Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Toàn Chức Cao Thủ - Chương 706: Còn quay lại : truyenyy.mobi

Toàn Chức Cao Thủ

Chương 706: Còn quay lại




Edit: Tùm | Beta: Kha

Đả kích quá lớn.

Triệu Vũ Triết cứ tưởng câu “Bánh Bao không cần gấp thế” là chiến thuật nhằm vào mình. Bởi thế nên hắn rất kiêng dè Bánh Bao, đối mặt với kỹ năng cấp thấp Khóa Yết Hầu, hắn cẩn thận lùi ra ba bước. Nhưng chính vì ba bước này đã đẩy Phân Yên Cảnh của hắn vào đúng mũi mâu của pháp sư chiến đấu kia.

Hào Long Phá Quân.

Triệu Vũ Triết dám cá nếu không né đại chiêu này, kết cục của hắn còn thảm hại hơn bây giờ. Nhưng cũng chính bởi trốn tránh nên hắn đã bước lên con đường ăn combo không lối về.

Thiên Lôi Địa Hỏa, Nộ Huyết Dâng Trào, thêm hai chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm.

Pháp sư nguyên tố có phòng ngự phép khá cao bởi được tăng trí lực, thế nhưng trong 4 đại chiêu chỉ có Thiên Lôi Địa Hỏa là tấn công phép, ba cái kia đều thuần tấn công vật lý hàng thật giá thật. Một pháp sư nguyên tố máu giấy thủ yếu ăn xong combo cũng đủ ngắc ngoải.

Mà đấy chỉ là thương tổn cho nhân vật, trong khi bản thân Triệu Vũ Triết cũng bị shock tâm lý quá độ. Câu “Bánh Bao không cần gấp thế” đầu têu lên mọi tai họa kia chẳng qua chỉ để nhắc nhở thời gian Bánh Bao sử dụng Bá Vương Liên Quyền thôi.

Cuối cùng Triệu Vũ Triết cũng biết, trong mắt đối phương, hắn chả đáng sợ như hắn tưởng. Hắn cảm thấy mười người hắn vẫn chiến được nên mới khiêu chiến, nhưng giờ thì sao? Mười người thừa sức đánh hắn, tính đến nay đại thần Diệp Thu mới dùng hai chiêu hồi máu, vậy mà Phân Yên Cảnh của hắn đã thoi thóp, người ta cũng rảnh rỗi đi chỉ dẫn Bánh Bao, nom như còn không thèm chuyển góc nhìn sang bên này.

Triệu Vũ Triết tức ói máu.

Hắn cảm thấy mình không đáng bị coi thường như thế. Hắn bị đẩy vào nông nỗi này không phải vì một câu nói bất ngờ kia sao? Nếu không phải vì hiểu lầm thì sao hắn lại lùi ba bước? Nếu không vì lùi ba bước sao hắn lại bị chiêu Hào Long Phá Quân buộc phải Dịch Chuyển Tức Thời?

Tất cả đều vì hiểu nhầm câu nói kia hết.

Triệu Vũ Triết thầm bực bội, không cam lòng, quyết không thể nhận thua như thế. Tuy không còn nhiều máu, tuy không còn thấy cơ may thắng lợi, nhưng ít nhất cũng phải chứng minh được thực lực của mình, hắn muốn đám người này hiểu rằng chúng thắng không phải vì mình yếu mà là vì chúng may.

Bốn kỹ năng còn không giết được Phân Yên Cảnh, vẫn còn cơ hội.

Triệu Vũ Triết quyết tâm, tay phải giữ chuột, quay góc nhìn về phía Ngộ Đạo Quân đang đứng cạnh tên lưu manh ở đằng trước, hắn quyết định lấy lại thể diện nhờ hai kẻ này. Thế nhưng đúng lúc này, Triệu Vũ Triệt đột nhiên phát hiện sự bất thường từ sau hông, chưa kịp chuyển góc nhìn, Phân Yên Cảnh đã đột nhiên bay chéo đi, như lướt trên mặt đất.

Đương nhiên không phải do hắn thao tác. Lúc này Triệu Vũ Triết mới phát hiện ra quanh thân Phân Yên Cảnh có ma pháp lượn lờ, hắn vội vã ngoái lại thì thấy kỹ năng Thiên Lôi Địa Hỏa đang tiêu tan dần, bóng người đứng giữa dần rõ ràng hơn, nhưng trong mắt Triệu Vũ Triết lại biến thành xa tít, bởi Phân Yên Cảnh của hắn đã bị đánh bay.

Bóng người dần hiện rõ ấy cầm một thanh chiến mâu đã hòan toàn hóa thành ma pháp, không ngừng bay về phía Phân Yên Cảnh.

