Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản - Chương 242: Nhi tử là trai hay gái? : truyenyy.mobi

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 242: Nhi tử là trai hay gái?




“Ngoa, người ta còn đích thân đem cả di tích đầu cốt của Thánh Đồ Đằng tặng cho ngươi, này cũng oách quá rồi!” Triệu Mãn Duyên nhìn tinh quang Bạch Hổ cốt, con ngươi đặc biệt cảm thấy bị kích thích rung động.

"Thánh… thánh đồ đằng Bạch Hổ?" Mạc Phàm miệng méo lệch một bên không có tưởng tượng được.

Bao nhiêu năm vạn khổ tìm đồ đằng nhiều như vậy, thật vất vả đều rất ít manh mối về cơ hội tập hợp tứ đại Thánh Đồ Đằng hoàn chỉnh, chỉ là sau cơ duyên với Chu Tước cùng Thanh Long, rốt cuộc Thánh đồ đằng còn dư lại một cái lăng mộ, lăng mộ trên Bạch Đằng Sơn trong bút tích truyền thuyết để lại.

Chính mình rõ ràng có thời điểm đã tận lực từ bỏ xuống việc truy tìm thánh thú di tích, một phần vì muốn nhân loại có thể tự tay đứng lên, có thể do ý chí bản thân nỗ lực phấn đấu; phần còn lại hẳn là đã tin rằng Bạch Đằng Sơn kia là Bạch Ma Hoàng Kỳ Lân duy nhất kẻ thống trị.

Hóa ra truyền thuyết có thật, Thánh thú Bạch Hổ lăng mộ đúng là ngự trên nóc nhà Hoa Hạ, Bạch Đằng Sơn. Dị thú chi vương Bạch Ma Hoàng Kỳ Lân không thể bàn cãi là kẻ thống trị mạnh mẽ nhất, nhưng từ tình huống suy tính ra, nó vốn dĩ càng giống một người bảo vệ lăng mộ thánh đồ đằng.

Mạc Phàm có chút nghĩ nghĩ thông suốt, hai bàn tay không khỏi vò đầu chính mình, cảm giác hơi hơi tức giận vì sao lại không đoán được sớm hơn.

Bạch Ma Hoàng Kỳ Lân là đỉnh tiêm đại đế cấp bậc; thánh thú Bạch Hổ bất quá là một cái thượng vị chân chính đế vương, vậy mà con lân ngáo kia vẫn như cũ không rời nửa bước quanh lăng mộ thánh Đồ Đằng.

Lời giải thích duy nhất hợp lý, Vĩ Linh Hoàng đứng sau lưng sắp đặt mọi chuyện, và có lẽ vốn dĩ Bạch Hổ cũng chính là bạn thân của dị thú chi vương.

"Thiên Ngân thánh hổ, Côn Lôn ma hổ, Hải đông thanh thần chính là số ít thừa kế một phần huyết mạch của thánh thú Bạch Hổ!" Tương Thiểu Nhứ nỉ non suy nghĩ, sau đó nàng hai mắt đều lộ ra quang trạch vui vẻ hô to: “Mạc Phàm, ngươi cho Hải Đông Thanh Thần kế thừa năng lực của nó…”

Trước kia Tương Thiểu Nhứ cùng Linh Linh đã phán đoán rằng một con đồ đằng nào đó, nó khả năng đồng thời nắm giữ huyết mạch của hai con Thánh đồ đằng, cho nên Hải đông thanh thần kỳ thực có xác suất không nhỏ dung nạp đầu cốt lực lượng chân chính của tổ tiên.

Hải Đông Thanh Thần sở hữu thanh thiên lôi điện kế thừa từ đại thánh thú Thanh Long để làm bá chủ bầu trời, càng có sở hữu phong giao vuốt trảo cùng tốc độ như xẹt điện của Bạch Hổ huyết thống.

Vì lẽ đó Tương Thiểu Nhứ khẳng định trong huyết mạch tiềm ẩn của Hải Đông Thanh Thần, rõ ràng có khả năng gia tăng một đoạn lớn cảnh giới nếu toàn diện xung kích Bạch Hổ huyết mạch.

"Đế Vương, tuyệt đối là Đế Vương sáng tạo, Mạc Phàm, mau, mau về tìm Tống Phi Dao, ta có chút không nhịn được muốn xem mở kén tiến hóa a!" Triệu Mãn Duyên nói ra.

