Vốn dĩ tôi cảm thấy thành tích của mình cũng không đến nỗi nào, ở trong lớp nằm ở mức trung bình.
Kết quả đến lớp thực nghiệm, trực tiếp biến thành thứ nhất từ dưới lên.
Mất mặt, quá mất mặt.
Tôi cũng cãi nhau với mẹ tôi, nhưng bà vẫn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho tôi, đánh vào tư tưởng của tôi. Dọa tôi rằng sẽ đưa tôi ra nước ngoài, muốn tôi tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của bà.
Nhưng tôi không muốn ra nước ngoài đâu, với lại bản thân tôi cũng muốn trở nên xuất sắc nên cuối cùng tôi đã chấp nhận.
9.
Lúc mới ngồi cùng bàn với Bạch Tự, đối với một người hướng ngoại như tôi quả thật là một ngày dài như một năm.
Lúc đó tôi cảm thấy thế giới của anh chỉ có học tập mà thôi.
Bạn cùng bàn của người khác chí ít còn có thể đánh nhau, còn anh cả ngày không phải là đọc sách thì chính là làm bài tập.
Lúc bắt đầu tôi còn nghĩ do chưa quen nên không có chuyện gì để nói.
Nhưng ngồi cùng bàn hơn một tháng, vẫn là tôi hoit một câu anh trả lời một câu.
Nếu không phải anh đối với tất cả mọi người đều như vậy, tôi còn nghĩ rằng anh ghét bỏ thành tích của tôi kém mà không muốn nói chuyện đó.
Con mọt sách!
Có miệng mà không nói thì để làm gì?
Mang một gương mặt núi băng như vậy cho ai xem?
Lúc đầu trong lòng tôi lúc nào cũng mắng anh.
Tuy rằng anh có bộ dáng người lạ chớ lại gần, cự tuyệt người ngàn dặm, nhưng thật ra anh rất vui với việc giúp đỡ người khác.
Hoa đào của anh cũng liên tục nở không ngừng.
Nhưng mà cũng bình thường thôi, ai kêu anh vừa đẹp trai lại còn học giỏi tài đức vẹn toàn như vậy chứ.
Tan học chỉ cần có người hỏi anh, anh đều sẽ trả lời.
Ngồi với anh từ trước đến giờ, tôi cũng thường nhìn thấy anh vô tình lấy phong bì nhỏ và đồ ăn vặt trong ngăn bàn khi lấy sách giáo khoa ra.
Mà anh không ăn cũng không xem, chỉ là dùng túi rác bỏ chúng vào rồi trực tiếp đi lại cạnh thùng rác bỏ vào.
10.
Lúc đó để gia tăng cảm tình với bạn cùng bàn, mỗi ngày gặp phải vấn đề gì khó cô đều chạy đến hỏi anh.
Bởi vì tôi có lợi thế về khoảng cách địa lý nên trong một khoảng thời gian, cuối giờ tan học của anh đều là của tôi.
Có lúc tôi cũng không thật sự muốn học hành, hoàn toàn là lấy danh nghĩa hỏi bài tập để nói chuyện với anh, giải sầu mà thôi.
"Tự mình suy nghĩ trước."
Sau đó anh cau mày nói với tôi.
Tôi còn nghĩ là do anh không muốn dạy tôi.
Nhưng không ngờ lúc tôi đưa ra đề nghị anh giúp tôi lọt vào top 20 của lớp, thế mà anh lại đồng ý.
Tôi còn lo lắng anh sẽ nuốt lời nên đã kí kết hai bản họp đồng với anh, một người một bản, mỗi sáng còn xum xoe đưa sữa bò và đồ ăn vặt cho anh.
Trên thực tế lo lắng của tôi là dư thửa.
Không biết có phải là rung động trước tấm lòng chân thành của tôi không, mà anh rất có trách nhiệm với tôi.
Hầu như mỗi ngày ở trường anh đều đến kiểm tra bài đọc của tôi, mấy ngày sẽ cho tôi vài câu hỏi luyện tập.
