Xong chuyện,Ân Ly vẫn đi học như bình thường,có điều là tránh mặt Trầm Phong.
Thật ra là Trầm Phong tránh mặt cô.
[Tiểu tỷ tỷ, tỷ tránh mặt Thẻ bình an như vậy,có sao không hả?]
"Ừ,mi nói đi,làm sao?"
Trước kia không có cô vẫn sống tốt,bây giờ không có thì chết à?
[Thẻ bình an đã hắc hoá,xin hãy cẩn thận]
Haha,nghiệp quật đấy tiểu tỷ tỷ!
Tỷ nói vậy nên bị nghiệp đấy!
Đúng là ác giả ác báo!
"Thì sao?Hắc hoá là mạnh lên đúng không?"
[Tỷ tỷ yên tâm,đến lúc nào thẻ bình an yêu đời thì tỷ mới được rời đi]
"! ! ".
Ta muốn về!!!!
Rốt cuộc,ai là người phát minh ra cái này hả????
Ân Ly liếc mắt sang nhìn cậu thiếu niên thư sinh bên cạnh đang ngồi đọc sách.
Là một mỹ nam nha~
Tiếc là vai phụ nên không đẹp bằng Hàn Vương và Thẻ bình an.
Tuy nhiên,đáng yêu hơn nhiều.
Giúp cô làm bài tập về nhà.
Trầm Phong đứng từ nãy giờ ở ngoài nhìn cảnh này mà trong lòng không khỏi ngứa ngáy,khó chịu.
Hôm trước vừa mới hôn mình xong,hôm nay lại cùng một chàng trai khác.
Cô ấy ghét mình rồi sao?Trầm Phong tự bấu bíu vào lòng tay mình mà xách cặp đi làm.
Hàn Vương đi qua nhìn Trầm Phong,rồi lại vào với cô em gái.
"Háo sắc.
"
Hai chữ siêu tiết kiệm làm Ân Ly cô cảm thấy mình bị gán tội.
Ân Ly nhìn ánh mắt của Hàn Vương cho mỹ nam bên cạnh cô có hơi hơi kì.
Như là cô vặt lông người ta không bằng ý.
Đúng là,toàn bọn trẻ trâu.
"Anh đến đây làm gì?"
Ân Ly liếc quanh liếc dọc lại chả thấy bóng dáng chị Thanh Nhàn liền bĩu môi.
Mà,cảm giác như nam chính đã xử lý nữ chính rồi thì phải.
Hào quang nữ chính hình như lại là chị Thanh Nhàn.
"Không có gì không đến?"
Hàn Vương hơi hơi nhíu mày,ngồi xuống, đuổi luôn mỹ nam bên cạnh.
"Sắp sinh nhật,muốn gì?"
"Tập đoàn đứng đầu đất nước.
"
Ân Ly cố tình nói thế,nếu được thì tốt quá,không được thì thôi.
*****
Suốt giờ tan làm,Trầm Phong cứ mãi thất thần,thần hồn đi đâu.
"Tiểu Phong,có người tìm con kìa.
"
Hết giờ làm,Trầm Phong nghe được lời nhắn của chú chủ quán,thì thấy bóng dáng anh của Ân Ly,là Hàn Vương.
Hàn Vương nhìn Trầm Phong.
Có tiền đồ.
"Tôi không nói nhảm với cậu,Ân Ly con bé là tình đầu,liệu cho tốt.
"
Trầm Phong vừa ra,nghe được như vậy liền hoá ngốc,mặt đần một đoạn.
Hàn Vương đã đi từ lâu mà anh vẫn đứng đấy.
Ân Ly,cô ấy thích mình à?
Nhưng cô ấy,đang cùng người khác!
Mình có gì để cô ấy thích,còn đang nợ cô ấy!
Không thử làm sao biết!
Nếu cô ấy từ chối,!
*****
Ân Ly đang từ trường ra,đang bận bù đầu với đống ôn thi thì bị người ta chắn đường.
"Làm ơn ra đi.
"
Nhưng cô đi kiểu gì cũng bị người ta chắn lại.
"Trầm Phong,có chuyện gì mà chắn đường?"
Ân Ly mãi mới gọi tên làm Trầm Phong thở phào,nở nụ cười tươi sáng.
"Tôi đến đưa chút tiền trả cô và dạy phụ đạo theo như lời cô nói.
"
"Không cần.
"
Ân Ly mặt lạnh từ chối.
Thẻ bình an có hơi khác lạ,lại hắc hoá rồi!
Tốt nhất là phải tránh.
"Không được,tôi sẽ cảm thấy mặc cảm.
"
Ân Ly ngó nhìn Trầm Phong,tay lấy đi chút tiền trong tay cậu.
"Lấy rồi,cậu có thấy yêu đời không?"
Phải hỏi,mới có cơ hội.
Trầm Phong ngẩn mặt lên, cười rói đến ranh ma.
"Tôi sẽ yêu đời hơn nếu được phụ đạo cho cô.
"
"Được.
"
Trầm Phong nghe thấy liền không khỏi vui vẻ.
Âm u trong mắt được rút lại trong nháy mắt,lại trở về với cậu thanh niên tươi sáng.
[Tiểu tỷ tỷ, tỷ bị thẻ bình an gài rồi!]
"Mi tốt nhất nên ngậm miệng lại đi là được rồi.
"
Nó!
Im!