Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tiên Ngạo - Chương 379: Trúc Lâm Nhất Trúc : truyenyy.mobi

Tiên Ngạo

Chương 379: Trúc Lâm Nhất Trúc




Lão Thất nói:

- Xin Thống lĩnh Đại nhân hãy cố gắng hơn nữa.

Dư Tắc Thành kết thúc nói chuyện sau khi ngẫm nghĩ một chút bèn tiến vào cửa Hắc Ám. Hơn hai năm không có tới đây, không gian tinh thạch của mình vẫn bình thường, bất quá tài khoản của mình đã lên tới con số hai phương linh thạch.

Ha ha, được rồi, không phải chỉ là Kim Đan thôi sao, có linh thạch đây, cần gì phải lo lắng? Dư Tắc Thành lập tức treo nhiệm vụ thu mua Kim Đan trên trung tâm giao dịch, đưa ra giá cao ba mươi vạn linh thạch một viên. Thật ra hắn có thể bắt đầu thu mua với giá thấp, có lẽ sẽ có kỳ ngộ như lần trước, có thể mua rẻ được vài viên.

Nhưng vì lần này Dư Tắc Thành cần dùng số lượng quá nhiều, nếu như mua rẻ một chút như vậy, không bằng lập tức tăng giá vọt lên, tránh cho nâng giá lên từng chút, sẽ có nhiều người không sốt ruột bán ngay, về sau mới nâng giá lên cao tột.

Thật ra đưa ra giá cao như vậy, Dư Tắc Thành cùng có mục đích của mình, giá này cũng không phải là giá cuối cùng. Giá này là giá siêu cao, Dư Tắc Thành dự định chỉ treo trong vòng mười ngày, sau đó bất kể mua được bao nhiêu viên, cũng sẽ hạ giá này xuống còn năm vạn. Mười ngày sau nữa sẽ chốt giá lại ở mức hai mươi vạn.

Làm như vậy sẽ hình thành một ảo giác, ai cũng sẽ nghĩ rằng kẻ thu mua Kim Đan này đã mua sắp đủ số lượng, phải bán cho nhanh, nếu không về sau sẽ không bán được giá cao như vậy nữa. Tránh cho một số người treo cao giá, đầu cơ tích trữ, nâng giá trên trời.

Sau khi Dư Tắc Thành treo nhiệm vụ thu mua lên không ngó tới nơi này nữa, mua được bao nhiêu cứ phó mặc ông trời.

Dư Tắc Thành trở về bản thể, bắt đầu chậm rãi vận chuyển Tiên Tần Luyện Khí thuật- Lập tức Tiên Tần Luyện Khí thuật bị Nạp Hải Thôn Thiên khí thu nạp chính thức vào trong sáu đạo nguyên lực, từ nay về sau coi như Dư Tắc Thành đã có đủ sáu đạo nguyên lực.

Lục Khí đã thành, về Lục Kiếm. Dư Tắc Thành cũng đã hoàn thành được một bước dài. Sáu đạo nguyên lực hiện tại của hắn bao gồm: Huyết Cương quyết, Tử Phủ Kim Đan khí, Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông, Không Ma chân nguyên lực, Cực Nguyên chân nguyên lực, Tiên Tần Luyện Khí thuật.

Lục Khí này của Dư Tắc Thành lấy Tử Phủ Kim Đan khí là nguyên lực chính để luyện khí, nhờ vào đặc điểm dễ dàng thăng cấp cảnh giới tu vi ở Trúc Cơ kỳ của nó. bắt đầu không ngừng gia tăng tu vi.

Năm khí còn lại, Dư Tắc Thành cũng không tu luyện gì nhiều, chỉ là thuận theo tự nhiên dựa theo công pháp mà tu luyện. Hiện tại cảnh giới nâng cao, còn cần phải sửa sang cẩn thận lại một chút, đưa chúng đạt tới trang thái hoàn hảo nhất.

