Mục Hạo Nhiên đứng thẳng người nhưng cánh tay đang ôm lấy Trương Diễm Diễm vẫn không buông xuống. Anh dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn cô, cả khuôn mặt toát lên vẻ không đứng đắn.
Trương Diễm Diễm ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt cô hiện vẻ ủy khuất, giống như đang hờn dỗi. Cô nhấc chân, dẫm mạnh xuống bàn chân của anh nhưng dường như Mục Hạo Nhiên đã biết trước cô sẽ làm như vậy. Vậy nên anh rất nhẹ nhàng liền có thể tránh được mấy lần ‘phản công’ của cô.
“Tôi! Không! Cần! Anh! Ôm!” - Trương Diễm Diễm dẫm liền mấy phát nhưng lần nào Mục Hạo Nhiên cũng đều linh hoạt tránh được.
Trương Diễm Diễm nằm trong vòng tay ấm áp của anh, mỗi lần anh tránh thì cô đều tiếp tục bị anh kéo đi theo, kéo đến sát gần anh hơn.
“Vậy sao? Nghe nói người nào đó hôm qua còn than rằng trời lạnh rồi! Tôi vì không muốn ‘bỏ lỡ em’ nên đã ‘ôm lấy em’ rồi còn gì!”
Lời của anh nói ra thật sự rất giống đang bày tỏ tình cảm khiến người ta nhịn không được mà nghĩ nhiều hơn một chút.
“Anh…” - Trương Diễm Diễm ngước mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi đen láy của Mục Hạo Nhiên. Cố gắng phân tích xem lời anh nói có mấy phần đáng tin.
Mục Hạo Nhiên thấy cô nhìn vậy cũng dần thu lại vẻ ngả ngớn, nghiêm túc nhìn cô.
“Mục! Hạo! Nhiên! Em làm gì con gái nhà người ta thế hả?!” - Châu Mỹ Anh chẳng biết từ đâu đi tới véo lấy tai của Mục Hạo Nhiên nói.
“A! A! A! Cô ơi đau! Cô buông em ra trước đã!” - Mục Hạo Nhiên rốt cuộc cũng chịu buông cánh tay đang ôm lấy Trương Diễm Diễm ra.
Hai bàn tay ôm lấy tai mình, chỉ sợ xơ sẩy một cái là cái tai cũng ‘say bye’ với anh luôn.
Châu Mỹ Anh thả tay trên tai anh ra nhưng vẫn không quên trách mắng. Hỏi rõ đầu ra đuôi như phụ huynh vừa bắt gặp con gái mình bị người khác ‘quấy rối’ vậy.
“Em học không lo học lại dám trốn xuống đây tính dở trò gì với con gái nhà người ta vậy hả?”
“Em không có…em…” - Mục Hạo Nhiên ấp úng giải thích nhưng chưa nói được hết câu Châu Mỹ Anh đã lại nói tiếp.
“Cô nói cho em biết!” - Châu Mỹ Anh quay sang nhìn Trương Diễm Diễm nói.
“Em tuyệt đối không được chọn người như thế này làm bạn trai biết chưa! Vừa nghịch ngợm lại vừa lười học!” - Tâm trạng của Châu Mỹ Anh có vẻ rất kích động.
Bình thường Mục Hạo Nhiên chưa từng thấy Châu Mỹ Anh tức giận như vậy, vậy nên anh chỉ có thể á khẩu đứng một bên, không dám dùng mấy chiêu nịnh hót như trước nữa. Trương Diễm Diễm hơi đỏ mặt, gượng gạo nhìn lướt qua Mục Hạo Nhiên một cái rồi nhìn lại Châu Mỹ Anh đáp.
“Vâ…vâng ạ!”
“Mục Hạo Nhiên! Em lên lớp ngay lập tức!” - Châu Mỹ Anh chống nạnh ra lệnh.
“Không phải! Cô nghe em giải thích đã!”
Mục Hạo Nhiên nhìn Trương Diễm Diễm một cái rồi mới nói.
“Sáng nay em nghe bạn em ấy nói sáng nay em ấy chưa ăn sáng lên em mới mua đồ ăn sáng xuống cho em ấy mà!” - Mục Hạo Nhiên đưa hộp sữa và chiếc bánh mì được anh cầm gọn trong một tay ra để chứng tỏ bản thân không hề nói dối.
