Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Chương 31: Em Không Muốn Anh…Giống Họ! : truyenyy.mobi

Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động

Chương 31: Em Không Muốn Anh…Giống Họ!




Biệt thự nhà họ Lục.

Màn hình Tivi đang mở một màn trình diễn trực tuyến của cựu nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Hoàng Diệc Sương mà Lục phu nhân thường xem mỗi khi cắm hoa. Đến khúc cao trào, ống kính nhanh chóng di chuyển đến quay cận cảnh những ngón tay mềm mại linh hoạt lướt nhanh thoăn thoắt trên những phím đàn tạo ra những bản nhạc nhẹ nhàng và du dương dễ lòng khiến cho người ta 'thả trôi' tâm hồn và cảm xúc vào mỗi một bản nhạc. Ống kính lại di chuyển lên quay hình ảnh chân dung của cựu nghệ sĩ Hoàng Diệc Sương. Chỉ thấy chính bản thân bà cũng đang nhắm mắt mà 'thả trôi' chính mình như thể chính bản thân bà là một vị khán giả trong chính bản nhạc của mình vậy. Tất cả các nốt nhạc đều được bà thuộc làu làu, nắm kí trong lòng bàn tay. Mặc dù đã bước qua ngưỡng tuổi trung niên, năm nay cũng đã 70 tuổi và cũng đã giải nghệ từ lâu nhưng dường như khả năng cảm thụ âm nhạc của bà vẫn được coi là bậc thầy trong những bậc thầy.

Lục phu nhân - Diêu Hà ngồi trước bàn trà ở phòng khách, trước mặt là một lọ cắm hoa bắng sứ màu trắng, đơn giản mà sang trọng, bên cạnh là bó hướng dương và chiếc kéo tỉa cành. Bà hơi nhắm mắt hưởng thụ những nốt nhạc trầm bổng luôn phiên và xảm giác thư thái mà nó mang lại.

Bà khoác trên mình một chiếc váy sườn xám dài đến mắt cá chân màu xanh ngọc, hoạ tiết Trung cổ được thêu thủ công làm nổi bật lên làn da trắng sáng và vóc dáng mảnh mai của bà khiến cho toàn thân bà toát ra vẻ sang trọng, là cốt cách điển hình của một vị phu nhân cao sang quyền quý. Đoạn bà mở mắt cầm lấy ly trà ấm bên cạnh nhấp một ngụm rồi đem bỏ chiếc khăn choàng đang khoác trên vai xuống, bắt đầu cắm hoa.

Tuy chưa từng học qua nghệ thuật cắm hoa nhưng Diêu Hà lại có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này. Dù cho có tùy ý sắp xếp vị trí của mỗi một bông hoa đều có thể gây ấn tượng với người khác từ cái nhìn đầu tiên. Có điều, thay vì lựa chọn phát triển điểm mạnh của bản thân thì bà lại lấy sở thích này của mình ra để khiến bình tĩnh lại mỗi khi tức giận.

Bà cẩn thận, tỉ mỉ áng chừng chính xác độ dài của mong muốn của từng gốc hoa rồi kiên định cầm kéo cắt, 'tạch' một tiếng gốc hoa liền rơi xuống. Lục phu nhân thản nhiên cắm bông hoa đó vào lọ rồi lại tiếp tục cầm lấy một bông hoa lặp lại hành động tương tự. Suốt cả quá trình, bà hoàn toàn không mảy may quan tâm tới chồng mình - Lục Giật Thần đang dùng ánh mắt cực kỳ đố kỵ nhìn bông hướng dương được bà nâng niu trong lòng bàn tay.

Lại một bông hoa nữa được cắm vào lọ, bà đặt chiếc kéo trong tay xuống, đưa tay lên mũi tao nhã phất phất mấy cái như thể có mùi hương gì đó đang khiến cho bà cảm thấy rất khó chịu vậy. Lại một bông hoa nữa được cầm lên, Lục phu nhân tiếp tục áng chừng độ dài phù hợp rồi 'tạch' một tiếng cuống hoa liền rơi xuống cạnh bàn.

