*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Kiệt Hi ném lời này lại xong, rời đi trước. Người đi rồi, năm người vẫn không có ý kiến gì với câu nói ấy. Trong năm người Cao Anh Kiệt là nhỏ tuổi nhất, nhưng bốn người kia cũng không lớn hơn bao nhiêu, bọn họ đều là đội viên dự bị của câu lạc bộ Vi Thảo, trong đó có ba người đã từng chính thức ra sân đấu thay thế.
Nhưng mà Liên minh có quy định, tuyển thủ và nhân vật được sử dụng đều phải báo với Liên minh trước khi giải đấu bắt đầu. Sau đó trừ khi là phát sinh việc giao dịch chuyển câu lạc bộ hay chuyển nhân vật mới có thể báo với Liên Minh để thay đổi, hơn nữa cái này cũng phải được Liên minh phê chuẩn, nếu không không được tùy tiện đổi tuyển thủ và nhân vật trong giải đấu.
Chẳng hạn như, nếu Vương Kiệt Hi không đến đánh trong giải đấu vòng tròn, nếu muốn thay thế Cao Anh Kiệt vào, tuy rằng Vương Bất Lưu Hành không có ngưởi sử dụng, nhưng Cao Anh Kiệt cũng không thể dùng. Cao Anh Kiệt chỉ có thể sử dụng nhân vật mà mình đã báo danh trước giải đấu, ma đạo học giả Mộc Ân.
Cao Anh Kiệt không có kinh nghiệm thi đấu chính thức, một người khác cũng giống vậy tên là Kiều Nhất Phàm, hiện tại là người sử dụng thích khách Tro Nguyệt. Hai người này tuổi không lớn, có điều Cao Anh Kiệt đã được nội bộ quyết định trở thành người thế chỗ Vương Kiệt Hi, là chủ nhân tương lai của Vương Bất Lưu Hành, mà Kiều Nhất Phàm chỉ là một người mới tư chất không tồi, tuy rằng giải đấu lần này có tham gia báo danh, tiền đồ lại vẫn mờ mịt như cũ, có lẽ sau giải đấu lần này sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Những người mới như cậu, hoàn toàn không thể nắm chắc vận mệnh của mình, huống chi cậu mới chỉ là một thiếu niên.
Thân phận hai người cách xa nhau, nhưng không hề có tâm cơ gì, bởi vì gần tuổi, trái lại quan hệ còn rất tốt, làm gì cũng thích làm cùng nhau. Vương Kiệt Hi mới vừa đi, Kiều Nhất Phàm đang chuẩn bị nói chuyện với Cao Anh Kiệt, lại chợt nghe có người kêu: “Nhất Phàm, đi lấy nước cho mọi người đi.”
“Vâng” Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ lên tiếng trả lời. Người vừa sai vặt cậu là Tiêu Vân, thực khéo lại lấy được chiến đấu pháp sư tên Vân Tiêu. Người nọ là đội viên dự bị được ra đấu bổ sung nhiều nhất, có thể coi như nửa chủ lực rồi, hiển nhiên tự coi mình là lão đại của nhóm dự bị.
Hắn chẳng dám khoa tay múa chân gì trước mặt tuyển thủ chủ lực tương lai Cao Anh Kiệt, lại rất không khách khí mà sai vặt Kiều Nhất Phàm thường xuyên. Trường hợp này không phải chỉ có ở mỗi Vi Thảo, những người mới ở các câu lạc bộ khác hầu hết cũng gặp phải việc này, bưng bê rót nước chạy vặt chuyện gì cũng làm cho nhóm chủ lực, trừ khi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm như Cao Anh Kiệt, hoặc như Tôn Tường năm trước vừa mới vào đội liền trở thành tuyển thủ chủ lực, siêu tuyển thủ mới.
“Cậu uống gì?” Kiều Nhất Phàm lên tiếng trả lời đi lấy đồ uống, cũng không quên nhỏ giọng hỏi bạn thân một câu.
Kết quả người được hỏi thì không trả lời, ba tên khác đã rất không khách khí lên tiếng.
“Lấy anh chai trà xanh.” Đây là Tiêu Vân.
“Anh chai coca.”
