Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tiên Ngạo - Chương 293: Ô Giao Bích Hải Chu : truyenyy.mobi

Tiên Ngạo

Chương 293: Ô Giao Bích Hải Chu




Phi xa này hết sức xa hoa, thân xe đài ba trượng toát ra một cỗ long uy hùng mạnh. Thân xe thon dài có màu tím đỏ tay vịn được điêu khắc tinh tế. nhìn bề ngoài hết sức xa hoa. Nhưng xa hoa nhất là phi xa này do tám con giao long kéo. những giao long này cao chừng ba trượng, lơ lửng giữa không trung, thân thể đen kịt làm cho người ta nhìn thấy liền cảm nhận được đầy khí thế.

Lập tức cả ba người Dư Tắc Thành há mồm kinh ngạc, phi xa này cũng quá uy nghiêm, ba người ngây người ra nhịn một lúc lâu, sau đó mới có thể khôi phục tinh thần lại.

Thấy biểu hiện của bọn họ, cường giả dưới biển lúc này mới tỏ ra bình tĩnh lại:

- Đây là ô Giao Bích Hải Chu, là phi xa loại kém nhất của Tử Long Thần bệ hạ mỗi người một chiếc. Được rồi, các ngươi rời khỏi Nam Hải đi thôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Cảm tạ tiền bối.

Lời này của hắn là thật lòng thật dạ, giết nhiều con cháu hậu bối của người ta như vậy còn được một chiếc phi xa hảo hạng, thật sự là hơi xấu hổ.

Dư Tắc Thành sờ vào phi xa, vừa tiếp xúc đã có cảm giác tâm huyết giao hòa. Phi xa này đã nhận Dư Tắc Thành làm chủ nhân hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Lập tức cửa xe mở ra Dư Tắc Thành tiến vào chỉ thấy cách bài trí bên trong vô cùng quen thuộc, có thể thấy pháp thuật luyện chế xe này nằm trong hệ thống tiên thuật của Tu Tiên Giới thế giới Thương Khung. Dựa theo kinh nghiệm trước kia. Dư Tắc Thành đi đến vị trí trước xe tìm lò luyện trung tâm của xe này.

Dư Tắc Thành tìm một lúc, lập tức kích hoạt một cơ quan, lò luyện trung tâm xuất hiện, giống như một con rồng đang nằm, đầu rồng nằm ở trung tâm, miệng rồng ngửa lên trên há to.

Dư Tắc Thành quan sát lò luyện trung tâm này, quả nhiên thuộc loại phi xa thông thường chỉ cần cho linh thạch vào là hoạt động. Hắn bèn lấy trong thế giới Bàn Cổ ra mười viên linh thạch trung phẩm cho vào miệng rồng, lập tức thân hình rồng dần dần sáng lên.

Theo ánh sáng của nó trong xe cũng bắt đầu toát ra hào quang đủ màu, không gian bắt đầu khuếch đại không khí trở nên ẩm ướt tiên âm vang lên nhiều cơ quan cấm chế trong xe dần dần kích hoạt.

Nhưng mười viên linh thạch trung phẩm này chỉ làm cho thân hình rồng sáng lên một nửa. Dư Tắc Thành không thể không lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm nữa cho vào miệng rồng. Lòng hắn thầm nghĩ xe này vô cùng hao tốn linh thạch, phải chăng tên khốn kiếp kia muốn dùng phi xa này làm cho mình nghèo đi?

Mười viên linh thạch vừa vào miệng rồng, lập tức phi xa khởi động, tám ô Giao bên ngoài bắt đầu hoạt động, phi xa này đã có thể phi hành. Dư Tắc Thành chỉ về phía trước, lập tức tám giao long kéo xe bắt đầu chạy như điên. tốc độ nhanh như gió cuốn. Nếu so với Long Cốt Phàm Đĩnh lúc trước của Dư Tắc Thành, thật sự phi xa này oai phong hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt, phi xa bay nhanh như chớp đưa ba người Dư Tắc Thành ra khỏi phạm vi Nam Hải, bay về phía lãnh thổ Nguyên châu, thẳng đến vị trí của vị tiền bối Hiên Viên kiếm phái vừa phóng xuất uy áp Kim Đan khi nãy. Nếu không có tiền bối bản phái trấn thủ. có lẽ vừa rồi ba người Dư Tắc Thành đã bị cường giả hải yêu kéo xuống dưới biển, ắt dữ nhiều lành ít.

