Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen - Chương 39: Thất sủng : truyenyy.mobi

Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen

Chương 39: Thất sủng




Edit: Củ Cải ^^

Nhị di thái vừa vào phòng liền sai nha đầu đóng hết các cửa lại, Lăng Tuyết Mạn nhìn ra có việc hệ trọng, liền hỏi: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”

Nhị di thái thở dài: “Còn không phải do nha đầu Hồng Tụ kia, lưu lại nàng như đêm dài lắm mộng, ngươi trở về nói với Đoan Thụy một tiếng, kêu hắn nghĩ cách nào nhanh nhất đem người đi xử trí.”

Đoan Thụy là chồng của Lăng Tuyết Mạn, là văn chức ở trong quân đội, khéo léo đưa đẩy, quan hệ cấp trên cấp dưới mười phần thông suốt.

“Dù gì nàng ta cũng đắc tội với Đốc quân, dù có chết Đốc quân cũng sẽ không trách cứ hay truy xét lý do, với bản lĩnh của Đoan Thụy thì sẽ làm cho mọi chuyện thoả đáng.”

Lăng Tuyết Mạn cũng là người thông minh, tuy biết chồng của nàng ở trong quân quyền uy cũng không tồi, nhưng đang thời điểm có thể thăng tiến làm quan, một bước đi sai là hỏng cả một đời, nàng cũng không thể làm con đường làm quan của hắn có nửa phần sai lầm.

Tuy rằng nàng từ nhỏ đến lớn đều do vú em chăm sóc, nhưng dù sao Nhị di thái trên danh nghĩa cũng là mẫu thân của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội bà.

Khi đó Nhị di thái đã bị thất sủng trở nên có chút buồn bực không vui, quan hệ với nàng cơ bản không có gì thân thiết, cảm tình đạm bạc, nhưng Nhị di thái cũng là người bên cạnh Đốc quân, mặc kệ tốt xấu gì đều không thể đắc tội.

Nghĩ đến đây Lăng Tuyết Mạn cười, cầm tay Nhị di thái an ủi nói: “Mẫu thân không nên gấp gáp, Đoan Thụy đã đi Bắc địa xa xôi còn chưa trở về, sau khi trở về ta sẽ nghĩ cách đánh một cuộc điện thoại, đem việc này nói cho hắn, hắn làm việc nhất nhất chu toàn, hẳn sẽ nghĩ ra biện pháp ổn thỏa mọi việc.”

“Đoan Thụy đi Bắc địa khi nào ta không biết?”

“Cũng chỉ là mấy ngày trước, ta không kịp nói cùng mẫu thân.”

Nhị di thái nghe xong lời này tự nhiên cũng không cưỡng cầu, lo lắng thở dài: “ Từ lúc Mộc Vãn rơi xuống giếng, đột nhiên trở nên thông minh hơn, không dễ lừa gạt như trước đây.”

Lăng Tuyết Mạn nói: “Rốt cuộc nàng ta cũng là đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, nói đến cùng đầu óc cũng không có là bao, bất quá chỉ là thông minh nhất thời thôi, mẫu thân không cần lo lắng quá mức, nàng ta không tra ra được gì đâu.”

“Chỉ mong là như vậy.” Nhị di thái hơi có chút bất đắc dĩ gật đầu, kỳ thật nàng làm sao không rõ, Lăng Tuyết Mạn bất quá là nói cho có lệ, nếu là thật là con do chính mình sinh ra sẽ không chối từ.

Nhớ đến thời điểm trước đây, khi nàng còn được sủng ái, dù bệnh nhỏ bệnh lớn đều có người chân trước chân sau tới Tàng Hương Uyển nịnh bợ vấn an nàng, mà hiện tại, đã sớm thất sủng, môn đình vắng vẻ, ngay cả dưỡng nữ của mình cũng không nguyện ý giúp đỡ, hôm nay lại nhìn đến biệt uyển của tứ di thái khách đến đầy nhà, nàng sao có thể nào không mất mát, không buồn bực cho được.

Mộc Vãn ở phòng thí nghiệm vẫn luôn ngây ngốc đến chạng vạng, vừa ra khỏi phòng liền nghe Thúy Quyên nói có rất nhiều thái thái, tiểu thư đến thăm tứ di thái, thần thái tứ di thái sáng láng, bệnh tình cũng tốt lên rất nhiều.

Thúy Quyên còn đang ríu rít nói, chỉ khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, nàng vội vàng nhìn ra bên ngoài, thật sự hoảng sợ.

Bởi vì khẩn trương, đầu lưỡi đều dính lại: “Thiếu…… Thiếu soái.”

Cũng không thể trách Thúy Quyên lại có phản ứng như vậy, vị thiếu soái trong truyền thuyết này chưa bao giờ từng ghé qua Quế Hoa Uyển, trừ bỏ lần đó trong lúc vô ý nhìn thấy Lăng Thận Hành nghỉ ngơi tại nơi này.

“Thiếu phu nhân, thiếu soái tới.” Thúy Quyên vội vàng xoay người, kích động nâng cao thanh âm, giống như 800 năm chưa thấy qua Lăng Thận Hành.

Mộc Vãn đang dùng điểm tâm, thư thả uống một ngụm trà, hơi có chút không để ý: “Nếu đã tới ngươi còn thất thần làm gì, đi lấy trà bánh lại đây.”

Bỗng nhiên lại nghĩ tới Lăng Thận Hành không uống trà, lại bổ sung nói: “Trà không cần lấy, nơi này cũng không có cà phê, đổi thành nước sôi để nguội đi.”

Vừa dứt lời, Lăng Thận Hành đã tiến vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.