Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Chương 106 : truyenyy.mobi

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 106




– Mười năm sau cậu cái gì cũng có, công thành danh toại, tiền bạc đối với cậu chỉ là một chuỗi con số, có rất nhiều đàn ông yêu cậu, có rất nhiều người coi cậu là truyền kỳ, nhưng mà thứ duy nhất cậu mất đi, chỉ có Ninh Ninh.

Ninh Ngọc Nhân nói,

– Cậu không thể nào chấp nhận được sự thật này, cậu muốn thay đổi vận mệnh của con bé, cho nên cậu tiêu hết số tiền cậu tiết kiệm được, mua toàn bộ vé xem phim từ trong tay Bùi Huyền.

Ninh Ngọc Nhân kéo khóe môi về phía máy quay, lại cười đầy chua xót:

– Đây là khởi đầu cơn ác mộng của cậu.

Vé thứ nhất là vé bình thường, vé bình thường không thể lựa chọn thời gian và địa điểm. Trong “Bệnh ma”, Ninh Ngọc Nhân xuyên thành một hộ sĩ bệnh viện, điều đầu tiên cô ấy làm khi mở mắt ra là hỏi người khác:

– Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu?

– Năm 1998, ngày 12 tháng 1. – Người bị cô ấy hỏi trả lời.

Ninh Ngọc Nhân tuyệt vọng rất lâu, chỉ kém một tháng thôi, chỉ kém một tháng thôi, chỉ cần đến trước một tháng thôi là cô ấy có thể cứu được con gái của mình.

– Cô còn đứng ngây ra ở đây làm gì? Mau đi hỗ trợ đi, bệnh nhân ở phòng bệnh số 3 sắp không được rồi.

Một hộ sĩ tức giận kêu lên với cô ấy.

Ninh Ngọc Nhân đáp một tiếng, kinh nghiệm nhiều năm xuyên qua làm cho cô ấy dù là đang lúc đau khổ nhất cơ thể cũng theo bản năng sắm vai nhân vật của cô ấy trong bộ phim hiện tại. Cô ấy ngay cả nước mắt cũng không kịp lau đã chạy theo đối phương đi vào phòng bệnh số 3.

Trong phòng bệnh là một gương mặt quen thuộc.

Hứa Dung.

Cô ta trông như sắp chết, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, gắng sức vươn tay ra với Tiểu Ngọc.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, trong lòng Ninh Ngọc Nhân không khỏi nảy sinh tia thương hại cùng áy náy. Bởi vì Ninh Ninh là do cô ta làm bị lạc mất, cho nên Ninh Ngọc Nhân rất căm hận cô ta, dẫu cho cô ta vì chuộc tội mà uống thuốc trừ sâu phải vào bệnh viện, Ninh Ngọc Nhân cũng chỉ đi thăm cô ta một lần, sau đó không đến gặp cô ta nữa, mặc cô ta ở bệnh viện tự sinh tự diệt. Cho đến khi Tiểu Ngọc ôm hũ tro cốt của cô ta đứng ở cửa nhà cô khóc lóc, cô ấy mới biết Hứa Dung đã chết, trong lòng có chút trống trải, mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cô mở cửa để Tiểu Ngọc đi vào.

Bây giờ Hứa Dung còn chưa chết, ngay lúc Ninh Ngọc Nhân còn đang nghĩ xem có nên cứu cô ta hay không, cô ta đã túm lấy tay Tiểu Ngọc, hổn hển nói:

– Sau khi mẹ chết, con đừng để bố con biết mà ngay lập tức hỏa thiêu mẹ, sau đó ôm tro cốt của mẹ … khụ khụ, đi đến nhà Ninh Ngọc Nhân.

Ninh Ngọc Nhân ngây người.

– Mẹ ơi…- Tiểu Ngọc khóc lên.

– Không được khóc.

Có lẽ là bởi đại nạn sắp đến, tướng mạo Hứa Dung thoạt nhìn dữ tợn, đã không còn vẻ ôn hòa hiền từ thường ngày nữa, cô ta cắn răng nói:

– Con muốn khóc thì đến nhà Ninh Ngọc Nhân mà khóc….Đừng…đừng để những chuyện mẹ làm vì con trở nên vô nghĩa.

Cô ta đã làm cái gì?