Pháp sư chiến đấu, Phục Long Tường Thiên.

Sau bốn đại chiêu, vẫn còn chiêu thứ năm.

Triệu Vũ Triết không hề dự đoán được một chiêu này. Kỹ xảo che giấu bằng ánh sáng kỹ năng vốn là kiểu hắn thích nhất, nhưng giờ hắn lại bại bởi nó.

Ầm.

Ma pháp của Phục Long Tường Thiên quấn quanh thân Phân Yên Cảnh nổ tung. Kỹ năng này có hai giai đoạn, một là đâm gây tổn thương vật lý, sau đó đến ma pháp nổ tung gây sát thương phép thuật. Ăn bốn đại chiêu đã đủ ngắc ngoải, giờ thêm Phục Long Tường Thiên gây nổ tung, rốt cuộc Phân Yên Cảnh cũng hoàn toàn cạp đất.

“Đờ mờ!” Triệu Vũ Triết siết tay đập bàn phím, nhưng cũng không tài nào ngăn màn hình máy tính trở thành màu xám. Dưới góc nhìn linh hồn, Triệu Vũ Triết thấy một người đi đến xác hắn ngó nghiêng, còn lại thì hầu như chả mấy ai để ý. Nhưng một món đồ nhặt từ bên cạnh Phân Yên Cảnh lại khiến cả đám hứng thú hơn hẳn, tiếp đó lại rủ nhau xách đít đi hết, không thèm chần chừ lấy một giây.

Bị coi thường.

Đây tuyệt đối là coi thường, chúng mày tưởng bằng combo năm chiêu đó là xử lý được tao hả?

“Ngon thì đứng lại đó.” Triệu Vũ Triết hô lên, nhưng linh hồn không truyền được tiếng nói, dù hắn có gào rách họng cũng chả giải thích được hiểu lầm trước đó với bất cứ ai.

Huống chi chứng tỏ hiểu lầm bằng lời nói suông á? Vậy có khác nào kiếm cớ không chịu nhận thua đâu, Triệu Vũ Triết không muốn vậy, hắn cần chứng minh bằng hành động.

Hồi sinh.

Triệu Vũ Triết di chuột đến lựa chọn hồi sinh về thành, đanh định click thì nhớ ra ban nãy có gửi tin cho Mã Đạp Tây Phong, chắc hẳn người cũng sắp tới, để mục sư trong đoàn hồi sinh sẽ tiết kiệm được thời gian chạy về. Chứ đợi hồi sinh rồi chạy lại từ thành gần nhất có khi bên này đã chiến đấu xong rồi cũng nên? Vả lại Triệu Vũ Triết cũng không rõ nhân vật sẽ được hồi sinh ở thành nào, bởi hắn đâu ngờ rằng mình sẽ chết, nên cũng chẳng cố định trước điểm hồi sinh gần đây.

Con trỏ không click nữa mà rời đi.

Triệu Vũ Triết do dự. Hồi sinh tại chỗ thì tiện đấy, nhưng khi Mã Đạp Tây Phong đến nhìn thấy xác mình nằm chềnh ềnh ra đất cũng hơi bị khó coi nhỉ? Nhưng nếu về thành cũng không giấu được việc mình bị chết. Cứ xem thuộc tính toàn thân Phân Yên Cảnh biến thành màu đỏ là biết ngay, tự dưng Triệu Vũ Triết hận cái trò thuộc tính hóa đỏ do bị trừ kinh nghiệm khi chết của Vinh Quang thế không biết.

Kiểu nào cũng bị phát hiện, Triệu Vũ Triết cân nhắc một lúc thì kệ mợ luôn, cứ thế nằm đợi.

Mã Đạp Tây Phong dẫn đoàn đội công hội vội vàng chạy đến tọa độ, trên đường còn cùng anh em cảm khái Triệu Vũ Triết quả là bá đạo, chiến đội Hô Khiếu chúng ta sau này phải dựa vào hắn rồi.

Chẳng mấy chốc đã đến tọa độ được báo, xung quanh không có bãi chiến trường khốc liệt giữa Nghĩa Trảm Thiên Hạ và BOSS như Mã Đạp Tây Phong đã tưởng. Mã Đạp Tây Phong đang lấy làm lạ, một người tinh mắt bỗng hô lên, “Phân Yên Cảnh.”

“Đâu đâu?” Mọi người đồng loạt hỏi, sau đó thì phát hiện một cái xác nằm trên đất.