Giả như chỉ là một cái lăng mộ, cho dù không bị phá nát, bọn hắn có thể thu được bất quá là một điểm sức mạnh còn sót lại của Thánh đồ đằng này, có thể tăng cường thực lực của tự thân bọn họ, nhưng không nghĩ đến Vĩ Linh Hoàng từ lâu đã đem chân chính đầu cốt huyết mạch của Bạch Hổ cất giữ, có thể thôi thúc sinh cơ ra một vị đế vương cấp độ.

Thân Thanh Long, tâm Chu Tước, đầu Bạch Hổ, mao Huyền Vũ.

Đầu cốt, nhưng là tập hợp huyết mạch não bộ tàng ẩn nhất của Bạch Hổ, toàn bộ lực lượng của nó e rằng đều tại phần này!

Một cái sinh vật cấp đế vương tâm hướng nhân loại ý nghĩa nhưng còn lớn hơn nhiều thêm ra một tên cấm chú pháp sư, huống chi Hải Đông Thanh Thần là tọa trấn trên bầu trời, mức độ cơ động liền không cần phải bàn cãi.

“Không, không phải Hải Đông Thanh Thần!” Mạc Phàm nói rằng.

“Mạc Phàm, ngươi đừng có nói với ta lại tự mình muốn hấp thu đi!” Triệu Mãn Duyên có chút không vui đáp.

“Ta biết có một tên phù hợp hơn, mức độ hòa hợp của Hải Đông Thanh Thần cùng Thánh Đồ Đằng so với tên này liền chẳng đáng đặt lên bàn cân!” Mạc Phàm nở nụ cười, cái kia trong lòng mười phần đều chắc chắn quyết định.

“Tiểu Bạch Hổ, thiên ngân bạch hổ nhánh...” Mục Bạch lúc này cất lời nói ra.

“Chúng ta đi Parthenon Thần Miếu!”

…………………………………………

Từ khi nắm giữ năng lực không gian truyền tống trận, Mạc Phàm là tuyệt đối có thể một bước rất nhanh di chuyển sang nửa cái bán cầu bên kia, nhưng hắn không có chọn như vậy.

Tâm trạng có quá nhiều thứ để suy nghĩ, mọi thứ lại không việc gì phải vội vã, cho nên hắn tốt tận hưởng một cái kéo dài chuyến bay.

Đi máy bay, ngắm ngắm bầu trời, ngửi ngửi không khí khách du lịch, hơn hết là có cơ hội trở về làm một người bình thường sinh hoạt, đôi lúc phương thức như vậy cũng khiến hắn cảm thấy thật nhiều thư giãn.

Khí trời dần lạnh, máy bay đã đi đến đoạn một đám sương vụ, những đèn cảnh giới làm trạm gác kia đều ẩn trong mông lung, khu vực quốc tuyến bay ngang nước Nga này trên căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngồi ở bên cửa sổ, nhìn xuống là một mảnh sương lạnh, đến tột cùng phát sinh cái gì Mạc Phàm cũng không cần rõ ràng. Hắn hết thảy tâm tình, chỉ có hai cái câu hỏi.

Một là nhi tử liệu sẽ con trai hay con gái?

Nữ hài đồng thì rất tốt, nhưng làm nam nhi sẽ thuận tiện hơn một chân giẫm xuống thiên hạ, ngạo khí vô song.

Thứ hai là nó nên giống cha hay giống mụ mụ?

Ngạch, nghĩ nhiều rồi, tốt nhất là nên giống mụ mụ…

"Mạc Phàm!" Bỗng nhiên, Triệu Mãn Duyên ngồi bên cạnh hô to lên.

Âm thanh quá bất ngờ, Mạc Phàm đồng dạng bị giật mình một chút, khuôn mặt không vui đáp lại: “Ngươi nói nhỏ không được hay sao?”

“Vĩ Linh Hoàng!!!” Triệu Mãn Duyên vẻ mặt trông thấy đầy nghiêm túc nói ra.

Vừa nghe cái tên này nhắc đến, Mạc Phàm lập tức sửng sốt một chút, như là gặp thấy ma, vội vàng đứng dậy, muốn trực tiếp từ cửa sổ máy bay nhảy xuống bỏ trốn.