Trong thời gian dạy kèm, tuy rằng tôi cảm thấy anh rất nghiêm khắc nhưng điều đáng mừng là quan hệ giữa tôi và anh được cải thiện rất tốt.
Chí ít anh sẽ không đối xử lạnh nhạt với tôi giống như lúc mới quen.
Thậm chí sau này anh còn chủ động nói chuyện với tôi.
Đây là bước tiến bộ rất lớn, khen ngợi anh.
Đồng thời cũng cảm ơn anh.
Sau một năm nổ lực cố gắng của anh, hiện tại tôi đã yên ổn nằm trong top 20, giao kèo kết thúc.
Nhưng dường như anh vẫn theo thói quen phụ đạo cho tôi.
Cho dù là sau khi tôi đã đạt được mục tiêu rồi, anh vẫn phụ đạo cho tôi như cũ.
Đặc biệt là sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh càng nghiêm khắc hơn.
Thỉnh thoảng sau giờ học anh sẽ cao hứng kiểm tra tôi một chút.
"Học thuộc "Kiêm Gia"."
"Kiêm Gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân..."
Tôi cố ý ghé sát vào tai anh, thì thầm nói "Sở vị y nhân, tựu tại tiền phương."
Khóe miệng anh nhẹ nhàng còn lên, anh đặt bàn tay to lớn của mình lên tay tôi nhẹ nhàng xoa xoa giống như dỗ dành một đứa trẻ.
"Ngoan, đừng náo, đọc cho cẩn thận."
"A."
Kẻ khởi xướng là tôi, người vi phạm cũng là tôi.
11.
Tôi cảm thấy trước và sau khi yêu nhau Bạch Tự như hai con người khác nhau vậy.
Trước khi yêu nhau tôi cảm thấy Bạch Tự như một cổ máy giải quyết vấn đề không có tình cảm.
Sau khi yêu đương....
Được rồi, thật sự thì tôi hơi thích sự tương phản của anh trước và sau khi yêu nhau đấy.
Bởi vì chỉ có một mình tôi biết được một mặt khác này của anh.
12.
Lại là thứ hai, tôi bị mắc hội chứng kì nghĩ nghiêm trọng, sau khi đọc xong bài văn buổi sáng, tôi uể oải nằm xuống bàn.
Tôi đang đắm chìm trong ánh mặt trời tự nhiên cảm thấy trước mặt tối xuống.
Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Hứa Viễn Châu ngồi phía trước dùng tay che nắng cho tôi.
Hứa Viễn Châu, ngồi phía trước bàn tôi.
Anh ta không giống Bạch Tự, nói rất nhiều, ngày đầu tiên quen biết chúng tôi đã nói rất nhiều với nhau.
Nhìn thấy tôi thức dậy, anh ta mỉm cười.
Tôi tiếp tục nằm sấp xuống, không có ý định ngồi dậy.
"Làm gì?"
“Đến chơi một ván?”
“Lăn, buồn ngủ sắp ch.ết rồi.”
Chuông vào lớp vang lên, tôi đẩy đẩy anh ta.
Anh ta thờ ơ liếc nhìn tôi.
Sau đó đi vòng ra phía sau, vươn tay vò rối tóc tôi, rồi thong thả về chỗ ngồi.
“Hứa Viễn Châu.”
Tôi hung hăng nhìn anh ta một cái.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười chiến thắng.
Lúc này vừa đúng lúc Bạch Tự lấy nước bên ngoài vào.
Anh nhẹ nhàng đặt bình nước của tôi lên bàn sau đó bắt đầu làm bài của mình.
Bỗng nhiên nhắc nhở tôi đã đến lúc nộp bài tập về nhà.
Nhân lúc giáo viên chưa đến, tôi lấy câu hỏi luyện tập mấy ngày trước anh giao cho tôi từ trong cặp sách ra đặt trên sách của anh.
Anh liếc nhìn, không sửa bài ngay giống như lúc trước nữa, mà là tiếp tục ghi các công thức của anh trên giấy nháp.