Nhưng hiện tại còn chưa được, lúc này phải tranh thủ thời gian tối đa, thừa dịp khí Tiên Linh của tiên quang còn chưa biến mất, nhanh chóng thăng tiến cánh giới. Đến khi khí Tiên Linh biến mất rồi, lúc ấy hãy tu luyện sáu đạo nguyên lực này và Hiên Viên kiếm pháp cũng chưa muộn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Dư Tắc Thành quyết định như vậy, sau đó ngự kiếm bay khắp nơi. Sư phụ còn chưa trở về, ngay cả Tứ sư huynh cũng không thấy, cả Thiên Đạo phong vắng vẻ không người. Nhìn về phía Ngũ Lĩnh xa xa kiếm quang tấp nập, trong lòng Dư Tắc Thành chợt có cảm giác tịch mịch khó tả bằng lời, thầm nghĩ đợi đến khi ta kết thành Kim Đan, nhất định phải thu nhận đệ tử thật nhiều, làm cho Thiên Đạo phong này trở nên phồn hoa náo nhiệt.

Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới Hoàng Ngưu cốc, hy vọng rằng tới chỗ Dạ Hàn Đại ca sẽ vui vẻ được một chút. Nhưng đến đó rồi hắn lại cảm thấy nửa vui nửa buồn, vui là không ngờ Nhất Trúc Đại ca đã kết thành Kim Đan tới đây tu luyện, buồn là nửa năm trước Dạ Hàn Đại ca đã rời khỏi nơi này, vân du thiên hạ.

Gặp được Nhất Trúc, Dư Tắc Thành vui mừng vô kể, hai người ở đây uống rượu ngắm trăng, thư thả vô cùng. Nhất Trúc đã hoàn toàn hiểu rõ lai lịch của nơi này, y muốn tu luyện tại đây.

Nơi đây quả nhiên hết sức thần kỳ, Dạ Hàn Đại ca tu luyện ở đây chỉ trong vòng ba năm, không ngờ đã đột phá cảnh giới Kết Đan, đạt tới Tâm Động kỳ. Ba năm đột phá ba tầng cảnh giới, quả thật là chưa từng nghe thấy bao giờ, còn mạnh hơn cả tiên quang mà Dư Tắc Thành có được. Phải biết rằng tu vi càng cao, càng tốn nhiêu thời gian và tinh lực hơn để đột phá cảnh giới.

Dư Tắc Thành và Nhất Trúc Đại ca cũng không phải là người ngoài, cho nên tâm sự được một hồi, hắn đòi xem dị tượng Kim Đan của Nhất Trúc. Nhất Trúc bật cười, lập tức phóng xuất dị tượng Kim Đan, lập tức cả gian nhà cò hóa thành một mảng rừng trúc.

Nhất Trúc nói:

- Lúc ta Kết Đan, trong lòng nhớ tới nhà ta lúc nhỏ, lúc ấy ta lớn lên trong rừng trúc, tuy rằng lúc đó gia cảnh bần hàn nhưng ta vô cùng vui vẻ. Tiểu muội hàng ngày quấn quít lấy ta chơi đùa trong rừng trúc, phụ thân vất vả canh tác, nụ cười hiền từ của mẫu thân khiến ta nhớ mãi không quên, đến nay vẫn còn ghi khắc trong lòng.

- Sau bởi vì ta có thiên phú hơn người về phương diện âm luật, cho nên Đại cẩm Tư Tư Mã Như của nước ta nhìn trúng, tuyển ta làm quan môn đệ tử, truyền thụ cầm nghệ cho ta. Lúc đó ta vừa mới thành đanh, được Quốc chủ yêu mến, được xưng là cầm Thánh, vô số quan lại quyền quý mời ta diễn tấu, vô số mỹ nữ gặp ta lập tức đem lòng yêu mến.

- Tuổi thiếu niên vốn tự đại ngông cuồng, lúc ấy đàm tình thuyết ái cùng Công chúa, nhìn đám tiểu thư danh môn, phu nhân quyền quý quỳ dưới chân ta cầu xin chút tình, cảm giác ấy thật sự vô cùng thống khoái. Ta qua lại với các nàng, sau khi rời giường bèn ngoảnh mặt vô tình, vứt bỏ các nàng, nhìn các nàng khóc nức nở, trong lòng lại thấy thích chí. Khi ấy ta làm ra vô số điều lầm lỗi, làm cho rất nhiều người đau lòng, kết thù nhiều không đếm xuể.

- Sau lão sư bệnh chết, lúc ta qua lại cùng Công chúa, lại thích tỳ nữ của nàng, hai ta kết lời thề nguyện ba sinh. Việc này vô tình bại lộ, lập tức vô số người bắt đầu công kích mạt sát ta, Công chúa đau lòng vì ta, đuổi hai người chúng ta ra khỏi đế đô. Khi đó bằng hữu xa lánh, ta, cuộc sống vô cùng vất vả. Vì muốn nuôi sống gia đình, ta đành phải chơi nhạc cho một thanh lâu.

