rất cũ, hai tay hai chân đều mang xiềng xích, cong lưng ngồi ở trên ghế.

Theo tiếng pháp chùy vang lên, một giọng nói rất uy nghiêm cất to:

– Chu Yến, vì sao ông lại gi3t chết Romeo?

– Romeo? – Khúc Yến lặp lại, chậm rãi ngẩng lên.

– Đầu tiên ông dùng thủ đoạn đê tiện cướp tài sản của anh ta, rồi bôi nhọ thanh danh anh ta, biến anh ta từ một con người thành một con chuột chạy qua đường. – Giọng uy nghiêm kia nói, – Sau đó ông giết anh ta giống như gi3t chết một con chuột, vì sao?

– Vì sao? – Khúc Yến từ từ đứng lên, ngẩng cao đầu nhìn ghế thẩm phán, giơ tay phẫn nộ hét lớn. – Bởi vì nó đã gi3t chết con gái tôi!

– Nói lung tung! Con gái ông rõ ràng là bị tai nạn xe mà chết.

– Nếu không phải nó mang con gái tôi bỏ trốn, nếu không phải trên đường bỏ trốn xảy ra tai nạn xe, con gái tôi làm sao mà chết được? – Khúc Yến phẫn nộ kêu to, – Nó chỉ biết cứu nó mà không cứu con gái tôi! Juliet đáng thương của tôi…

Một tiếng thở dài cất lên sau lưng ông:

– Ba ơi.

Khúc Yến quay phắt người sang, nhìn thấy Ninh Ninh mặc váy cưới màu trắng đứng sau lưng mình, tay ôm một bó hoa đỏ như máu, máu tươi chẳng những nhuộm cả bó hoa, cũng nhuộm đỏ váy cưới trên người cô.

– Juliet! – Khúc Yến vươn tay với cô, nhưng mà Ninh Ninh lại ôm bó hoa cúi đầu tránh cậu ta, cô không đi về phía hậu đài mà là đi thẳng về phía sân khấu, trong tiếng hô hào của khán giả đi tới khán phòng.

Trần đạo cũng đang ngồi trong khán phòng, bởi vì tiếng hít hà của mọi người mà hơi nhếch môi lên, Lý Thiện Trúc ngồi bên cạnh khen ông ta:

– Đạo diễn Trần, lần này tuyên truyền thành công rồi…Ồ?

Ninh Ninh đi qua “Chuyên tòa quỷ hồn” đã chuẩn bị sẵn cho cô, hơi liếc mắt một cái, không hề ngồi xuống mà đi thẳng ra ngoài cửa.

Trần đạo đứng bật lên:

– Cháu đi đâu thế?

Ninh Ninh quay đầu lại nhìn ông, sau đó nhấc làn váy bắt đầu chạy.

– Ôi.

– Ôi xin lỗi ạ.

Trong lúc chạy không cẩn thận va chạm vào người khác, Ninh Ninh xin lỗi xong thì ngẩn người ra, đứng dối diện cô là Ninh Ngọc Nhân còn có Ninh Ninh thời thiếu nữ.

Ninh Ninh nhìn hai người họ một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện đạo diễn Trần đang đuổi theo mình thì vội vàng bỏ chạy.

– A, Ngọc Nhân, em đến rồi à.

– Xin hãy gọi tôi là Ninh tiểu thư, cảm ơn.

Đạo diễn Trần không đuổi theo nữa, Ninh Ninh thuận lợi chạy ra khỏi cửa, cố gắng thoát khỏi phóng viên xong cô lên một chiếc taxi sau đó mới nhận điện thoại của Trần Song Hạc.

– Em đi đâu thế? – Trần Song Hạc hỏi.

– Suất diễn của em đã xong rồi, ở lại cũng không có ý nghĩa. – Ninh Ninh hít sâu một hơi nói với anh ta. – Em muốn đi đến một nơi.

– Là nơi nào.

– Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Mỗi một thời đại đều có Rạp chiếu phim Nhân Sinh, thời đại này cũng không ngoại lệ, Ninh Ninh cẩn thận đi vào, sợ mình vừa đi vào thì sẽ trở lại hiện thực ngay tắp lự, cũng may là tình huống “trốn vé” là đặc biệt, cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên nhìn màn hình đen nhánh trước mặt.

