Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tích Hoa Chỉ - Chương 39: Khóc Lóc Tố Cáo : truyenyy.mobi

Tích Hoa Chỉ

Chương 39: Khóc Lóc Tố Cáo




Lão phu nhân nở nụ cười rạng rỡ đến mức lộ cả những nếp nhăn: “Nghe con nói như vậy, không biết lòng ta có bao nhiêu vui mừng nữa. Nên đọc sách thì đọc sách, nên thêu thùa thì thêu thùa, nếu trong nhà được như vậy thật thì cũng xem như yên ổn rồi. Mà một khi gia đình đã yên ổn thì sợ gì mọi việc không thành chứ. Hiện giờ tổ mẫu đã yên tâm thật rồi.”

Hoa Chỉ muốn quỳ xuống nhận lỗi, nhưng đầu gối còn chưa chạm đất đã được người đỡ dậy: “Tổ mẫu biết con muốn nói gì. Ta không trách con, là vì Tam thẩm của con làm sai, con cũng đừng ghi hận nàng nữa. Nàng ấy à, mắt nhìn nông cạn, chỉ thấy được chút lợi trước mắt mà thôi, nhưng tấm lòng nàng không xấu. Như con nói đó, chúng ta là người một nhà, mà đã là người nhà đương nhiên sẽ có mâu thuẫn, có xung đột, nhưng đến cuối cùng vẫn là người nhà. Khi nàng gặp khó khăn, con vẫn phải giúp nàng, con thấy có đúng không?”

“Vâng ạ, cháu gái hiểu được ý của tổ mẫu, cháu gái sẽ không ghi hận Tam thẩm đâu.”

“Tổ mẫu biết con là đứa trẻ ngoan. Tam thẩm của con nhìn không hiểu, chỉ cho rằng làm quản lý gia đình là chuyện tốt, nhưng nào biết áp lực khi làm chủ nhà của Hoa gia hiện tại lớn và vất vả đến mức nào.”Bà nhìn đứa cháu gái đã gầy đi của mình, trong lòng lão phu nhân cũng rất khó chịu. Nhưng nếu bà chống đỡ được, bà cũng chẳng muốn để một cô nương mới đến tuổi cập kê phải làm việc vất vả như vậy rồi.

Lão phu nhân nắm lấy cánh tay thon gầy của cháu gái, nhỏ nhẹ nói: “Vất vả cho con rồi.”

“Cháu gái không cảm thấy vất vả đâu ạ.” Hoa Chỉ nhớ ra mình vẫn còn một chuyện chưa báo cáo, nhân lúc này chuyển sang chủ đề khác: “Con có chuyện này muốn nói cho tổ mẫu biết ạ. Lần này cháu gái đến trang viên đã dạy dỗ cả nhà Trần Tiến rồi, con chia cho gia đình bọn họ ba mẫu ruộng để canh tác.”

“Nhà hắn có quan hệ sâu với ta, phạt một chút là được rồi.”

Hoa Chỉ lắc đầu: “Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ, cháu gái sẽ không dạy dỗ hắn. Người có biết hắn đã làm những gì không? Con vừa mới đến trang viên đã thấy con trai hắn đang cướp giật một cô nương của nhà tá điền. Nếu không phải con trùng hợp đến đó cứu được cô nương kia, e rằng nàng ấy đã sớm bị chà đạp rồi, gặp phải người có tính cách ngang ngạnh, còn giữ lại được mạng sống sao? Đến cuối cùng món nợ này sẽ tính lên đầu ai đây? Sau này con lại điều tra thêm, mới phát hiện ba phần tiền thuê đất mà người đặt ra ở trang viên đã bị hắn sửa thành bốn phần. Hắn kiếm bộn tiền bên trong, nhưng danh tiếng không hay lại để cho Hoa gia gánh lấy. Nếu người như vậy mà chúng ta còn bỏ qua, sau này làm sao khiến người ta phục được chứ?”