- Khi đó cừu nhân của ta lại thích tới thanh lâu nơi ta chơi nhạc, nghe ta đánh đàn, làm nhục ta. Khi đó nỗi nhục này khiến người ta khó lòng chịu được, nhưng vì gia đình, ta thường hay ảo tưởng mình là một gốc thanh trúc trong rừng trúc, đám cừu nhân kia cũng là những gốc thanh trúc, để tạm thời thoát khỏi cảnh khốn quẫn.

- Chuyện đau buồn nhất là ba năm sau, nàng lâm bệnh mà chết, trước khi chết nói cho ta ta biết thật ra nàng cũng không yêu ta, vì muốn cho bọn đệ đệ của nàng được tiến thân, cho nên mới cố ý lừa ta. Cũng là nàng nói cho Công chúa biết, hết thảy là do kẻ thù của ta an bày. Đến khi nàng chân chính yêu ta, lúc ấy đã lâm trọng bệnh, cách cái chết không còn xa nữa.

- Sau khi nàng chết, ta vẫn ở thanh lâu tiếp tục đánh đàn dần dần các nàng trước kia đều tha thứ cho ta. Công chúa cũng tìm đến ta. Nhưng ta đã nặng tình với người đã khuất, bắt đầu tỉnh táo nhìn rõ bản thân mình, đồng thời ta cũng cảm thấy hoang mang, không biết rốt cục mục đích sống của mình là gì.

- Bất ngờ sư phụ xuất hiện, người lẳng lặng nghe ta đánh đàn, sau đó hỏi ta có muốn theo người tu tiên hay không, ta mới biết con đường của mình ở chỗ nào.

- Người hỏi danh tánh ta, lúc ấy ta nhớ tới mảng rừng trúc kia, thật ra ta chỉ là một gốc trúc trong rừng trúc ấy, cho nên mới đáp: "Con tên là Nhất Trúc." Sau khi nghe xong tao ngộ của Nhất Trúc, Dư Tắc Thành thật lâu không nói. Nhất Trúc cạn một chén rượu, sau đó nói tiếp:

- Cho nên dù bất cứ đau buồn nào xảy đến, chúng ta phải chịu đựng được, phải vượt qua được.

- À, Nhược Đồng không thể thông qua cửa ải tâm ma, ngũ hỏa thiêu thân, đã đi trước khi ta xuất quan một bước, đệ hãy đi thăm mộ của nàng đi...

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, sau đó mới giật mình phản ứng. Nhược Đồng sư tỷ không vượt qua được tử quan, đã bị ngũ hỏa thiêu thân, bỏ thân trong quan... Nghe xong lời này, Dư Tắc Thành run lên chén rượu trên tay rơi xuống đất:

- Nhất Trúc Đại ca, Nhược Đồng sư tỷ nằm ở đâu vậy?

Nhất Trúc đáp:

- ở phía Đông Gò Hiên Viên năm trăm dặm, lăng an táng đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta...

Dư Tắc Thành lập tức phóng vút lên cao bay về phía đó. Hắn ngự kiếm phi hành mà lòng rối bời bời, lại sinh ra một tia ảo vọng, rằng chuyện này là giả là không có khả năng. Nói sao hắn cũng không tin vị Nhược Đồng sư tỷ từng lấy thân cảm tạ mình, vô cùng rộng rãi lại chết đi như vậy...

Đó là một cái tháp như một thanh trường kiếm chọc trời, từ ngoài xa trăm dặm đã có thể nhìn thấy. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay vào, chỉ thấy trong đó có vô số phần mộ xếp hàng ngang dọc chẳng chịt, Dư Tắc Thành hết nhìn trái lại nhìn phải, không biết là cái nào.

Lúc này có một lão nhân lưng gù xuất hiện hỏi hắn:

- Đến thăm cố nhân ư, ngươi tìm ai vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Vãn bối tim Nhược Đồng sư tỷ.

- Là hài tử Nhược Đồng ư, theo ta tới đây.

Dứt lời lão nhân đi trước dẫn đường. Dư Tắc Thành cung kính theo sau. Sau khi rẽ hết trái lại phải vài lần, hai người đi tới trước một phần mộ. Bóng người khắc trên mộ bia làm bằng thanh ngọc kia, rõ ràng là chân dung của Nhược Đồng sư tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.