Lục Giật Thần ngồi một bên, cúi đầu nhìn Ipad làm việc. Có lẽ do gặp phải vân đề gì đó nan giải mà hàng chân mày của ông cứ liên tục cau chặt lại, thi thoảng lại chẹp miệng một cái tỏ vẻ khó chịu.

Nếu là bình thường khi thấy chồng mình có những biểu hiện như vậy thì Lục phu nhân sẽ không nói hai lời bèn đến an ủi và động viên chồng. Nhưng lần này lại khác, vẻ mặt bà lạnh tanh chẳng chút gợn sóng, mặc cho Lục Giật Thần có cố gắng tạo sự chú ý thế nào bà thì bà cũng định là sẽ 'chiến tranh lạnh' với ông rồi!

Lục Giật Thần hoàn toàn bị phớt lờ, tâm tình đang rất không vui nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt ngược nỗi ủy khuất vào trong chứ không dám tùy ý phá hỏng nhã hứng của vợ. Ông biết hiện tại bà đang rất tức giận lên mới lấy hoa ra để cắm, kết hôn với bà lâu như vậy, chẳng lẽ chút thói quen vặt vãnh này của bà ông lại chẳng hiểu sao!

Có điều, tâm không tịnh tốt thì làm sao có thể chuyên tâm làm việc cho được, hiệu quả làm việc thật sự vô cùng thấp. Rốt cuộc Lục Giật Thần nhịn không được mà dứt khoát đem iPad bỏ qua một bên, giọng nói có chút bất mãn.

"Bà xã, em thật sự không định quan tâm tới anh nữa sao?"

Bầu không khí đang ảm đạm, đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, Lục phu nhân có chút hơi giật mình mà bóp nhầm kéo cắt một cái. Kết quả độ dài cuống hoa quá ngắn so với độ dài ban đầu mà bà mong muốn, chân mày của Lục phu nhân liền ngay lập tức chau lại. Bà hơi dùng lực tay một chút cả phần thân của bông hoa hướng dương đều bị gãy đoạn thành hai phần, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Bà nhắm mắt lại hít sâu một hơi kìm nén lại cảm xúc sau đó mở mắt ra, điềm nhiên đem bông hoa đó bỏ vào sọt rác phía bên cạnh. Một màn này lọt vào mắt của Lục Giật Thần khiến ông toàn thân cứng đờ, trong lòng liền biết có chuyện chẳng lành. Ông nhắm mắt lại âm thầm hít sâu một hơi chờ nghe 'phán quyết' cuối cùng từ vợ mình.

Diêu Hà đặt chiếc kéo trong tay xuống, cầm ly trà lên dùng lắp gạt gọn lá trà sang một bên, nhấp một ngụm rồi hơi rướm người cầm lấy điều khiển TV tắt đi màn trình diễn đã đến hồi kết của cựu nghệ sĩ dương cầm Hoàng Diệc Sương. Vẻ mặt điềm tĩnh, sắc mặt lạnh tanh không chút gợn sóng nhìn ông, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy nhưng lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Lục Giật Thần, hiện tại mùi khói thuốc từ trên người ông khiến tôi cảm thấy rất khó chịu..."

Diêu Hà còn chưa nói hết câu thì bàn tay đang đặt trên đùi đã bị một bàn tay khác nắm lấy. Không phải của chồng bà - Lục Giật Thần mà là của con trai bảo bối của bà - Lục Duy Tùng.

Lục Duy Tùng đem đầu ngón tay trỏ của bà đặt lên chính giữa hàng chân mày đang chau lại của Lục Giật Thần, giọng hoà giải.

"Mẹ, có gì thì từ từ nói. Mẹ xem, bố vì mẹ mà cũng đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi này!"