Ninh Ngọc Nhân mù mịt nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó lại đi theo phía sau Tiểu Ngọc, nhìn cô bé ôm hũ tro cốt đến nhà của mình, nhìn cô bé gào khóc ở cửa nhà mình, nhìn mình mở cửa, vẻ mặt phức tạp cho cô bé vào nhà.

Mình từng cho rằng tất cả mọi thứ đều xuất phát từ ý tốt của mình, nhưng nếu ý tốt của mình bị người ta tính kế thì sao?

“Bệnh ma” vừa kết thúc không lâu, Ninh Ngọc Nhân lập tức sử dụng tấm vé thứ hai, vẫn là vé bình thường, xuyên vào trong bộ phim “Khuê mật”, trở thành bạn học trung học cơ sở của Tiểu Ngọc.

Hai người nhanh chóng trở thành bạn thân nhất, cô bé dễ dàng nói với người bạn thân trước mặt mình những điều mà mình chưa từng nói với Ning Ngọc Nhân.

– Ninh Ngọc Nhân vẫn luôn coi mình là vật thay thế.

Tiểu Ngọc cười,

– Nhưng mà không sao, mình cũng coi bà ta là vật thay thế.

Ninh Ngọc Nhân nở một nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lại bộp một tiếng.

Lúc này, cô ấy đã nhận nuôi Tểu Ngọc gần 6 năm, 6 năm làm bạn, cô ấy từ lâu đã coi Tiểu Ngọc thành con gái thứ hai của mình, tuy rằng Hứa Dung nói cô ấy có thể coi Tiểu Ngọc như người hầu mà sai khiến, nhưng cô ấy từ trước đến nay chưa từng làm như vậy, mà ngược lại còn đặc biệt mời người đến chăm sóc cho cô bé.

– Nói vậy, thế mẹ ruột cậu là người như thế nào?

Kìm nén đau khổ trong lòng xuống, Ninh Ngọc Nhân tỏ vẻ tò mò hỏi.

– Mẹ mình rất tốt với mình, nói cho cậu một bí mật.

Tiểu Ngọc nhìn chúng quanh, ghé sát bên tai Ninh Ngọc Nhân, dùng tay che miệng, nói ra một bí mật cho cô ấy.

Hai mắt Ninh Ngọc Nhân từ từ trợn to.

Tiểu Ngọc nói nhỏ bên tai cô ấy:

– Mẹ mình vì mình cái gì cũng làm, lần đầu tiên mình có cơ hội đóng phim, đều là mẹ hạ thuốc để tranh thủ giúp mình.

Cơ hội lần đầu tiên đóng phim? Hạ thuốc? Hạ thuốc cho ai?

Sau khi “Khuê mật” kết thúc, Ninh Ngọc Nhân lại lập tức sử dụng tấm vé thứ ba, tấm vé thứ tư, tấm vé thứ năm….Vé càng ngày càng ít, điều cô ấy biết càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức làm cô đập nát bất cứ thứ gì ở trước mặt, nhiều đến mức làm cô ấy nửa đêm ở trong phòng mình hết khóc lại cười.

Không một ai biết ảnh hậu Ninh Ngọc Nhân đã kề cận bên bờ sụp đổ, cô ấy thậm chí không ăn gì cả, trong tủ lạnh ngoại trừ thuốc thì chính là trà.

Đến cuối cùng, mùa đông của mười năm sau, vào ngày giỗ Ninh Ninh, cô ấy đứng ở trước cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh, bàn tay gầy như que củi cầm chiếc vé cuối cùng, nhìn tấm áp phích trước mặt mà từ từ nở nụ cười:

– Mình đã chờ được rồi.

Cô ấy đi qua, giao vé cho người trong cửa.

Một chiếc vé cuối cùng, vé chỉ định số lẻ.

Người trông cửa nhìn vé, hỏi cô ấy:

– Nhân vật chỉ định của cô là?

Còn có lựa chọn nào khác hay sao? Ninh Ngọc Nhân cười nói:

– Chính là tôi.

Cô ở khán phòng nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra trong cơ thể của chính mình của mười năm trước.

