Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê - Chương 13: Chương 13 : truyenyy.mobi

Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 13: Chương 13




Tống Kiến Cương nước mắt nước mũi dàn dụa đứng ở chân tường, Hoàng Tử Chi đuổi theo ra xem tình hình, trong mắt lộ ra sự đau lòng nhưng sự đau lòng này còn chứa sự không thể tin tưởng được.

Đối với Dương Mẫn không thân quen nay càng thêm chán ghét, chưa gì đã mê hoặc con trai bà thành ra như vậy, vậy nếu cưới về rồi còn thế nào nữa?Bà và Tống Vệ Quốc liếc nhau, đều cảm nhận được từ trong ánh mắt của đối phương có sự bất đắc dĩ.

Tống Vệ Quốc ném cành mận gai trong tay đi, vừa rồi ông ra tay tàn nhẫn, dùng cành mận gai quất hai ba mươi lần, hàng xóm nghe thấy Tống kiến Cương gào khóc om sòm nên ở bên ngoài gõ cửa hỏi, ông đi ra ngoài giải thích một lượt, đơn giản là con trai phạm sai lầm, nhà ai cũng đánh mông con cái nghịch ngợm cả thôi mà.

Dương Hồng Vệ đứng lẫn trong bảy tám người hàng xóm bên ngoài, hắn vốn dĩ định lén lút gọi Tống Kiến Cương ra ngoài, nhưng nghe được âm thanh của một trận đòn này khiến hắn sợ hãi mà sờ vào mông, chẳng lẽ sự việc bại lộ rồi sao.

“Nó là người sắp phải lấy vợ rồi, nên là đừng đánh tàn nhẫn quá, chừa cho nó chút mặt mũi.

” Buổi trưa bà hai đã nói lời công đạo cho Tống Nguyệt Minh, giờ lại ôn tồn khuyên bảo.

Tống Vệ Quốc gật gật đầu, bảo hàng xóm tản ra xong đi vào trong sân, thở dài một hơi: “Cương Tử, mày thế này thì cha dạy dỗ như thế nào? Nguyệt Minh là em gái ruột của mày đó!”Ánh mắt Tống Kiến Cương chợt lóe lên, che mông lại do dự: “Cha, con sai rồi, con không dám nữa.

”Tống Nguyệt Minh đứng ở cửa phòng từ xa nhìn anh, anh em Tống gia đều chỉ kém nhau vài tuổi, Tống Kiến Cương là anh hai, là con ở giữa nên không được chú ý lắm, tuy nói cha mẹ có chút thiên vị, nhưng Tống gia cũng chưa từng bạc đãi anh, ăn uống đều có phần, chỉ là mỗi khi có cái gì hiếm lạ thì sẽ dành cho đứa nhỏ nhất, nhưng anh và Tống Nguyệt Minh từ nhỏ đã rất thân thiết, cho dù Tống Nguyệt Minh có gì mà không định cho anh thì anh cũng sẽ lừa lấy đi thôi.

Tống Nguyệt Minh đối xử không tệ với Tống Kiến Cương, nhưng anh lại không chút do dự lừa gạt cô, đơn giản là không đặt sự yêu thích và hạnh phúc của ‘Tống Nguyệt Minh’ vào trong lòng mà thôi.

Tống Kiến Cương vì để đạt được mục đích mà có thể nhẫn tâm hy sinh rất nhiều người, bây giờ đã làm cho Tống Vệ Quốc biết được bộ mặt thật phần nổi của tảng băng chìm rồi, giờ xem xem bọn họ dạy dỗ thế nào thôi.

“Được rồi, đều đi ngủ đi.

” Lòng Tống Vệ Quốc mệt mỏi lắm rồi, trong chốc lát chưa nghĩ ra được biện pháp để dạy dỗ tên tiểu tử này, sớm biết trước thì đã cho nó đi bộ đội rồi.

Ông nói xong, tuy rằng hai vợ chồng Tống Kiến Binh thắc mắc không hiểu, nhưng vẫn quyết đoán quay về phòng ngủ.

Tống Vệ Quốc đi về nhà chính, trong sân chỉ còn lại Hoàng Chi Tử và Tống Kiến Cương, Tống Nguyệt Minh quay người về phòng bếp đun nước nóng, cô phải tắm rửa một cái.

Sắc trời dần tối đi, trong sân chỉ còn ánh trăng, Hoàng Chi Tử đi đến trước mặt Tống Kiến Cương: “Cương Tử, đi về đi ngủ đi.

”“Mẹ, con thật sự không cố ý.

”Tim Hoàng Chi Tử mềm ra, nhưng thấy hình ảnh Tống Nguyệt Minh ở trong phòng bếp, khô khan nói: “….

Đi ngủ đi.

”Tống Kiến Cương khập khiễng bước về phòng ngủ, Hoàng Chi Tử quay người đi về phòng bếp, con gái thích sạch sẽ, bình thường bà đều nấu nước nóng cho cô, sao hôm nay lại tự mình nhóm lửa vậy? Còn những lời mà hôm nay Lưu Đại Liên đã nói nữa…“Nguyệt Minh, mẹ hỏi con, con nói thật với mẹ, hôm nay ở phía đông sông lớn con ở cùng với ai vậy? Lưu Đại Liên nói bà ta đều nhìn thấy hết rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”Tống Nguyệt Minh nhăn mày, cô không quen biết người đàn ông kia, huống hồ người đàn ông đó cũng không phải Dương Hồng Vệ mà Lưu Đại Liễn vẫn còn tung tin bịa chuyện.

“Con không quen anh ấy, anh ấy đã cứu con từ dưới sông lên.

”Hoàng Chi Tử nhẹ nhõm thở ra, bà tin lời con gái mình nói, vỗ vỗ vai cô: “Con đi tìm quần áo sạch để thay đi, để mẹ đun nước cho.

”Tắm rửa gội đầu xong, đỉnh đầu vẫn còn ướt nước, Tống Nguyệt Minh ngồi ở mép giường dùng khăn lông lau tóc, nhưng khăn lông trong tay quá mỏng lại không thấm nước, cuối cùng cũng chỉ có thể vén hết tóc lên, rồi đặt thêm một lớp khăn khô nữa, thả lỏng thân thể nằm xuống giường, tiếp theo nữa cô phải làm thế nào đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.