Anh vừa dứt lời, cả Trương Diễm Diễm và Châu Mỹ Anh đều có chung một ánh mắt bất ngờ nhìn anh. Đương nhiên Trương Diễm Diễm là người bất ngờ hơn, còn Châu Mỹ Anh lại hiện vẻ nghiền ngẫm, suy tư nhiều hơn.
Trương Diễm Diễm vốn còn tưởng anh xuống đây chỉ để chọc tức cô, không ngờ lại còn có lý do khác.
“Vậy…sao em lại ôm em ấy chứ? Hai đứa có quan hệ gì sao?” - Châu Mỹ Anh lại hỏi tiếp.
Lần này Mục Hạo Nhiên không trả lời ngay mà anh im lặng suy nghĩ một hồi rồi mới mở lời.
“Có… Có con sâu trên vai em ấy! Em lấy xuống giúp ạ!”
“Phải vậy không?” - Châu Mỹ Anh nghi hoặc nhìn sang Trương Diễm Diễm.
Ha! Nói dối không chớp mắt được luôn! Nói riết thành quen rồi phải không! - Trương Diễm Diễm âm thầm phỉ nhổ anh trong lòng. Tuy vậy, ngoài mặt cô vẫn không có biểu cảm gì khác, rất tự nhiên thuận theo anh nói.
“Vâng ạ!”
Châu Mỹ Anh gật gật đầu, lại nhìn sang Mục Hạo Nhiên nói.
“Được rồi! Vừa rồi là cô không đúng, cho cô xin lỗi!”
“Không sao ạ!” - Mục Hạo Nhiên xua tay nói.
Châu Mỹ Anh rời đi. Mục Hạo Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay còn 5 phút nữa là đến giờ vào học.
Anh bóc vỏ chiếc bánh mì trong tay rồi đưa cho Trương Diễm Diễm, ngay sau đó lại đâm hộp sữa đưa đến cho cô.
“Còn 5 phút nữa, ăn nhanh lên!” - Dứt lời, anh cầm lấy cuốn sổ ghi trong tay Trương Diễm Diễm rồi đứng cạnh Trương Manh Manh tạm thời thay thế vị trí của Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm ngồi xuống băng ghế phía sau, yên lặng vừa ăn vừa nhìn chăm chú vào bóng lưng thẳng tắp kia của Mục Hạo Nhiên.
Nhìn càng lâu, cô càng phát hiện trái tim trong lồng ngực chẳng biết từ bao giờ đã đập rộn ràng như nhảy hội, khuôn mặt cũng dần đỏ lên như người bị sốt.
“Đừng có nhìn nữa! Ăn nhanh lên!” - Mục Hạo Nhiên không quay đầu lại, anh nhìn thẳng về phía trước nhưng cứ như có mắt ở sau đầu vậy. Nhất cử nhất động của cô anh đều biết rõ.
Trương Diễm Diễm bị phát hiện, luống cuống cúi đầu xuống, khuôn mặt lại đỏ thêm như đã lỡ tay đánh phấn má hồng quá đà vậy. Rất rõ ràng và cũng rất khó che giấu.
Cô hơi ngước mắt nhìn trời, có vẻ trời âm u hơn rất nhiều, những đám mây đen mang nặng trĩu những hạt mưa mà cứ như đang mang theo hàng tá tâm sự ngổn ngang vậy. Tất cả đều chỉ chờ đến lúc thích hợp là có thể rũ bỏ hết tất thảy xuống, mặc kệ tất cả và tiếp tục làm những đám mây trắng vô lo vô nghĩ vậy.
*reng…reng…reng…
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả ba người cũng nhanh chóng di chuyển vào dãy nhà học. Có điều, bầu trời như muốn tạo thêm một khung cảnh lãng mạn, vậy là thả vài giọt mưa xuống mặt đất khiến cho con người dưới trần thế xích lại gần nhau hơn.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi tí tách tí tách từng hạt lột xuống nền bê tông vang lên tiếng ‘tạch tạch’, nước từ giọt nước đó văng tung tóe ra ngoài, vương một chút vào đôi giày trắng dưới chân Trương Diễm Diễm và Mục Hạo Nhiên.
Mà hình như hai người đeo giày đôi thì phải, kiểu dáng tương đồng, màu sắc cũng y chang, quan trọng là còn cũng một thương hiệu giày thể thao Hobibear. Chắc là trùng hợp? Chắc là vậy!