Nàng làm sao xuất hiện trên máy bay??

Không phải đã cho phép mình xuống núi rồi hay sao?

Ngạch, chẳng lẽ là tặng nhầm quà, nàng dự tính tặng một cái dao găm đe dọa hay gì đó nhưng lại bỏ nhầm vào đầu cốt Bạch Hổ?

Cái hãng hàng không này cũng quá là khép kín đi, làm sao một người đẹp như Vĩ Linh Hoàng bước lên máy bay nhưng đều không thấy bất kỳ tiếng bàn tán nào?

Đáng ghét, đồ vào tay ta là của ta, trời sập xuống cũng đừng nghĩ đòi lại được quà!

"Ha ha, ta nhớ ra rồi, lần trước lúc ngươi bị đánh ngất đi, Vĩ Linh Hoàng mặc một bộ bạch y tinh khiết, nhưng là cặp mắt của ta vẫn y đúc phát hiện ra nàng mặc một loại hồng đan đồ nhỏ bên trong nha. Nội y màu đỏ, này chứng tỏ đam mê mãnh liệt, càng có một chút máu táo bạo..." Triệu Mãn Duyên cả khuôn mặt hồng nhuận tươi tỉnh, bàn tay phải xòe ra, bàn tay trái giơ lên hình nấm đấm, gõ nhẹ xuống một cái trên bàn tay phải.

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Triệu Mãn Duyên, không nuốt nước bọt, giếng cổ không gợn sóng, lúc này đều suýt chút gọi Viêm Cơ Quốc Mẫu ra thiêu chết hắn.

Mẹ trứng, con chó lợn Triệu Mãn Duyên này đều rất thích ăn đòn sao?

"Huynh đệ, đừng trách ta làm một cái đại ca nhưng không chỉ bảo, đối với loại ưa thích màu đỏ như nàng ấy, có thể là lần tới ngươi nên chuẩn bị một ít dây xích, hảo hảo thêm vài loại nến thơm nha, tốt có mảnh vải nhung che vào mắt nàng… khặc khặc, tin ta, có khi món quà tiếp theo của ngươi liền là Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân chứ không phải hài cốt Bạch Hổ thôi đâu!” Triệu Mãn Duyên cười ha hả, tay vỗ vỗ vai Mạc Phàm nói ra.

"..." Mạc Phàm thực sự là cạn lời.

Đời này bất hạnh nhất, chính là kết giao với loại này dâm tiện nam nhân làm bằng hữu.

Đáng tiếc, trước khi hài tử ra đời, nên tích đức thì nên tích đức.

Hài tử ta tốt khỏe mạnh một cái, ngươi sống.

Chẳng may ho ho, bệnh bệnh, ta thật không ngại đem ngươi sắc thành thuốc bổ cho hắn uống.

………………………….

Mùa Đông, cả Parthenon Thần Miếu như cũ lúc nào cũng bị một tầng tuyết sa che đậy lại, yên tĩnh mà lại thần thánh.

Rất nhiều các tín nữ đến từ Parthenon thần miếu, các nàng mặc váy thắt eo quét đất màu băng lam, bàn chân nhỏ trắng thuần để trần nhẹ nhàng đạp ở trên tầng thảm tuyết này, ở mỗi một cái cửa hàng, nơi nhà ở đều lưu lại một hàng vết chân chỉnh tề mà lại tinh xảo, cũng coi như là một loại chúc phúc thần thánh.

Mạc Phàm, Tương Thiểu Nhứ, Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên bốn người đứng ở ngoài xa nhìn tới, kỳ thật cảnh tượng này cho đến bây giờ vẫn cảm thấy nhạt nhẽo cực kỳ, nhìn nhìn vậy, thân thân vậy, nhưng lắm lúc đều không để vào mắt.

Vào lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện một nam nhân mặc một thân màu đen, dáng cao cao lực lưỡng, sắc mặt đều không ít sương gió hằn xé qua, hắn dẫn theo một nhánh đoàn hơn chục kỵ sĩ điện.

Trông thấy Mạc Phàm, vị nam nhân này hành lễ một cái, đám kỵ sĩ trẻ tuổi kia đều một dạng vô cùng bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh nghiêng người hành lễ theo.

“Hải Long, dẫn ta tới gặp các nàng!” Mạc Phàm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.