Bên bờ Nam Hải, trên một vách núi cao có một vị Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đang đứng sừng sững nơi đó. Lão nhân này có râu ba chòm dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Gió nhẹ thổi pháp y lão bay phất phơ toát ra khí thế của tiền bối cao nhân.

Dư Tắc Thành điều khiển phóng xuất bay tới trước mặt lão đáp xuống bước ra ngoài, cung kính thi lễ:

- Dư Tắc Thành bái kiến sư thúc, tạ ơn sư thúc cứu mạng.

Thành Lam, Cốt Luân Tề Văn cũng bái tạ vị sư thúc kia chỉ cười nói:

- Không cần cảm tạ, may mà gặp dịp, ta chỉ thi hành nhiệm vụ môn phái mà thôi.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Xin hỏi sư thúc cao tánh đại danh, ở đây bảo vệ ba người chúng con đã bao lâu?

Vị sư thúc nọ cười nói:

- Ta là Thanh Diêu Tử Vô Quang Chân Nhân, chủ trì Thiên Diệu sơn ở Minh châu. Ba người các con dừng lại đây ba tháng, lửa hồn đăng thỉnh thoảng biến hóa. có thể thấy rằng đã bị vây khốn trong trạng thái chiến đấu. Vì vậy cơ chế bảo vệ của môn phái khởi động, ta mới nhận nhiệm vụ này, ở đây đã được chín tháng qua. Hiện tại rốt cục nhiệm vụ chấm dứt, ta sẽ trở về Thiên Diệu sơn các con cũng về sư môn đi thôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Cảm tạ Vô Quang sư thúc, nếu không có người, tên cường giả hải yêu kia nhất định đã hạ độc thủ với ba người chúng con thật sự là dữ nhiều lành ít. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vô Quang Chân Nhân nói:

- Thật ra chuyện mà Thành Lam sư điệt làm đã kích thích đối phương, nếu không cũng không xảy ra chuyện như vậy. Nói không chừng các con giết càng nhiều Thần Vương, tên cường giả kia càng cao hứng. Tranh đấu nội bộ của Hải tộc ở Thương Khung hải nghe đâu cũng kịch liệt vô cùng.

Thành Lam nghe vậy lập tức cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Vô Quang Chân Nhân nói tiếp:

- Bất quá tên khốn này vô cùng hẹp hỏi nhỏ mọn, y đã âm thầm động tay chân vào phi xa này sau này ba người các con điều khiển nó phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được.

Dư Tắc Thành nghe vậy cả kinh, vội vàng hỏi lại:

- Sư thúc, y đã động tay chân vào phi xa thế nào vậy, phải chăng đã âm thầm bày ra cơ quan cấm chế gì đó?

Vô Quang Chân Nhân lắc đầu:

- Tám ô Giao kéo xe này đã hòa hợp với phi xa thành vật chết, ba người các con điều khiển phi xa chạy được ba ngàn dặm sẽ phải nghỉ ngơi một ngày. Nếu như chạy quá ba ngàn dặm. Bản tính ô Giao sẽ hồi phục, với tu vi các con hiện tại không thể trấn áp được chúng, rất dễ dàng dẫn tới tai nạn.

- Thật ra phi xa này chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể điều khiển, mục đích y cho các con là vì muốn các con hứng chịu nỗi khổ mỗi ngày chỉ có thể điều khiển ba ngàn dặm, phần còn lại trong ngày có muốn sử dụng cũng không được nữa. Ngoài ra mỗi ngày xe này cần rất nhiều linh thạch, mỗi năm như vậy cần có ít nhất hai ngàn linh thạch. Đây không phải là con số nhỏ, y lợi dụng điểm này muốn làm tiêu hao linh thạch của các con coi như để trả thù.