Mục Hạo Nhiên đâu rảnh mà quan tâm xem giày có bị bẩn hay không làm gì! Quan trọng là lúc ra đây anh không mang theo ô. Ô anh để trong balo nhưng balo thì đã nhờ Mai An Phượng cầm lên giúp rồi.
Một lần nữa, Mục Hạo Nhiên dang tay ra, kéo lấy Trương Diễm Diễm vào lòng, che chắn đầu cô trong ngực mình, không để cô ướt mưa dù chỉ một chút.
Lần nào cũng vậy! Lần nào hai người ở cạnh nhau là y như rằng hôm đó trời lại mưa! Là sao vậy? Bộ ông trời rất bất mãn với hai người này sao? Sao cứ nhất thiết phải tạo ra cái khung cảnh lãng mạn trong cái thời tiết khiến tâm trạng người ta rối rắm như vậy chứ!
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Mục Hạo Nhiên ôm Trương Diễm Diễm càng chạy nhanh đi hơn, chân anh rất dài, sải bước cũng rất rộng, chạy chưa đến mười bước đã tới dãy nhà học.
Đến nơi, anh buông Trương Diễm Diễm trong ngực mình ra, nhanh chóng phủi đi số ít những hạt mưa vương trên mái tóc dài của cô. Cũng may, anh che chắn cô rất kĩ lên cô chỉ ướt một chút ở phần tóc, tay áo và gấu áo thôi.
Ngược lại, Mục Hạo Nhiên lại bị ướt rất nhiều, mái tóc anh ướt sũng, vài giọt nước còn nương theo mái tóc anh, trượt xuống gò má rồi nhỏ xuống ngực. Chiếc áo bị nước mưa làm ướt một mảng lớn, hiện tại đang ôm sát vào người anh, đã thế nó còn gần như trong suốt, có thể nhìn rõ được những gì phía sau. Đương nhiên, cũng chỉ có đường cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn đó thôi nhưng cũng đủ để khiến người ta ngây ngất rồi.
Trương Diễm Diễm cũng nhìn thấy rồi! Chỉ là nhìn lướt qua thôi nhưng trong đầu cô đã có thể ghi nhớ nó một cách chính xác.
Sao tư duy mày lại trở lên biến thái vậy hả Trương Diễm Diễm! - Cô thầm phỉ nhổ chính mình.
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền nhanh chóng tìm ra một lý do để biện minh cho bản thân.
Không phải đâu nhé! Mình đâu có biến thái đâu, ai cũng đều vậy mà! Đâu chỉ riêng mình đâu! Đúng vậy! Đâu chỉ riêng mình đâu!
Rất nhanh đã có người tới kiểm chứng lời ‘biện minh’ này giúp cô. Trương Manh Manh đi tới, chẳng biết cô ta lấy ô ở đâu mà đi rất bình thản, chẳng ướt lấy một sợi tóc. Trương Manh Manh đưa mắt nhìn hai người với ánh mắt cảm thông.
Không phải cô không muốn cho hai người họ đi nhờ ô mà là cô vừa đi mượn ô xong quay lại thấy hai người họ đã lao như bay dưới màn mưa dày đặc. Khung cảnh khá lãng mạn lên cô cũng đâu tiện phá vỡ. Hơn nữa cô cũng biết ý biết tứ lắm chứ! Vừa rồi ở cổng trường vì tình thế bắt buộc mà phải làm ‘bóng đèn’ trong lòng cô ta đã rất khó chịu rồi! Bây giờ không thể tiếp tục để chuyện này tiếp diễn thêm nữa!
Có điều hình như cô ta đã quá coi thường sự mê hoặc của Mục Hạo Nhiên thì phải. Chỉ một cái liếc mắt khi thấy những đường cơ bắp như ẩn như hiện sau lớp áo ôm sát lấy cơ thể của Mục Hạo Nhiên thì thiếu chút nữa đôi con ngươi như muốn biến thành hình trái tim vậy! Khuôn mặt cô ta hơi hồng lên, cả khuôn mặt toát ra vẻ ái mộ.
Mục Hạo Nhiên liếc mắt liền nhìn thấy ánh mắt của cô ta, anh vội vàng quay lưng về phía cô ta, bàn tay nhanh chóng kéo phần áo trước ngực ra ngoài.
“Anh làm gì mà cuống cuồng lên vậy?”
“Em không thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi à! Cứ như chỉ cần nhìn thêm một giây nữa là cô ta sẽ nhào ngay đến đấy!” - Mục Hạo Nhiên nhìn cô lầm bầm.