Trời còn chưa sáng, cô ấy khẽ khàng đẩy cửa phòng, đi đến phòng con gái, hơi cúi người xuống, hôn lên trán con gái nhỏ bé đang ngủ say, Ninh Ninh mở mắt ra, thấy là cô ấy thì cười giống như thiên sứ, với tay ôm lấy cổ cô ấy:

– Mẹ ơi, mình cùng nhau ngủ đi.

Cô ấy bật khóc ngay lập tức.

– Ninh Ninh ơi.

Cô ấy dùng mũi chạm nhẹ vào mũi Ninh Ninh, dịu dàng hỏi:

– Hãy nói cho mẹ, con muốn một người mẹ như thế nào?

– Như mẹ ạ. – Ninh Ninh trả lời.

– Nhóc con chỉ biết nói ngọt.

Ninh Ngọc Nhân bật cười lên,

– Mẹ nói chính là tương lai…con hy vọng mười năm sau mẹ là người mẹ như thế nào?

Vấn đề này đối với Ninh Ninh 4 tuổi có vẻ như quá khó khăn, cô bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn cười:

– Như mẹ ạ.

Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt lại, ôm chặt con gái.

Khi một lần nữa  mở mắt ra, cô ấy ngồi đối diện với cameras, nhìn thẳng vào cameras nói:

– Ninh Ngọc Nhân, cậu không cần trở thành tôi.

Vừa nói cô ấy vừa ôm chặt những thứ trong tay, quần áo của Ninh Ninh, búp bê của Ninh Ninh, chăn bông của Ninh Ninh, tất cả mọi thứ đều có hơi thở của Ninh Ninh.

– Tôi quá ngây thơ, quá ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng, bị người ta lừa gạt, mất đi người quan trọng nhất của mình, nuôi lớn con gái của kẻ thù.

Ninh Ngọc Nhân cười:

– Cậu làm sao có thể trở thành tôi như vậy được?

Cô bế con gấu vải nhỏ trong lòng, hôn hôn, quay lại nhìn màn hình, cuối cùng nở nụ cười.

– Vì Ninh Ninh.

Cô ấy nói.

– Hãy giết tôi, vĩnh viễn đừng để tôi xuất hiện nữa. Hãy trở thành một người khác đi, một người có được một tương lai khác – một tương lai có được Ninh Ninh còn sống.

Thay đổi tương lai, nhưng thay đổi này thường phải có cái giá phải trả rất lớn. Cái giá phải trả này đôi khi là người khác, đôi khi là chính mình.

Ninh Ninh chăm chú nhìn cánh cửa đối diện, cửa lớn mở ra, Liên Viện Viện hùng hổ từ bên trong đi ra, một đám người xúm lại bên cô ta, cô ta nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng Bùi Huyền.

– Chính là lúc này.

Một đoàn người từ trong xe lao xuống, đi qua Liên Viện Viện, xông vào cánh cửa lớn.

Chậm hơn Liên Viện Viện một bước, Mộc Nhĩ đang chuẩn bị ra khỏi cổng lớn bị bọn họ làm cho hoảng sợ, lui về sau nói:

– Em…Mộc Qua sao em lại biến thành thế này!

– Không có thời gian giải thích, chị mau lên xe.

Mộc Qua cởi áo khoác trên người ném cho cô ấy:

– Chị mau thay đi.

– Cống hiến hữu nghị.

Nhị thiếu cởi mũ của mình xuống đội lên đầu Mộc Nhĩ.

Mộc Nhĩ còn đang bị sự thay đổi giới tính của em trai làm cho chấn động mà bị họ dùng áo khoác bọc lấy, mũ được đội lên đầu, sau đó nhét vào trong một chiếc xe xa lạ.

– Chờ chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Mộc Nhĩ cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn qua cửa xe,

– Cô gái kia là ai vậy? Cô ấy muốn làm gì?

Sau cánh cửa lớn, Nhị thiếu đưa Dư Sinh cùng nhau đi ra, Dư Sinh đã thay bộ quần áo giống Mộc Nhĩ, bởi vì đầu vừa mới khâu nên đội mũ trên đầu, yên lặng đứng bên cạnh Nhị thiếu.

– Đó là tiểu thư Liên gia chính quy.

Mộc Qua tức giận nói:

– Thứ hàng giả chị có thể đi được rồi đấy.

Mộc Nhĩ ngơ ngác nhìn cậu, bỗng nhiên giáng một cú bạt tai qua:

– Sao em lại cùng người ngoài lừa chị chứ!