“Triệu Vũ Triết toi rồi.” Có người giật mình kêu lên. Nhất thời chả ai kêu tên nhân vật mà thi nhau kêu tên Triệu Vũ Triết. Bởi nhân vật chết chả có gì ngạc nhiên, nhưng nhân vật của Triệu Vũ Triết chết mới đáng giật mình.

“Bị phát hiện à…” Mã Đạp Tây Phong đang mặc niệm, đã có mục sư đã thử dùng thuật hồi sinh với Phân Yên Cảnh.

Ánh sáng dần tản đi, Phân Yên Cảnh đứng dậy. Mã Đạp Tây Phong nhìn màn hình, há mồm muốn nói lại chẳng biết phải nói gì. Kết quả là Phân Yên Cảnh cũng chả đợi gã mở miệng, vừa đứng dậy đã cắm đầu về một phía. Mục sư còn đang mải hồi máu cho hắn cũng bị bỏ lơ. Mã Đạp Tây Phong không dám chậm trễ, vội vàng chỉ huy mọi người đuổi theo.

Tin của Triệu Vũ Triết giờ đã quá đát, nhìn dấu vết xung quanh cũng không đoán được Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã kéo BOSS đi đâu. Triệu Vũ Triết không tìm thấy cũng chả lên tiếng, cứ thế chạy lên trước tìm. Mã Đạp Tây Phong còn cho là hắn biết, liên tục dặn dò cả đội, cho đến khi hệ thống thông báo: Chúc mừng Nghĩa Trảm Thiên Hạ đánh bại Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius.

Người chơi Hô Khiếu Sơn Trang giật mình. Không chỉ họ, mà toàn bộ đoàn đội công hội trong đấu trường Dolak đều ngây dại khi tin tức này vừa hiện ra. Bởi nó chẳng khác nào thông báo cho tất cả rằng: Chuyện ở đấu trường Dolak dừng tại đây, lần tranh BOSS này cũng chấm dứt.

Những công hội trường kỳ chiến đấu trong hàng ngũ đầu tiên cạnh tranh BOSS sẽ không vì BOSS chết mà còn ham hố tranh giành. Mới giây trước còn hăng hái chiến đấu, hệ thống vừa thông báo đã lập tức rút vũ khí ngừng kỹ năng, vội vội vàng vàng thu lượm trang bị trên chiến trường.

Kẻ không hề dừng lại chỉ có Triệu Vũ Triết. Như thể hắn không nhìn thấy tin mà hệ thống vừa thông báo, Phân Yên Cảnh vẫn cứ cắm đầu cắm cổ tìm kiếm. Rõ ràng là BOSS đã không còn ý nghĩa với hắn, hắn chỉ nhất quyết muốn tìm tên kia để cho hắn ta biết, việc mình chết hoàn toàn là ngoài ý muốn.

“Tiểu Triệu, BOSS chết rồi.” Mã Đạp Tây Phong thấy hắn như thế còn tưởng hắn không thấy hệ thống thông báo, vội vàng gửi tin nhắc.

Triệu Vũ Triết không thèm để ý, sau khi di chuyển qua phía bên kia của một bức tường, rốt cuộc hắn cũng thấy nhóm người Nghĩa Trảm Thiên Hạ đang hoan hô reo hò, nom vui đáo để.

Triệu Vũ Triết hoàn toàn không thấy tiếc nuối vì BOSS bị tranh mất, ngược lại hắn còn mừng vì tìm thấy đám người này, mừng lắm luôn.

“Xem kìa, là tên đó.” Người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng đồng thời phát hiện ra Phân Yên Cảnh đứng cạnh bức tường, như muốn cản trở đường đi của họ.

Tiếng cười im bặt, mọi người chuyển góc nhìn, khó hiểu nhìn về phía này.

Diệp Tu cũng thấy, điều khiển Ngộ Đạo Quân của mình đi lên trước, đến một khoảng vừa tầm thì dừng lại hỏi: “Tiểu Triệu à, BOSS chết rồi, không thấy thông báo hả? Cố gắng lần sau há.”

“Tôi không đến tìm BOSS.” Triệu Vũ Triết uất ức bảo.

“Hả?”

“Tôi đến để khiêu chiến, tôi muốn đấu với 10 thằng.” Triệu Vũ Triết hô hào.

“Ồ.” Diệp Tu biết tỏng Triệu Vũ Triết đang nghĩ gì, toét miệng cười, “Ra là không phục.”

“Ờ đấy, lại lần nữa đê.” Triệu Vũ Triết kêu lên.

“Mười nữa hả?” Diệp Tu hỏi.

“Ờ.”

“Ít quá không? Thôi cho hẳn trăm nhé?” Diệp Tu hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.