Trương Diễm Diễm thật sự sa mạc lời! Sao anh không tự nhìn lại bản thân mình một chút, bộ trước và sau của anh khác nhau lắm à? Áo đều ôm sát vào người thế kia, cơ bắp trước sau đều mang một nét quyến rũ mê người như vậy thì quay lưng lại cũng có khác gì đâu!
“Anh Mục! Hình như anh hơi tự luyến quá thì phải!” - Trương Diễm Diễm bĩu môi nói.
Mục Hạo Nhiên nghe vậy quay phắt người lại, ngón tay chỉ chỉ vào đôi môi của cô.
“Bĩu gì mà bĩu! Tôi nói cho em biết, tôi chỉ có thể cho em xem được thôi, người khác thì đừng có mơ!”
Trương Diễm Diễm thoáng sững người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô cắn mạnh một cái về phía trước, may mà Mục Hạo Nhiên rụt tay lại kịp, không thì… Cũng khó nói lắm!
“Ai mà thèm nhìn anh chứ! Tôi đâu có tâm lý biến thái đâu! Hơn nữa! Chắc vừa rồi Trương Manh Manh đã nằm mơ một giấc mơ khá chân thực đấy!”
Mục Hạo Nhiên nghe ra ý tứ trong lời cô nhưng anh không nói gì mà chỉ yên lặng rũ nước mưa trên áo.
Cô vốn còn đang cảm động lắm mà cái con người này cứ khiến người ta bực mình vậy không biết!
Được rồi! Cô nhượng bộ một lần vậy.
Trương Diễm Diễm vươn tay kéo tay Mục Hạo Nhiên quay lại, sau đó ra lệnh.
“Cúi người xuống!”
Mục Hạo Nhiên không biết cô muốn làm gì nhưng anh vẫn rất nghe lời, nhanh chóng cúi người xuống, sống lưng thẳng tắp dần cong xuống. Trương Diễm Diễm vươn tay lên, lau đi những giọt nước mưa trên khuôn mặt điển trai nhưng mang theo nét cà lơ phất phơ của anh.
Đúng lúc này, phía sau lưng truyền đến tiếng cười mờ ám của một nam và một nữ. Trương Diễm Diễm quay người lại nhìn hai người họ, thì ra là người quen.
Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đi chấm nề nếp trở về, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng ‘tình mặn ý nồng’ này!
Hạ Ngọc hắng giọng một cái nói.
“Mọi người tiếp tục! Tiếp tục đi!” - Hạ Ngọc đưa đưa tay ra hiệu cho hai người họ tiếp tục.
Trương Diễm Diễm còn đang định giải thích thì đã nghe bên phía Hạ Ngọc truyền đến tiếng nói trong trẻo của cô.
“Mình lau nước mưa cho cậu nhé!”
Lục Duy Tùng liếc mắt qua hai người cách đó không xa, biết cô nàng này lại bắt đầu giở thói trêu chọc người ta ra rồi.
“Ừm!” - Lục Duy Tùng cúi người xuống.
Liền đó, cả hai nhìn nhau cười đến không biết giờ vào lớp. Đến lúc giáo viên vào lớp, đi qua nhắc nhở hai người vào lớp thì cả hai mới đi vào lớp của mình.
Trương Diễm Diễm và Mục Hạo Nhiên á khẩu một hồi. Được rồi! Họ thừa nhận là hai người Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng rất biết cách cà khịa đấy!
Cuối cùng vì quá thẹn thùng mà Trương Diễm Diễm bỏ đi vào lớp trước.
Bởi vì lớp cô ở ngay tầng một lại còn ở ngay sau lưng của Mục Hạo Nhiên lên cô đi lướt qua người anh, bỏ lại một câu.
“Anh đi thay quần áo đi!” - Dứt lời, cô không hề ngoảnh đầu lại, gò má ửng hồng, trái tim trong lồng ngực cứ như đang nhảy múa mà đập thình thịch. Cảm tưởng như cô chỉ cần xơ sẩy một chút là nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy về phía Mục Hạo Nhiên vậy.
Mục Hạo Nhiên mím môi sau đó đi về khu tủ để đồ. Trung học Hoa Hạ có khu vực để tủ đồ giành riêng cho học sinh. Bởi vì đồng phục của trường là chân váy dành cho nữ sinh lên thông thường đến tiết thể dục mọi người sẽ phải thay đồ thể dục để ra sân thể dục. Ngoài ra trong đó có thể đựng sách vở hay bất kì thứ gì đều được, miễn là nằm trong quy định của trường.