“Chị cũng coca.”
Hai người còn lại là Chu Diệp Bách và Liễu Phi, quỷ kiếm sĩ Đêm Trắng Ngày Đen và thiện xạ Thiên Sứ Sa Ngã. Hai người này lăn lộn ở câu lạc bộ cũng đã được hơn hai năm, tùy thời sẽ thế chỗ những tuyển thủ chủ lực bị trượt trạng thái. Trước mắt cho dù kém thu hút hơn Tiêu Vân, nhưng vẫn mạnh hơn Kiều Nhất Phàm rất nhiều.
“Mình uống gì cũng được” Đến cuối cùng, Cao Anh Kiệt mới nhỏ giọng nói một câu.
Kiều Nhất Phàm chạy đi mua đồ uống xong về đưa cho mọi người, ba tên chim già dự bị kia ngay cả lời cảm ơn còn chưa nói, đã vùi đầu thảo luận với nhau.
“Tên Quân Mạc Tiếu này là ai nhỉ? Sao lại đắc tội đội trưởng?” Liễu Phi hỏi, phụ nữ đương nhiên luôn bà tám hơn đàn ông một chút.
“Ai mà biết.” Tiêu Vân không muốn thảo luận đề tài này lắm, hắn cũng không dám bàn chuyện của đội trưởng sau lưng.
“Anh biết không Diệp Bách?” Liễu Phi lại hỏi Chu Diệp Bách.
“Làm sao anh biết được” Chu Diệp Bách nói xong uống một ngụm coca, như có như không nói: “Tài khoản chẳng phải do Tiểu Kiệt đến lấy sao?”
Quả nhiên Liễu Phi lập tức quay ra hỏi Cao Anh Kiệt: “Tiểu Kiệt em biết không?”
“Em cũng không biết đâu chị Liễu.” Cao Anh Kiệt vội vàng nói.
“Nhất Phàm lại càng không phải nói nhỉ?” Giọng điệu khi nói chuyện với Kiều Nhất Phàm đều khác hẳn mọi người.
“Ha ha......” Kiều Nhất Phàm cũng chỉ ngây ngô cười chút, chuyện của câu lạc bộ đâu đến phiên cậu biết trước chứ.
“Thôi kệ, giết tên này nhanh chút, giết sớm nghỉ sớm” Tiêu Vân chốt.
“Ừm, đúng vậy.” Chu Diệp Bách tính toán thời gian.
“Hội trưởng bên này gọi là gì?” Tiêu Vân hỏi.
“Xa Tiền Tử.” Người trả lời hắn là Cao Anh Kiệt, tuy buổi chiều không có màn giới thiệu lẫn nhau gì với Xa Tiền Tử, nhưng trước đó Cao Anh Kiệt vẫn hỏi thăm người mình muốn gặp là ai.
“Ồ, trong danh sách có kìa để anh đi hỏi.” Tiêu Vân đáp.
Đối với những người chơi bình thường ở khu mới này, Tiêu Vân lại càng không khách khí, trực tiếp hỏi một câu: “Này, có biết Quân Mạc Tiếu ở chỗ nào không?”
Xa Tiền Tử từ lúc thấy năm người này login thì cũng đã yên lặng ở một bên chú ý, tin nhắn này vừa hiện lên cũng đã xem rất nhanh, xem xong lại thấy là hỏi về Quân Mạc Tiếu, cảm thấy kinh nhạc, vội vàng trả lời: “Không biết”
“Đi hỏi thăm chút đi.” Tiêu Vân trả lời.
“Vâng......” Xa Tiền Tử bị sai vặt, nhất thời mất thiện cảm với tên Tiêu Vân này. Xa Tiền Tử khá quen thuộc với đội hình của chiến đội Vi Thảo, sử dụng pháp sư chiến đấu, nếu như là người của Vi Thảo, đương nhiên gã biết đôi chút. Lúc này trong đầu hiện lên vẻ mặt của Tiêu Vân, có chút khó chịu, nhưng cũng đành phải bảo mọi người trong công hội chú ý hành động của Quân Mạc Tiếu.
