Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản - Chương 180: Ta tham gia : truyenyy.mobi

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 180: Ta tham gia




Mặt trời mới vừa lục tục trên đỉnh đầu, ngo ngoe vàng sắc còn chưa được bao lâu thì giáo sư Stein đã hoàn thành xong truyền tống trận, hướng mọi người từ biệt mà trở về Mỹ.

Song song thời điểm, Trần Khương cùng Linh Linh cũng bắt đầu rời khỏi nội thành, trên tính toán đi trước một ít tạo dựng phòng tuyến trong tình huống khẩn cấp xảy ra. Tại Côn Lôn sơn mạch phụ cận là không có bao nhiêu thị trấn, cho nên đóng quân dã ngoại cũng không quá hiện thực, bọn hắn trên cơ bản tương đương muốn gọi cho người bên cấm chú hội triệt để vây quanh Tây Hải thành lại, cốt có đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Tất nhiên, dự trù chính là dự trù, nhưng dự trù ở tình huống thông thường và tình huống khẩn cấp đều không giống nhau, cứ việc toàn bộ nhân khẩu cả Trung Hoa đại lục đang bị đặt vào hoàn cảnh có thể sớm chiều trở thành vong linh… ý nghĩa câu chuyện liền tuyệt đối khác biệt.

Quân đội không tham gia vào, cấm chú hội đồng dạng nhất định cũng không muốn đưa ra quyết định tiến đánh Côn Lôn, nhưng là họ, đám người của cấm chú hội hẳn sẽ đồng ý vô điều kiện bố trí dày đặc cấm chú lực lượng bao quanh Tây Hải Thành, Bắc Hải Thành phòng hờ.

Đối phó yêu tộc xâm lăng, giết chóc bằng cấm chú ngâm xướng quy mô lớn chính là thủ đoạn hữu hiệu nhất, mà lại giết chóc mang đến sợ hãi sẽ còn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đại quân.

Giả dụ cho nhóm Mạc Phàm bên kia có thất bại, lực lượng yêu tộc nếu bổ nhào ra khỏi địa phận, trước sẽ bất ngờ lãnh hết thảy hủy diệt uy lực, sau rất khó nói có nhiều hi vọng bước từ trong hủy diệt chi tức này đi ra.

Nếu cho bọn hắn đầy đủ thời gian dài chuẩn bị, kiến tạo cả một tòa tinh thần điện hoàn mỹ, vậy cũng là tối cường nhất lực lượng của cấm chú pháp sư.

Dẫn dắt cấm chú ma pháp trên mục tiêu đình chỉ cùng triển khai ma pháp cấm chú lại có một ít không giống nhau lắm, về lý thuyết, đó mới là phần chân thực nhất của vạn linh kiếp trong nhân loại.

Tạm thời bất luận còn không mấy ai có khả năng đối kháng cùng đế vương cấp bậc, nhưng ngược lại dù cho có là đế vương cấp bậc nằm trong phạm vi cấm chú giáng lâm cũng tựa hồ phải đem thời gian rất lâu sống ở trong phần khói mù này mà có chút nhụt chí, không dám lỗ mãng, thậm chí tồn tại ít ỏi sợ hãi.

Đây là Linh Linh mục tiêu, cũng là Bee và Mạc Phàm kế hoạch nhất trí!

- -----

Khách sạn Cổ Hoa Duyên, Cố Đô.

“Cộc cộc cộc ~~~!”

“Các ngươi đến rồi?”

“Phải, là chúng ta!!!”

Căn phòng này nằm ở cuối hành lang, thiếu ánh nắng mặt trời nhưng vẫn giữ được độ ẩm tốt, thậm chí còn có chút khô thoáng. Trên trần có một ô cửa kính nhỏ thuận tiện làm quạt thông, chủ khách sạn vừa vặn tận dụng thành một cái giếng trời khá xinh xắn.