Thời gian ba mươi ngày cũng đủ cho cô làm rất nhiều chuyện, ví dụ như xem xong tập tài liệu mà thầy Lý đã cho cô.

Tiền nhân để lại rất nhiều tin tức có liên quan đến Rạp chiếu phim Nhân Sinh, trong đó giá trị nhất của tất cả chúng là…

– Tôi muốn gặp chủ nhân nơi này. – Ninh Ninh nói.

Dựa theo ghi chép của tiền nhân, Rạp chiếu phim cũng không phải là vật vô chủ, trong rất nhiều tiểu thuyết chí quái, trong rất nhiều ghi chép của tiền nhân, trong Diễn lâu Nhân Sinh ngoài rất nhiều người mang mặt nạ, người trông cửa ra thì còn có một Lâu chủ.

Ghi chép về Lâu chủ rất ít, căn cứ theo ghi chép cho thấy, Lâu chủ dường như cũng không phải một người, mỗi khi thay đổi một thời đại thì đều đổi một người, nếu gặp phải thời loạn thế có đôi khi sẽ thay bốn năm lần, bởi vậy có thể thấy được, nhóm Lâu chủ đều là thân máu thịt, tám mươi phần trăm đều là người phàm.

Ninh Ninh đợi rất lâu, Rạp chiếu phim im ắng, không có người nào nói, toàn bộ người mang mặt nạ đều ẩn nấp trong bóng đêm, xuyên qua tấm mặt nạ, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô.

– Nếu hiện tại nơi này không có chủ nhân…- Ninh Ninh nắm chặt nắm tay, bởi vì căng thẳng mà giọng của cô trở nên khàn đặc. – Tôi bằng lòng tiếp nhận khảo nghiệm của nơi này…

Bí quá hóa liều, không thể không làm.

Có ai có thể ngăn cản người trông cửa, có ai có thể ra lệnh cho người trông cửa, ngoài bản thân Rạp chiếu phim ra cũng chỉ có Lâu chủ.

Dựa theo tài liệu trong tay, từ thời kỳ Dân quốc đến hiện tại, ghi chép có liên quan đến Lâu chủ chưa từng xuất hiện, điều này có phải là…vị Lâu chủ đó đã chết hay không? Hiện tại Rạp chiếu phim Nhân Sinh đã là vật vô chủ?

– Nếu tôi thông qua khảo nghiệm…- Ninh Ninh đánh cược nhìn vào màn hình, ngoài điều này ra, cô cũng không còn biện pháp nào tốt hơn cả, không còn cách nào khác…có thể giải quyết toàn bộ cội nguồn của mọi vấn đề, – Xin hãy để tôi trở thành chủ nhân của nơi này.

Cô vừa dứt lời, trong Rạp chiếu phim bỗng nhiên rơi xuống một cột ánh sáng chiếu thẳng vào Ninh Ninh, ánh sáng quá đột ngột làm cho Ninh Ninh bị chói mắt mà híp mắt lại, không tự chủ lui ra sau hai bước, kết quả cô vừa lui đến đâu, cột ánh sáng đó đi theo cô đến đó.

Bốp bốp bốp. Một người mang mặt nạ chậm rãi vỗ tay, những người mang mặt nạ đứng bên cạnh dường như bị anh ta cảm nhiễm cũng theo nhau vỗ tay, trong tiếng vỗ tay của họ hết đợt này đến đợt khác, giọng của một người đàn ông trong bóng đêm vang lên.

Giọng nói kia Ninh Ninh đã từng nghe thấy, trong đêm cuồng hoan của người mang mặt nạ, âm sắc rất quái dị, trong chốc lát giống như đứa trẻ, trong chốc lát giống như thiếu niên, trong chốc lát giống thanh niên, trong chốc lát giống như ông cụ, hình ảnh cuối cùng dừng ở tiếng nói của thanh niên, thong thả ung dung hỏi cô:

– Em gái có bằng lòng đánh cược toàn bộ Nhân Sinh của em tiếp nhận khảo nghiệm của tôi không?

Hết chương 139


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.