“Em thấy nhóm của Quân Mạc Tiếu đang đi về phía Mai Cốt Chi Địa.” Lập tức có người trong công hội nói. Hiện tại quy mô công hội càng ngày càng lớn, thành viên trải rộng đủ các cấp bậc, phân bố ở các khu luyện cấp. Chỉ cần Quân Mạc Tiếu online, phạm vi hoạt động cũng y như vậy, nhưng thật ra rất dễ bị nhìn thấy.
“Nhóm mấy người? Hướng đi đâu vậy?” Xa Tiền Tử hỏi.
“Năm người, chắc đi phó bản Mai Cốt Chi Địa nhỉ?” Người trong công hội trả lời.
Xa Tiền Tử lập tức gửi tin này cho Tiêu Vân.
Tiêu Vân vừa thấy, lập tức bảo mấy người khác: “Quân Mạc Tiếu dẫn đội đến phó bản Mai Cốt Chi Địa, chúng ta tách ra đi xem xét chung quanh một chút, đừng để bọn họ vào phó bản, lại phải chờ nửa ngày.”
“Rồi.” Mấy người lên tiếng trả lời. Phó bản Mai Cốt Chi Địa này là một nơi tựa như hầm mộ, nhưng nếu muốn cho nhiều người đi phó bản, chỉ có một cửa vào thì kiểu gì cũng phải xếp hàng rồi xếp đến chết luôn. Giống như việc tùy tiện bước vào rừng là vào được phó bản của Rừng Rậm Băng Sương, trong phạm vi của Mai Cốt Chi Địa cũng có đến mấy cửa vào. Trường hợp đang luyện cấp đánh quái không cẩn thận lọt hố rơi xuống phó bản cũng là chuyện thường phát sinh.
Tiêu Vân bên này hỏi hướng của Quân Mạc Tiếu, năm người tách ra chạy về các hướng khác nhau, chạy được không bao lâu, Kiều Nhất Phàm là người đầu tiên phát hiện mục tiêu: “Em thấy rồi, Quân Mạc Tiếu, năm người”
“Tọa độ.” Tiêu Vân vội vàng nói.
Kiều Nhất Phàm báo tọa độ, bốn người khác cùng chuyển hướng.
“Đi trước chặn chân hắn lại” Tiêu Vân chỉ thị, chỉ e cứ lằng nhằng thế này Quân Mạc Tiếu đã vào phó bản rồi, nếu thế thì bọn họ lại phải ngồi mốc mồm ra đợi.
“Em......” Kiều Nhất Phàm ngẩn ra.
“Nhanh lên” Tiêu Vân thúc giục.
Kiều Nhất Phàm không tự tin chút nào, nhưng mà dưới sự thúc giục của Tiêu Vân, cũng phải điều khiển Tro Nguyệt cấp 25 vọt tới.
Đối phương có năm người, theo lý Kiều Nhất Phàm có thể bước vào giới chuyên nghiệp thì trình độ cũng phải ở mức khá cao, nếu là năm người bình thường thì tuyệt đối cậu sẽ không sợ. Nhưng đấy lại là năm người đã tạo ra kỷ lục mà bọn họ không phá được, tuy Kiệt Hi đại thần nói rằng đây là do vấn đề chiến thuật, nhưng chiến thuật thì sao, cũng phải cần thao tác để thực hiện, trình độ của những người này, chắc chắn sẽ không kém như vậy rồi?
Tro Nguyệt lại gần thêm một chút thì Kiều Nhất Phàm nhìn thấy bốn người nữa, có hai người có tên trên bảng xếp hạng, hai người còn lại thì không biết, lúc này Kiều Nhất Phàm cũng chẳng quan tâm việc tính toán gì nữa, Tro Nguyệt xông lên, đột ngột tung ra một chưởng Hồ Quang Thiểm, thình lình chém về phía Quân Mạc Tiếu.
Những người chơi thường lui tới nơi này luyện cấp, đương nhiên sẽ không để tâm mà đề phòng. Hồ Quang Thiểm là một kỹ năng ra chiêu rất nhanh, chuyển động nhanh, thình lình gặp chiêu này thì ai cũng không tránh được, thế nhưng Quân Mạc Tiếu này lại trong nháy mắt rút kiếm ra, Đỡ Đòn.