Lão phu nhân tức giận đến mức tay run lên, đương nhiên bà biết được người nhà kia mấy năm nay nhúng tay vào không ít, nhưng bà tưởng rằng lá gan của Trần Tiến có lớn hơn nữa cũng chỉ là lấy ít lương thực mà thôi. Nào ngờ lá gan của ông ta lại lớn đến như vậy! Hoa Chỉ nhẹ nhàng vỗ ngực lão phu nhân, giải thích: “Con nói người nghe những chuyện này không phải muốn người tức giận, hại sức khoẻ đâu. Ngươi đã đối xử hết tình hết nghĩa với Trần Tiến rồi, ai ai cũng có thể hiểu được. Còn người phạt hắn là con, sau này cũng để con một mình gánh lấy những thứ này. Người là trụ cột tinh thần của Hoa gia, chỉ cần người mạnh khoẻ thì Hoa gia sẽ tốt thôi. Người tin con mà, có phải không?”

“Ta tin con, đương nhiên là tin con rồi.” Lão phu nhân bình tĩnh lại, đặt tay cháu gái vào lòng bàn tay mình. Mới đầu, bà vì lão thái gia nên mới tin nàng, nhưng hiện giờ là bản thân bà tin nàng! So với nàng thì vợ lão Tam thật sự không biết tự lượng sức mình.

“Căn nhà cho Trần gia ở bao nhiêu năm nay, con đã cho người đi xử lý rồi. Còn những ngân phiếu và ngân lượng tìm được, con cũng ghi sổ sách riêng cả. Trừng gà không thể để ở một rổ được, con định sẽ dùng nó vào chuyện khác.”

“Tổ mẫu biết trong lòng con có tính toán.” Lão phu nhân gật đầu với Tô ma ma, Tô ma ma biết ý, bèn lấy ra vài tấm ngân phiếu ở dưới gối: “Đây là số tiền bán căn nhà ở ngoại thành, ta đưa con giữ hết.”

“Vâng ạ, đợi mọi chuyện xử lý xong con sẽ nói rõ hơn với tổ mẫu. Dù người có tin con đến mấy, cũng phải biết được số tiền được sử dụng vào chỗ nào, cũng để cho người có tính toán trong lòng, không cần phải nóng vội công cốc.”

Vốn dĩ Hoa Chỉ còn muốn nói chuyện dạy học, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của tổ mẫu, nàng đành tạm thời buông xuống chuyện này. Nàng dìu tổ mẫu về giường, rồi quay người cởi giày, đỡ bà nằm xuống: “Là cháu gái không tốt, cứ nhất định phải đến làm phiền người vào giờ này. Không còn sớm nữa, người ngủ thêm chút đi ạ.”

“Già rồi nên như vậy, cứ thỉnh thoảng lại buồn ngủ, mà ngủ lại không bao nhiêu. Con bận rộn bên ngoài lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Tổ mẫu thấy con gầy đi nhiều, đừng để bản thân bận rộn đến ngã bệnh đó.”

“Vâng ạ, cháu gái biết rồi.”

Lúc này Chu gia cũng đang rất ồn ào, Lâm ma ma nằm sấp trên đất khóc không thành tiếng: “Những lời nói kia của cữu thái thái quả thật như con dao cắm vào trái tim của phu nhân vậy. Từ sau khi Hoa gia xảy ra chuyện đến nay, phu nhân có nhắc tới nửa câu nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ sao? Bà ấy được gia đình nuông chiều hết mực, sao có thể không quan tâm đến nhà mẹ đẻ, muốn kéo Chu gia vào trong đống bùn lầy được chứ? Người nói đại cô nương từ hôn sẽ ảnh hưởng đến việc cưới gả của các cô nương Chu gia, như thế chẳng khác nào muốn ép chết đại cô nương!”