Mộc Qua bị đánh đến phát ngốc, một lát sau mới phẫn nộ đẩy cô ấy:

– Sao thế? Chị còn muốn tiếp tục giả mạo à? Chị có được không đấy?

– Sao lại không được? Tương lai chị sẽ trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng đấy.

– Hà hà.

– Ha ha cái đầu em í, chị suýt chút nữa thì trở thành con gái Liên gia rồi, đến lúc đó em muốn gì chị cũng mua cho em được.

– Em chẳng thèm.

– Thế em muốn cái gì?

– Muốn chị.

Hai chị em bỗng nhiên im lặng, một lát sau, Mộc Nhĩ còn đang hùng hổ chợt gục đầu xuống, che miệng khóc lên.

– Chị sợ chị còn cậy mạnh được.

Mộc Qua thở dài, ôm chị gái vào lòng,

– Về sau chị đừng vậy nữa, chị còn có em mà.

Ninh Ninh ngồi ghế trước chuyển ánh mắt đi, theo như quan sát vừa rồi, cô đã xác nhận một sự kiện, Mộc Nhĩ này là Mộc Nhĩ thật, không phải là Mộc Nhĩ mà cô xuyên qua.

Cô khi nào biến trở về Mộc Nhĩ chân chính? Tương lai khi nào thay đổi? Mặc kệ thế nào, cô đã làm được, cô đã thay đổi được vận mệnh của hai chị em này.

Lúc này điện thoại vang lên.

Văn Vũ vừa lát xe vừa nghe điện thoại:

– A lô.

– Là tôi.

Giọng của Nhị thiếu truyền đến.

– Tình huống như thế nào? – Văn Vũ hỏi, người trong xe cũng đều yên tĩnh, chờ tình báo tiền tuyến.

– Bùi Huyền chết lặng rồi.

Nhị thiếu cười khà khà nói.

– Thằng đó cứ đi quanh Liên Liên, hỏi nó xảy ra chuyện gì, vì sao không đi cùng mình, tôi trả lời thay nó: Bởi vì mày xấu. Ha ha ha ha!

Lúc sau đổi thành Dư Sinh nghe điện thoại, cô ấy nói:

– Tôi giả bộ lỡ lời, nói kẻ đứng sau màn “khảo nghiệm tình thân” này là do Bùi Huyền để lộ ra, những người khác của Liên gia rất phẫn nộ, còn có người muốn báo cảnh sát, nhưng lại không biết tố cáo hắn tội gì, có người muốn đánh hắn, hắn đã chạy mất rồi.

– Tôi biết rồi, duy trì liên lạc.

Văn Vũ cúp điện thoại, tóm tắt lại tiến triển sự việc cho mọi người, sau đó nói:

– Anh muốn đi báo cảnh sát, trong tay anh có chút chứng cứ, các em thì sao? Tính toán đi đâu?

Mộc Qua với Mộc Nhĩ nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh:

– Có thể đưa chị em chúng em về nhà được không, mẹ chúng em còn đang ở nhà.

Văn Vũ không cự tuyệt bọn họ, nhưng khi xe chạy đến trước cửa căn nhà cho thuê nơi hai người đang ở, cả hai đồng thời vô cùng ngạc nhiên.

Vì trước cửa có một chiếc ô tô đậu ở đó, biển số xe quen thuộc, hai người nhìn nhau rồi vội vàng xuống xe.

Khi lên lầu thấy cửa đã mở. Hai thủ hạ của Bùi Huyền đã chờ ở đó, thấy hai người vào thì hung tợn nói:

– Chờ chút, anh Bùi sắp đến rồi.

Hai chị em đành phải chờ, đồng thời làm động tác với phía sau, vốn dĩ muốn Văn Vũ cùng Ninh Ninh đi cùng nhìn thấy lập tức lại lặng lẽ lui trở về.

Chỉ có hai chị em đi vào trong nhà.

Chẳng mấy chốc, Bùi Huyền đến.

Anh ta đi vào giống như nhà của mình, cười chào hỏi hai người:

– Ngồi đi.

Sau đó không đợi hai người ngồi xuống, tự anh ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, cười nói với hai người:

– Anh cho rằng chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.

Hết chương 106


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.