Lục phu nhân liếc mắt nhìn Lục Duy Tùng một cái, lời ra đến miệng nuốt ngược trở lại vào trong. Bà hơi rũ mi mắt nhìn vào đầu ngón tay của mình, quả thực nơi đầu ngón tay đã không còn cảm giác nhẵn mịn như xưa, những vết chân chim và nếp nhăn nơi chân mày đều đã hiện rõ mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Cũng không biết đã qua bao lâu bà chưa nghiêm túc nhìn ngắm khuôn mặt chồng mình. Người đàn ông đã vì muốn bà có thể bước ra được bóng tối của cuộc đời mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm cho bà được bác sĩ giỏi nhất. Người biết bà bị sợ sấm mà không quản ngoài trời đang mưa bão cũng sẵn sàng lặn lội đường xa hàng trăm cây số để đến bên bà.....

Nghĩ tới đây, bà nhịn không được mà đáy lòng nổi lên một hồi chua xót. Mân mê nếp nhăn trên trán của ông một chút, do dự một chút rồi thu tay về, sắc mặt không chút dao động, không nóng không lạnh bỏ lại một câu rồi quay người lại đưa lưng lại phía ông.

"Chừng nào ông xử lý xong mùi khói thuốc trên người thì tôi với ông nói chuyện!"

Vừa nghe vậy, hàng chân mày của Lục Giật Thần liền ngay lập tức dãn ra, vẻ mặt hớn hở. Ông đưa tay lên nắm lấy tay của Diêu Hà, cúi người đặt một nụ hôn lên đó rồi rối rít nói.

"Cảm ơn em! Bà xã! Cảm ơn em!" - Dứt lời, ông tức tốc chạy thật nhanh lên lầu đi vào phòng tắm đóng cửa nghe vang tiếng 'cạch'.

Đợi khi bố mình rời đi, Lục Duy Tùng liền đi đến vị trí cạnh mẹ mình, ngồi xuống bình thản rót lấy một ly nước, uống một hơi cạn sạch rồi hơi nghiêng đầu tựa vào vai bà.

"Bố hút thuốc sao? Sao trước nay con chưa từng thấy bố hút!?" - Lục Duy Tùng vừa nói vừa tháo chiếc đồng hồ điện tử trên tay bỏ lên mặt bàn.

"Trước khi quen mẹ có hút, sau đó thì bỏ rồi!" - Diêu Hà đẩy đầu Lục Duy Tùng thẳng dậy, giọng nói lạnh lùng có chút không vui. Bà hơi nghiêng người về phía trước, cầm lấy ly trà nhấp một ngụm rồi kiên định nói tiếp.

"Mẹ gọi luật sư rồi, mẹ sẽ giành quyền nuôi con!"

Lục Duy Tùng khoanh tay tựa người ra sau ghế sofa, lười nhác nhướng mày, có chút ngờ vực mà nhìn mẹ mình.

"Không phải mẹ vừa bảo sẽ nói chuyện với bố sao? Sao bây giờ lại đổi thành tự mình quyết định rồi?!"

Diêu Hà cau may, đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn, nước trong ly trà chịu một lực tác động mạnh ngay lập tức sánh ra bàn. Bà đưa tay đánh vào lưng của Lục Duy Tùng nghe 'bụp' một cái, giọng nói tức giận.

"Con là đang bênh ai vậy?"

Lục Duy Tùng không có phản ứng, tựa đầu sau ghế, ánh mắt nhìn lên đèn trùm trên trần nhà, suy nghĩ một hồi rồi đáp lại.

"Con không bênh ai cả, chẳng phải mẹ bảo sau khi quen mẹ bố đã bỏ rồi sao? Nhiều năm như vậy cũng chưa từng phạm phải, vậy hà cớ gì bây giờ lại tái phạm chứ?"

"Mẹ!..." - Diêu Hà không còn cách nào phản bác, đành phải thoả hiệp.

"Được! Mẹ nghe con! Nhưng với một điều kiện con không được phép đứng về phía ông ấy!" - Diêu Hà liếc anh một cái, bực bội nói hết câu rồi tiếp tục cắm hoa.