Trong phòng nổi bật là chiếc giường bệnh nhân khá lớn, nếu đánh giá kỹ càng, đây là loại tiên tiến nhất mà bệnh viện Cố Đô nhập được, đến thế nào lại có thể xuất hiện trong khách sạn đều khiến người ta hoài nghi.

Một nam nhân cao ráo, da ngăm dựa lưng vào ở trên giường, vành mắt đỏ, đôi mắt đầy sắc vị tang thương, có thể là hai tay cầm lấy điện thoại di động lướt lướt hình ảnh chân dung ai đó, chính mình đang hoài niệm một ít nỗi buồn không dễ dàng gì xóa được.

"Cạch ~~~ "

Cửa phòng chậm rãi được đẩy ra, ba vị nam hán tử khác từ ngoài đi vào.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau một thoáng, chậm rãi ý tứ chưa có mở lời vội, hoặc ít nhất, trừ cái tên tóc vàng ra.

“Nằm trên giường thế này vẫn không mất hào khí phong độ, quả giống đội trưởng của chúng ta nha!”

“Ta đã sớm không còn là đội trưởng của các ngươi.” Da ngăm nam tử đang nằm trên giường chính là Ngải Giang Đồ, ánh mắt hắn như cũ kiên định quấn lấy Triệu Mãn Duyên trả lời.

Ngải Giang Đồ khôi phục đến rất nhanh, vài ngày gần đây có mấy vị đại danh trị liệu pháp sư bên trong thẩm phán hội cùng Hàn Tịch tự mình đến vì hắn làm trị liệu, lại quan sát một trận bên ngoài Tiểu Mei kiểm tra đẩy nhanh tiến độ.

Chỉ là ở trong bệnh viện hắn không mấy hảo cảm, thậm chí có vẻ có mấy phần tẻ nhạt, trong lòng lại có nỗi buồn, có hay không có thể nói chuyện bằng hữu với người khác đều khó khăn. Triệu Mãn Duyên lưu ý đến điểm này, lập tức bố trí tốt mang cả phòng VIP bệnh viện của Nội Thành về treo riêng cùng dãy khách sạn với mọi người.

“Lão Ngải, chúng ta quốc phủ đội viện chưa bao giờ tan rã, ngươi trước sau vẫn là chúng ta người đội trưởng.” Giang Dục, trong đám ba người tương đối thấp bé nhất, nhưng lời lẽ đều nhiều phần chan hòa hơn cả.

Ngải Giang Đồ cắn chặt nút nghẹn trong lòng lại, hắn hận mình, trong nỗi hận nhìn thấy đồng bạn, sẽ lại thêm hận chính bản thân.

“Ta đội trưởng thì có ích gì, đội trưởng thì làm được gì, là do ta một tiểu đoàn đều không thể chỉ huy bảo vệ, toàn bộ bỏ mạng...”

“Lão Ngải, ngươi trước dưỡng thương cho tốt rồi trở về quân đội báo cáo, chúng ta hôm nay là từ biệt mà đến. Quốc phủ đội trưởng, e rằng chúng ta chỉ tín nhiệm mỗi ngươi, lời này vẫn đừng nên nhắc lại.” Mạc Phàm ánh mắt đối trọng Ngải Giang Đồ, không quá mấy giây liền thở dài ra nói. Đương nhiên, hắn cũng không có diễn đạt quá nhiều nội dung, vẻn vẹn thật không thể đòi hỏi gì thêm nữa.

Hắn cho rằng ở Ngải Giang Đồ tâm lý trước mắt, cho dù là đồng đội tử vong ngay trước mắt, hay là thời gian dài dài chịu đả kích từ khôi lỗi bị kiểm soát của Băng Bích Hạt Chu…nhất nhất sẽ không thoải mái, dễ chịu gì.

Nhường này là đối với một người đội trưởng trục lĩnh tam quân đoàn không gì sánh nổi đả kích đấy!

Bất quá, Ngải Giang Đồ chưa có đáp lại Mạc Phàm, hắn duy trì chính mình ánh mắt đơn giản, mang nhiều nhiều cay đắng bộc phát nhìn chằm chằm.