Mục Hạo Nhiên đi thay quần áo rồi trở lại lớp học bình thường.
…
Buổi chiều, sau khi tan học, Mục Hạo Nhiên lại tiếp tục đốc thúc mọi người tập luyện, chuẩn bị cho trận đấu giao hữu tháng sau.
Hôm nay cường độ tập luyện của bọn họ rất cao, giữa tiếp trời 19 độ mà người nào người nấy đều mồ hôi nhễ nhại, cứ như tắm vậy.
Hạ Ngọc ngồi nhìn bọn họ chơi, nhất thời chả thấy có hứng thú gì cả, dù sao cô cũng đâu có chơi được. Vậy là cô đứng dậy cầm theo balo rồi đi vào nhà thể dục trong nhà tìm đám người Dạ Khả Vân và Trương Diễm Diễm để chơi.
“Duy Tùng, mình đi tìm đám người Khả Vân chơi đây!”
“Ừm!” - Lục Duy Tùng ném một quả ghi ba điểm rồi nhìn ra hướng Hạ Ngọc, gật đầu với cô.
Hạ Ngọc quay người rời đi. Vừa ngồi vào ghế khán giả không lâu, còn chưa kịp ấm chỗ thì điện thoại trong túi đã vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại.
Vì trong nhà thể dục đang mở nhạc khá ồn lên Hạ Ngọc cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài rồi bắt máy. Là một số điện thoại quốc tế.
“Alo?” - Hạ Ngọc chủ động lên tiếng trước.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi vang lên một giọng nói trầm thấp, đầy mê lực của một người đàn ông. Giọng nói hay tới nỗi người nghe không cần phải nhìn mặt cũng có thể tự tưởng tượng ra một khuôn mặt tuấn tú, đẹp như mấy siêu sao trên màn ảnh hiện ra trước mắt.
[Nghe nói tay em mới bị thương, có nghiêm trọng không?]
Hạ Ngọc rũ mắt nhìn xuống cánh tay đang bó thạch cao của mình. Trên đó là hình vẽ mà Lục Duy Tùng đã đặc biệt giành riêng một buổi tối để vẽ cho cô. Cô rất thích nó, cũng rất thích cách anh nghiêm túc, tỉ mẩn vẽ ra nó.
[Em còn giữ máy chứ?]
Đầu bên kia đợi lâu mà không thấy cô phản hồi, còn tưởng cô đã cúp máy rồi lên anh ta bèn hỏi lại.
“Còn ạ. Tim tức bên phía anh chậm thật, em đã bị thương gần một tháng rồi mà bây giờ mới thấy anh gọi điện hỏi thăm được một câu.” - Hạ Ngọc không khỏi châm chọc người nọ.
Lần trước Hạ Ngọc đi tái khám, bác sĩ đã nói cánh tay này của cô tuần sau là có thể tháo thạch cao rồi. Có thể tiếp tục vận động bình thường tuy nhiên vẫn cần thời gian để thích ứng.
Có điều hình như cô không thấy vui chút nào. Dù sao cô cũng thích hình vẽ trên khung thạch cao này đến vậy mà! Nhưng nếu không tháo ra cũng không được! Cô còn nhiều việc phải làm mà!
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, khẽ bật ra từ cuống họng nhưng mang theo một sức hút đến mê người.
[Đúng thật là rất chậm! Anh xin lỗi nhé! Công việc bên này của anh sắp hoàn thành rồi! Em nói xem em thích gì, lúc về anh sẽ mua cho em xem như là quà tạ tội!]
“Để em suy nghĩ đã, có gì em sẽ báo lại cho anh! Nhớ về sớm đấy! Em cố tình trở về để gặp anh mà!”
Một cơn gió lạnh thổi đến khiến cho Hạ Ngọc rùng mình một cái. Vừa hay tiếng lá khô bị gió thổi xào xạc dưới nền đất bị đầu thu điện thoại thu được. Người bên kia lại lên tiếng.
[Em đang ở bên ngoài à?]
“Vâng!”
[Vào nhà đi, ngoài trời lạnh! Ở Trung Quốc đang là mùa đông rồi, nhớ mặc cho ấm, anh sẽ thu xếp về sớm!]
“Được, em cúp đây!”
[Tạm biệt!]
Hạ Ngọc nói tạm biệt với người nọ rồi cúp máy, quay người đi vào nhà thể dục.