Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ - Chương 18: Khác Thường : truyenyy.mobi

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 18: Khác Thường




Lục Chính Kim cười lạnh: “Đừng đùa, một người từ ngoài đến, biết đọc viết mấy chữ là có thể làm được bác sĩ? Cô ta dám làm, nhưng ai dám để cho cô ta chữa? Cháu không đồng ý để cô ta làm bác sĩ, đây là vô trách nhiệm.”

Em gái anh ta vẫn luôn muốn làm bác sĩ, đang âm thầm học, dự định đến khi đó đến đại đội Ngũ Liễu xin, hơn nữa bí thư đại đội Ngũ Liễu là ông bác anh ta, ông ta không đồng ý, Lâm Uyển quả thật không dễ lên làm như vậy, dù sao cũng cần các cán bộ bỏ phiếu thông qua mới được.

Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nam trầm thấp từ tính: “Lục Chính Kim, là đàn ông phải dám làm dám chịu, đừng có thua là ăn vạ.”

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Lục Chính Đình ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén nhìn Lục Chính Kim.

Lục Chính Hành ở một bên cầm giấy bút múa may hăng say.

“Mẹ nó, câm điếc mở miệng nói chuyện rồi.”

“Linh tinh, anh ta chỉ bị điếc, vốn dĩ có thể nói chuyện.”

“Mẹ anh ta cả ngày mắng anh ta câm điếc, đây là vì vợ mà mở lời vàng ngọc à.”

Lục Chính Kim sửng sốt, lập tức giận dữ nói: “Anh muốn làm gì?”

Lục Chính Hành còn đang viết, Lục Chính Đình đã thản nhiên đáp: “Vợ tôi giỏi như thế, tôi đề nghị để cô ấy làm bác sĩ thực tập ở đại đội Ngũ Liễu.”

Trước đó Lâm Uyển chỉ muốn làm bác sĩ ở thôn Đại Loan, lúc này lại thành đại đội Ngũ Liễu, trực tiếp thăng cấp.

Mọi người nhìn Lục Chính Đình, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác không quen biết anh, lúc trước ở trước mặt người khác, anh chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng làm việc. Cho nên mặc dù dáng dấp anh đẹp trai, nhưng bình thường không có cảm giác tồn tại.

Lúc này lại vì Lâm Uyển mà lên tiếng, làm chỗ dựa cho cô, không thể không khiến người ta kinh ngạc.

Lâm Uyển cũng không nghĩ đến anh lại sẵn lòng làm chỗ dựa cho mình, cô cười vô cùng vui vẻ, lập tức chạy đến trước mặt Lục Chính Đình, cúi người làm động tác tay với anh: “Cảm ơn anh đã ủng hộ tôi.”

Cô rất săn sóc, cho nên không cần anh ngửa đầu đã có thể đối mặt với cô.

Bởi vì vui vẻ cho nên ánh mắt cô sáng như sao, trong trẻo rung động lòng người.

Vẻ mặt anh lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại mang theo một loại cảm xúc mà chính anh cũng không ý thức được, hướng về phía cô gật đầu.

Lục Chính Kim hoàn toàn không phục, anh ta muốn nói gì đó lại bị Lục Trường Phát cắt ngang: “Được rồi, mọi chuyện kết thúc, tất cả mọi người giải tán, tôi đến ban quản lý đại đội báo cáo công việc.”

Nếu Lục Chính Đình đã mở miệng, Lục Trường Phát đương nhiên nể tình, muốn đến đại đội Ngũ Liễu nói một tiếng, Lục Chính Đình có cấp trên quan tâm, nhưng cho tới bây giờ ở trong thôn, anh chưa từng đòi hỏi chỗ tốt gì. Vì thế bà Lục mắng anh câm điếc, nói anh vô dụng, có lẽ không phải anh không muốn chỗ tốt, mà là đại đội không nể mặt anh.

Lục Chính Kim lại không nghĩ Lục Chính Đình có mặt mũi như thế, dù sao ngoại trừ làm văn thư trong đại đội, Lục Chính Đình cũng không có đãi ngộ đặc thù gì khác, ngày mùa anh còn phải đến sân đập lúa hỗ trợ tách hạt ngô đấy.

Lâm Uyển chủ động đẩy Lục Chính Đình đến ban quản lý đại đội Ngũ Liễu.

“Đi xem một chút.”

Lần này Lục Chính Đình không từ chối cô, mặc cho cô đẩy anh.

Lục Chính Hành ngạc nhiên nhìn bọn họ, anh ba không sao chứ? Thật sự có vợ là thay đổi, trước kia người khác nói anh phế vật gì đó, anh cũng không nổi giận, nếu người ta muốn động đến xe lăn, muốn đẩy xe giúp anh, Lục Chính Đình sẽ từ chối.

Thứ mà anh ba không cần nhất chính là sự đồng tình đáng thương, mặc dù tàn tật, nhưng cuộc sống của anh hoàn toàn tự mình lo liệu.

Buổi tối bọn họ còn đến sông bơi lội, chính anh ta còn không phải đối thủ của Lục Chính Đình.

Lục Chính Kim cũng chạy đến, anh ta thấy Lục Trường Phát và bí thư đại đội, đại đội trưởng và kế toán bàn bạc với nhau, đề nghị bác sĩ Kim kiểm tra qua Lâm Uyển. Phụ nữ nông thôn rất hiếm người biết chữ, hơn nữa hiện giờ trong thôn bọn họ không có nữ bác sĩ, bọn họ cũng cần một người.

Kim Hướng Đông là bác sĩ của đại đội Ngũ Liễu, không phải người địa phương mà chính là do cấp trên bệnh viện phái xuống nông thôn, thực sự có bản lĩnh.

Lục Chính Kim: “Bí thư, đại đội trưởng, nếu như có người khác cũng muốn làm bác sĩ, vậy có phải nên cạnh tranh công bằng?”

Anh ta nháy mắt với Lục Trường Phát, em gái ở nhà muốn học y làm bác sĩ trong đại đội, mọi người đều biết, sao có thể vì Lục Chính Đình mà trực tiếp để Lâm Uyển làm chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.