Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê - Chương 10: Chương 10 : truyenyy.mobi

Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 10: Chương 10




Hoàng Chi Tử tan làm sớm về nhà là vì không yên tâm Tống Nguyệt Minh, nghĩ rằng sắp ăn cơm tối rồi, chắc là con gái cũng sắp tỉnh, bà đi đến ngã tư cách nhà bà không xa, từ xa đã nhìn thấy Lưu Đại Liên đang đứng một bên nói chuyện với ba bốn bà lão, vừa nhìn về phía mình, cười mỉa mai.

Hoàng Chi Tử biết Lưu Đại Liên và mình không hợp, nhưng chồng bà là đội trưởng đội một, vừa khéo quản lý cả nhà chồng Lưu Đại Liên, Lưu Đại Liên cho dù nhỏ mọn, cũng không dám thể hiện trước mặt bà, nhưng mà lúc này, vì giữa trưa Nguyệt Minh nhà bà nhảy xuống sông, Lưu Đại Liên sau lưng nói xấu, khẳng định chính là con gái nhà bà!Quả nhiên, khi Hoàng Chi Tử đi tới, Lưu Đại Liên cười như không cười hỏi bà: “Chị dâu, sao chị về nhà sớm vậy, sợ Nguyệt Minh nhà chị lại đi nhảy sông à?”Hoàng Chi Tử đương nhiên không muốn con gái nhà mình mang cái thanh danh nhảy sông, nói đến nguyên nhân, chỉ có nhà mình biết một chút, bà miễn cưỡng cười cười: “ Nhảy sông gì đâu, bà làm thím mà không nói tốt cho cháu gái? Nguyệt Minh lúc đó cùng tôi ra ngoài chơi, không cẩn thận rơi xuống sông thôi.

”Cách giải thích này Hoàng Chi Tử đã nghĩ xong rồi, cho dù nói tính tình con gái có chút không tốt cũng không thể để chuyện khác lộ ra ngoài.

Lưu Đại Liên bĩu môi: “Chị dâu, tôi ở đó xem tận mắt là thật mà! Cô ấy từ dưới sông đi lên, người đàn ông kia! ai da tôi cũng ngại nói, người đàn ông kia bò trên người hôn nó, hai người cùng nhau trở lại, nhưng người đàn ông kia đi đến cây cầu nhỏ thì rẽ về hướng nam đi mất, tôi không đi nhanh bằng hai người họ, không thì đã mang con rể về cho chị rồi!”Hoàng Chi Tử không cười nổi nữa, chuyện này bà cũng không biết chút gì nhưng theo bản năng phản bác lại: “Bà nói bậy bạ gì đó?”“Thật sự đó! Tôi trở về liền qua nhà mẹ đẻ, vừa khéo nhìn thấy người đàn ông trẻ đó, khóe mắt có một vết sẹo, nhìn vào sợ lắm, ta nghe người An Trang nói cái người Vệ Vân Khai kia mệnh cứng đó! Chị nói xem Nguyệt Minh sao lại tìm người như vậy chứ!” Lưu Đại Liên không buông tha cơ hội bêu xấu Tống Nguyệt Minh, hôm nay bà ta vừa ăn cơm xong thì có người đến nói với bà ta là Tống Nguyệt Minh ở phía đông bờ sông lớn gặp gỡ đàn ông, bà ta lại đang nhàn rỗi, chạy đến phía đông bờ sông rình coi Tống Nguyệt Minh, không ngờ được là Tống Nguyệt Minh nhảy xuống sông rồi được người đàn ông đó kéo lên chứ.

Nhưng mà nguời nhìn thấy sự thật chỉ có một mình bà ta, bà ta nói Tống Nguyệt Minh bị đàn ông hôn thì có ai sẽ không tin chứ? Thanh niên trong thôn này còn ai dám lấy cô ta chứ? Chỉ cần Tống Nguyệt Minh không lấy chồng trong thôn thì bà ta có thể chọn được con rể tốt, con gái lấy chồng gần mới tốt, có gì phiền phức có thể gọi về sai bảo, gả đi xa rồi muốn sai bảo cũng không sai bảo được.

“Bà bớt nói lung tung cho tôi!” Hoàng Chi Tử ngừng cười đẩy đẩy Lưu Đại Liên.

Thật ra, Lưu Đại Liên cũng không dám đắc tội quá mức với nhà Tống Vệ Quốc, dù sao thì sau này vẫn sinh sống ở Tiểu Tống Trang, nhưng bị Hoàng Chi Tử đẩy một cái, Lưu Đại Liên tức lên, buột miệng thốt ra: “Chị dâu, con gái chị muốn lấy chồng, hay là tôi giúp chị làm mai mối, tôi đến An Trang nói giúp Nguyệt Minh nhà chị, đều đã ngủ cùng chỗ với người ta rồi, còn không gả qua đó à, chờ cái gì nữa?”Hoàng Chi Tử giơ tay qua tát một cái: “Lưu Đại Liên, bà bớt nói lung tung đi, tung tin bịa chuyện về Nguyệt Minh nhà tôi thì bà được lợi lộc gì!”“Đánh người rồi! Đánh người rồi! Vợ của đại đội trưởng đánh người rồi!” Lưu Đại Liên gân cổ lên gào to.

Cứ như vậy hai người nhào vào nhau, bà véo tôi cào, mấy bà lão vây quanh xem nhưng không dám khuyên can, cách đó không xa có một nhóm người tan ca đi về tới, cũng có người chạy đến Tống gia gọi người.

Chờ Vương Quyên và Tống Kiến Cương tới, hai người vẫn còn đang đánh nhau, Lưu Đại Liên ham ăn lười làm, Hoàng Chi Tử từ việc trong nhà đến việc ở ngoài đều làm rất tốt, Lưu Đại Liên chắc chắn không phải là đối thủ Hoàng Chi Tử, chỉ có thể nằm đó chịu đòn, chỉ đến khi người đến xem nhiều lên, hai người mới được người trong thôn kéo ra.

Lưu Đại Liên ngồi xuống tại chỗ, dùng hai tay nhéo vào đùi, gào khóc như khóc tang: “Chị là vợ của đại đội trưởng còn dám đánh người, còn có vương pháp hay không đây! Nguyệt Minh nhà chị làm chuyện trái lương tâm, tôi nói một hai câu thì làm sao, còn không phải là chị đuối lý rồi à?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.