“Keng!” Tách trà vỡ vụn thành từng mảnh, nước trà đổ đầy ra đất. Chu lão phu nhân tức đến nỗi run lên, giọng nói dường như rơi vào hầm băng lạnh lẽo: “Tốt, tốt lắm, ta không biết là Chu gia lại có người con dâu biết suy nghĩ cho nhà chồng như vậy đấy!”

Con dâu cả của Chu gia mặt mày trắng bệch quỳ trên đất, nửa câu cũng không dám giải thích cho mình. Bà ta không thể nào ngờ được rằng một người tính tình tốt bụng, luôn nói tốt người khác như em chồng lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy.

Lâm ma ma làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Hoa gia biết hiện nay đã làm phật lòng Hoàng thượng, không muốn liên luỵ đến họ hàng, bạn bè thân thích. Càng biết được lời nói vua chúa cứng rắn, dù có kéo mọi người xuống nước thì các lão gia cũng không thể trở về được, cho nên mới bảo phu nhân của các phòng gửi thư về nhà mẹ đẻ, tạm thời cắt đứt liên hệ, chứ không hề có ý như cữu thái thái nói. Xin lão phu nhân hãy minh giám cho.”

Chu lão phu nhân nhắm mắt để bình tĩnh lại cảm xúc: “Vợ lão đại này, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Mẫu thân…”

“Ra ngoài!”

Con dâu cả của Chu gia là Nhậm thị chỉ đành cắn răng, cúi đầu lui ra ngoài. Bà ta phải suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào cho thoả đáng. Dù có bị phạt kiểu gì bà ta cũng chấp nhận, chỉ mong chuyện này đừng để đến tai lão gia.

Lão phu nhân cũng đuổi những người khác ra ngoài: “Lâm Song, đứng dậy rồi nói.”

Lâm ma ma, Lâm Song nghe vậy thì đứng lên, đôi mắt vẫn còn sưng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

“Chuyện này, là ai bảo ngươi làm vậy?”

Lâm Song do dự, không biết có nên nói sự thật hay không.

“Ta còn không biết tính cách của Toàn Nhi à? Dù nó có bị Nhậm thị bắt nạt cũng chỉ biết chùm chăn khóc, chứ không nghĩ đến tố cáo trước mặt ta được. Ngươi cũng rất biết thân biết phận, nếu không có người chỉ dẫn, ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện này. Là Chỉ Nhi hay là Bách Lâm?”

“Chuyện gì cũng không thể giấu lão phu nhân được. Là đại cô nương bảo nô tỳ đến ạ. Nàng nói tính cách phu nhân hiền dịu, nhưng vẫn còn một người không dễ bị bắt nạt.” Trên mặt Lâm Song lộ ra chút niềm kiêu hãnh: “Nàng nói, làm vậy để lão phu nhân biết rõ mọi chuyện. Hiện giờ đại cô nương là người nắm quyền ở Hoa gia, khi cữu thái thái cho người đến thì đại cô nương đã đến trang viên xử lý một số chuyện. Hôm nay nàng vừa về đã phát hiện phu nhân không bình thường, chỉ một chốc đã bắt được nô tỳ phản bội chủ, còn bảo nô tỳ đến Chu phủ một chuyến.”

Bà ấy dừng lại một lúc, thay đổi giọng điệu: “Đại cô nuong không hề có ý muốn nô tỳ đến gây chuyện, chỉ đau lòng cho phu nhân nên mới làm như vậy. Nàng còn nói… còn nói…”

“Ngươi cứ nói thẳng ra đi.”

“Vâng ạ. Đại cô nương nói nàng không hề trông mong vào bất cứ ai, và cũng không cần thiết. Thực ra, đề nghị để phu nhân các phòng cắt đứt liên hệ với nhà mẹ đẻ là đại cô nương đề ra. Dù lão phu nhân của Hoa gia hay là phu nhân đều không hề có ý muốn nhờ Chu gia giúp đỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.