Lúc này ba người Dư Tắc Thành mới biết chân tướng sự tình, ai nấy nhìn nhau không nói nên lời. Vô Quang Chân Nhân lại nói:

- Được rồi, lần này ta đã hoàn thành nhiệm vụ, phải trở về. Ba người các con lên đường đi, không nên trì hoãn dọc đường, nên sớm trở về môn phái.

Dứt lời, Vô Quang Chân Nhân ngự kiếm bay lên, nháy mắt kiếm khí trên người lão hóa thành một con cưu gáy lên một tiếng, lập tức đã biến mất phía chân trời, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ba người Dư Tắc Thành ngơ ngác nhìn nhau. Dư Tắc Thành bèn nói:

- Chúng ta cũng đi thôi, không nên dùng phi xa này một lúc, mà thay phiên sử dụng. Mỗi người ba ngàn dặm, một ngày không phải bay được chín ngàn dặm sao?

Lập tức hai người Thành Lam gật đầu cười ha hả, sau đó thu hồi Ô Giao Bích Hải Chu của mình. Dư Tắc Thành điều khiển Ô Giao Bích Hải Chu của mình trước, điều khiển phi xa này quả thật có cảm giác vô cùng thoải mái. Tám ô Giao kéo phi xa bay như điên, ngàn dặm nháy mắt mà qua mang theo lôi vân cuồn cuộn. Thật sự là nuốt mây nhả khói, đảo hải bài sơn tung hoành thiên địa.

Dư Tắc Thành chỉ thấy vô cùng thích thú, không hay biết ba ngàn dặm đã qua. Thành Lam bên cạnh bèn nhắc nhỡ:

- Sư huynh... sư huynh... được rồi được rồi hết ba ngàn dặm rồi đó.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hồi phục tinh thần, ngừng phi xa lại. Ba người bước xuống thay đổi phi xa, đến lượt Thành Lam điều khiển.

Thành Lam chợt nói

- Đúng rồi, chính ở khu đồi núi này hơn một năm trước, chúng ta đánh chết đệ tử Hà Gian phái, lấy được Xích Diệu Tử Hà đan.

Vừa nghe lời này. Dư Tắc Thành chợt nhớ tới ba người bọn A Ni Na được Bích Linh bảo vệ, đang ở quanh đây chờ mình trở về. Thật là nguy hiểm, hắn đã quên bẵng các nàng.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Đúng rồi, có người cần đi nhờ xe. các ngươi chờ ta một chút, để ta xem các nàng ở nơi nào.

Dư Tắc Thành bắt đầu thi triển phép thuật, kết nối với thần thức lưu lại trên người Bích Linh. Trước kia lúc ở Nam Hải, Dư Tắc Thành cũng cảm nhận được vài lần nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể cảm ứng mỏng manh được rằng các nàng bình yên vô sự. Hiện tại đối phương ngay trong phạm vi vài trăm dặm, lập tức Dư Tắc Thành kết nối thuận lợi với bọn Bích Linh.

Dư Tắc Thành truyền Thần thức của mình mang theo mệnh lệnh, xác định vị trí xong. Thành Lam điều khiển phi xa bay về hướng đó. Chỉ cách các nàng chừng bảy trăm dặm đối với bọn Dư Tắc Thành chỉ là phi hành một lúc mà thôi, nhưng bọn A Ni Na phải hành tẩu mười mấy ngày.

Sông hồ bên dưới lướt về phía sau nhanh như chớp, chỉ trong thoáng chốc, bọn Dư Tắc Thành đã đến nơi hẹn gặp. Chỉ thấy các nàng đang đứng chờ rốt cục bọn Dư Tắc Thành đã tới.

Thành Lam điều khiển phi xa đáp xuống, nhìn thấy phi xa hào hoa do Ô Giao kéo. lập tức ba thiếu nữ tỏ ra vừa kinh vừa sợ.

Dư Tắc Thành mở cửa phi xa bước xuống, người đầu tiên xông tới chính là A Ni Na, nàng vái một vái kêu to:

- Tham kiến chủ nhân.

Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, bất chợt có cảm giác như trên đầu ba thiếu nữ này có quỷ khí. Hắn ngẫm nghĩ một chút, rất có thể vì sống chung với Bích Linh một thời gian dài cho nên bị nàng lây nhiễm, cũng thôi không để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.