Trên gương mặt ấy, có xót xa, có trống trải, nhưng vô luận ai cũng không nhìn thấy được nửa điểm yếu mềm, nửa điểm gục ngã của người quân nhân chỉ huy. Ngải Giang Đồ có thể từ bỏ chính mình đội trưởng, trái lại không có nghĩa là hắn nguyện ý bỏ đi cái mũ xanh trên đầu xuống.

Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, thêm vào Giang Dục chứng kiến màn này đều không khỏi phì phà hơi nóng trong mũi, gia tăng nhiều phần bội phục.

“Các ngươi muốn lên Côn Lôn?” Ngải Giang Đồ tắt màn hình điện thoại, cái kia trong người có chút hừng khí dào dạt tự nhiên dâng lên.

“Lão Ngải, đây là chuyện cũng không cùng quân đội có liên quan…” Mạc Phàm nói rằng.

Ngải Giang Đồ gật gật đầu, ánh mắt tùy ý quét qua, nhất thời thân thể khẽ nhướng người lên, tựa hồ muốn lập tức đứng dậy.

“Chớ vội… ngươi đừng kích động a, được sống là tốt, được sống liền tốt. Vài hôm nữa sau khi ta đại nghĩa diệt thân, hi sinh vì Tổ Quốc còn muốn nhờ ngươi viết lá thư tay gửi cho mụ mụ ta ở nhà, nàng chắc chắn sẽ rất buồn… ài biết sao được…” Triệu Mãn Duyên phản xạ vẫn tính là tương đối nhanh, chớp mắt đỡ lấy một bên người Ngải Giang Đồ kê lên bệ ghế, đồng thời khẩu miệng như cũ nói ra rất làm người ta hoang mang.

Mạc Phàm nghe Triệu Mãn Duyên nói xong, thậm chí còn có cái cảm giác run run khóe miệng. Miễn cho nếu mình thật kéo tên này lên Côn Lôn, có phải hay không là loại so sánh mình còn tệ hơn cả súc sinh, chỉ biết kéo bạn vào chỗ chết…Nhưng mà nghĩ đến đây, tự nhiên chết rồi thì còn đâu nữa làm bạn. Vẫn là súc sinh cũng sẽ chết nên cứ mặc kệ hắn.

“Khi nào xuất phát?” Ngải Giang Đồ tương tự tương đối hiểu biết qua con người Triệu Mãn Duyên, hắn cũng không quá nhiều quan tâm lời lẽ tên này.

“Sáng sớm ngày mai đến Tây Hải Thành, thôn Minh Lang.”

“Các ngươi còn đối với ta tín nhiệm quốc phủ đội trưởng?”

“Phải!”

Ngải Giang Đồ một mặt nghiêm túc, kiên định nói ra: “Ngày mai ta muốn gia nhập đội. Đây là tư cách quốc phủ đội thành viên lẫn quốc phủ đội đội trưởng xin gia nhập!”

Gian phòng tông trắng xanh không to lắm, có đông đảo lớn lớn trọng yếu đại nhân vật, bọn hắn ánh mắt nhao nhao pha lẫn hèn mọn rơi vào người nhau trên thân, rất nhanh đều muốn bật cười thành tiếng hãnh diện tự hào.

Xã hội này là vậy mà vận hành…

Đứng trước luân hồi vận mệnh,

Có người hiểu, có người không hiểu.

Có người lạnh nhạt, có người không thích ứng.

Nhưng vẫn có không ít người sẵn sàng dấn thân lao vào…

“Tốt nghỉ ngơi, bình minh xuất phát.” Mạc Phàm mỉm cười gật đầu, đối với điên cuồng lời lẽ xưa nay đều không ngần ngại từ chối, huống chi người trước mắt này… trông có vẻ mình từ chối thì hắn đều sẽ tự đi.

Đều là người muốn đi vào chỗ chết, còn sợ gì, không bằng giết cái sảng khoái một trận!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.