Lông mày của Vệ Vân Khai càng nhíu chặt, giọn nói trầm thấp và từ tính: “Nhà cô ở đâu?”Tống Nguyệt Minh đang muốn trả lời, một cơn buồn nôn lại kéo tới, vội vàng xoay người nhổ ra, dùng mu bàn tay yếu ớt lau đi vết nôn còn sót lại trên khoé miệng, cuối cùng dạ dày cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Đợi chút.
” Cô vuốt vuốt ngực.
“Tôi đi lấy đồ trước.
” Vệ Vân Khai nhanh chóng đi về hướng nam, tìm con cá trích lúc nãy anh ném lên trên bờ, Tống Nguyệt Minh nhìn kỹ bóng lưng của anh, khó chịu nằm xuống – tránh xa bãi nôn lúc nãy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không mây, ánh nắng chói chang, gió nóng thổi xào xạc đến bờ cây dương diệp trên bờ, Tống Nguyệt Minh hung hăng cắn đầu lưỡi, cho đén khi cô cảm nhận một mùi máu tanh trong miệng, mới xác định, thật sự không phải là mơ! Cô thật sự đã xuyên không!Có vẻ như tình hình lúc này không ổn cho lắm, Tống Nguyệt Minh không thể ở trên bờ lâu hơn, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông đang cầm một con cá trích nửa sống nửa chết còn dính chút bùn đất, anh đi chân trần, cẳng chân vạm vỡ, cơ bắp trên người cũng vô cùng đẹp, thuộc dạng người sẽ thu hút vô số ánh nhìn khi đi bơi.
Đây là lúc nào rồi, còn hoa si?Tống Nguyệt Minh chống tay xuống đất ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân xa lạ đứng cách cô ba bước: “Có thể chờ quần áo của tôi khô rồi mới đi không?”Giữa mày Vệ Vân Khai hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật đầu, ném con cá trích xuống dưới đất tuỳ nó giãy giụa, cúi người nhổ bốn, năm cây cỏ đuôi chó thành một sợi dây, luồn vào mang cá, thắt nút rồi cầm nó trên tay, lại đi hai bước đến bờ sông, đem thả cá trích vào trong nước nuôi sống một lúc.
Trong khoảng thời gian này, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng sắp xếp lại ký ức và tình cảnh của mình, cô xuyên qua thành nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết trên mạng về quân tẩu , để có thể gả cho nam chính đã cùng anh hai mơ ước nữ chính của mình diễn một màn nhảy sông, hai anh em có thể thừa cơ đem người mình thích về bên cạnh mình, không nghĩ tới sau khi Tống Nguyệt Minh nhảy sông lại được người khác cứu, nếu nhân lúc cô hôn mê sấn tới làm chuyện gì đó, như vậy cô nhất định phải giao thân cho anh ta.
Lúc này, Tống Nguyệt Minh không biết mấy người muốn nhặt của hời này đang mai phục ở đâu, nếu bỗng nhiên xuất hiện cô nhất định sẽ không thể chống cự, nhưng trước mắt người vừa cứu cô từ dưới sông lên có vẻ đáng tin, có anh ta ở đây, cô sẽ tạm thời an toàn.
Gió nóng mùa hè vô cùng mạnh, Tống Nguyệt Minh miễn cưỡng đưa lưng về phía Vệ Vân Khai mau chóng khiến quần áo nhanh khô, ở thời điểm này, loại vải tốt này đang vô cùng ítTống Nguyệt Minh rũ mắt không động đậy, đợi thêm một thời gian sau, quần áo trên người cũng đã khô, cô xoay người hắng giọng, đầu cũng đau.
Vệ Vân Khai hiểu rõ, anh chỉ con cá trích ý bảo cô đi tới, ý bảo cô đi lên bờ, bọn họ hiện tại đang ở lòng sông, phải đi thêm hai, ba bước nữa mới lên bờ, Tống Nguyệt Minh sức khoẻ không tốt, giày đã bị mất, lòng bàn chân không cẩn thận bị dẫm vào cành cây khô liền vội rụt vào trong đau đớn.
Lên bờ, Tống Nguyệt Minh trả lời câu hỏi lúc nãy: “Nhà tôi ở Tiểu Tống Trang.
”Tiểu Tống Trang cách sông này có ba, bốn dặm mà, hiện giờ là thời điểm ngô trổ bông.
Nơi nơi đều là ruộng bắp cao hơn đầu người, thời gian nghỉ trưa đồng ruộng không có người, Tống Nguyệt Minh cũng không dám thiếu cảnh giác, bỗng nhiên có một người chui ra từ trong ruộng ngô sẽ vô cùng đáng sợ.
“Anh biết đường trở về không?”Tống Nguyệt Minh phát hiện đối phương không có kiên nhẫn, liếm liếm cánh môi khô ráo, vô cùng đáng thương nói: “Xung quanh không có ai, tôi sợ, anh đưa tôi đến cổng thôn là được rồi.
”.