Nhìn phản ứng này thôi cũng đã đủ khiến Kiều Nhất Phàm cảm thấy chột dạ. Cậu chỉ một ngưởi mới đích thực, không có chút kinh nghiệm đấu chính thức nào, lại càng không giống như Cao Anh Kiệt đôi khi có đội trưởng tự mình làm vài ván với cậu ta. Trong hoàn cảnh của cậu, làm cái gì cũng phải cẩn thận, không mong lập công chỉ mong không thất bại. Lúc này vừa thấy phản ứng như vậy của Quân Mạc Tiếu, lập tức thấy đây là một đối thủ khó chơi. Sau khi sử dụng Hồ Quang Thiểm thì không tiếp tục tấn công nữa, lập tức nhảy lùi lại phía sau để giãn khoảng cách.
Kiếm quang chợt lóe, cũng là lúc Quân Mạc Tiếu dùng Rút Đao Trảm đuổi tới.
Kiếm Quang Hấp Huyết đã sớm lấy về từ chỗ Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm này Diệp Tu đương nhiên không phải trang bị cho chính mình, mà là vật liệu để tăng cấp Ô Thiên Cơ. Ô Thiên Cơ hiện tại trừ hình thái chiến mâu ra thì hình thái kiếm cũng đã tăng lên cấp 25, tốc độ đánh 5 và cân nặng 2,3 kg vẫn không đổi, độ bền 23 cũng tự nhiên mà có, vật công 320, pháp công 340, có thể sánh với thái đao màu tím cấp 35. Cho nên gần đây Diệp Tu ngoài trừ sử dụng hình thái chiến mâu khi chiến đấu còn nhiều lần dùng hình thái kiếm, hai hình thái đều có lực công kích khá đáng sợ.
Chiêu Rút Đao Trảm chém tới cực nhanh, cực chuẩn, Tro Nguyệt vừa mới đứng dậy nhảy ra sau, vẫn chưa rơi xuống. Mắt thấy sẽ trúng chiêu, Tro Nguyệt lại đột nhiên nhảy lên, nhưng nhảy sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được một nhát này.
Nhảy Bật Không Trung.
Đây là kỹ năng cấp 15 của thích khách, có thể thao tác nhảy thêm lần nữa trên không trung, nói ngắn gọn, thích khách có thể nhảy hai lần.
Dựa vào kỹ năng này Tro Nguyệt mới tránh khỏi một nhát vốn không thể né được này, nhưng vì thế cũng càng biết được Quân Mạc Tiếu đáng sợ tới mức nào, đang tính xem phải dây dưa thế nào, Bánh Bao Xâm Lấn đã cầm một cục gạch xông tới, miệng hét lớn: “Tên nào đấy, muốn xuống lỗ à”
Kiều Nhất Phàm vội vàng điều khiển Tro Nguyệt lắc người tránh phát đánh này. Nhưng một bên chiến mâu của Hàn Yên Nhu cũng như rắn độc lao tới, Kiều Nhất Phàm lại thao tác Tro Nguyệt né tránh, lúc này đã thấy tay chân luống cuống rồi.
Điền Thất, Nguyệt Trung Miên làm khán giả hoài cũng thấy ngượng, có cơ hội cũng phải cố gắng hành động một chút. Hai người cùng nhau xông lên, các loại kỹ năng cứ thế phóng tới.
Kiều Nhất Phàm tay bấm lộn xộn hết lên, trong lòng lại hoảng, hiện tại hoàn toàn không còn trình tự gì nữa, chỉ theo bản năng mà tránh từng đợt công kích, đối với việc thoát thân kiểu gì, có cơ hội phản kích hay không, đương nhiên chẳng có cách nào cả.
Cao Anh Kiệt ngồi cạnh nhìn trận này cũng sốt ruột thay cậu, vội vàng kêu: “Cầm cự một chút, mình tới ngay.”
“Sao vậy, Nhất Phàm không phải đối thủ sao?” Chu Diệp Bách cùng Liễu Phi đều xoay đầu lại nhìn về phía màn hình của Kiều Nhất Phàm.
Hồ Quang Thiểm ( Vòng cung bằng lửa chớp lóe)