Lục Duy Tùng cong môi cười một cái, nhún nhún vai nói.

"Con sẽ tránh mặt!" - Dứt lời anh thẳng người rút khăn giấy thấm khô những giọt nước loang lổ trên mặt bàn. Xong xuôi anh ném khăm giấy vào sọt rác bên cạnh đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

Vừa bước được vài bước chân anh không cẩn thận đá phải sọt rác làm nó đổ ra. Lục Duy Tùng cúi người nhặt hết rác trở lại sọt, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở bông hoa màu vàng trong sọt rác.

"Bông này con tươi, sao mẹ lại bỏ đi vậy?"

Diêu Hà nghe vậy lạnh lùng liếc qua một cái, động tác tay không dừng lại mà thản nhiên trả lời.

"Không dùng được nữa."

Nghe vậy, Lục Duy Tùng vươn tay cầm bông hoa đó lên nhìn ngắm một hồi, ngữ khí không nóng không lạnh.

"Lát mẹ và bố cứ từ từ nói chuyện. Đừng quá nóng giận và hấp tấp rồi khiến tình cảm bao năm của hai người giống như bông hoa này...."

Lục Duy Tùng quay mặt của bông hoa hướng dương về phía Lục phu nhân nói tiếp.

"Nhìn trực diện vẫn là bông hoa tươi tắn đẹp đẽ..."

Tiếp đó, anh quay ngang bông hoa ra, để lộ ra vết gãy ở thân hoa, chầm chậm nói tiếp.

"Nhưng chỉ vì một vết cắt nhầm rồi lại vì sự nóng giận của mẹ mà lại đứt gãy không thể nối liền!"

Dứt lời, Lục Duy Tùng đem phần cuống bị gãy bỏ đi, giữ lại phần còn lại của bông hoa, đứng dậy nghiêm túc cắm vào một vị khác trong lọ hoa.

"Thật ra chỉ cần bỏ đi phần đã gãy, thay thế nó vào một khoảng trống phù hợp hơn thì chẳng phải lọ hoa này đã đẹp hơn rồi sao!"

Vừa nghe Lục Duy Tùng nói xong, Diêu Hà thoáng chốc ngây người. Dụi dụi mắt mấy lần nhìn lại đứa con trai khô khan của mình. Anh trước nay đều là thẳng thắn nếu ra quan điểm của mình, bây giờ lại vô cùng văn vở. Câu nói trên ngụ ý chính là.

'Tình cảm hai người biểu hiện ra ngoài thì ân ân ái ái nhưng thực chất hai người chung một giường lại chẳng chung hướng. Thật ra bố anh đã bỏ đi phần xấu nhất của con người để trở thành người chồng và người cha tốt rồi! Hy vọng mẹ anh cũng sẽ mở lòng một chút và cho ông ấy một cơ hội!'

Diêu Hà mấp máy môi đang định nói gì đó thì màn hình đồng hồ của Lục Duy Tùng đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, là tin nhắn của Vu Minh Đức gửi tới. Diêu Hà vô thức nhìn vào màn hình đồng hồ của Lục Duy Tùng, hơi chau mày nghi hoặc hỏi.

"Bảo Bối, cô gái trên màn hình là ai vậy?"

Bức hình mà Lục Duy Tùng chọn làm một hình nền là bức tranh vẽ góc nhìn từ trên cao của một cô gái. Trong bức tranh cô gái đội một chiếc mũ vành lớn che đi gần hết khuôn mặt. Hai tay cô gái xách hai túi quà lớn, chạy nhảy tung tăng dưới bóng râm loang lổ, toàn thân thoát ra vẻ lạc quan và yêu đời.

Lục Duy Tùng đem lo hoa đi trưng bày đang định mở miệng đáp lại thì cửa phòng trên tầng hai mở ra. Lục Giật Thần từ trên tầng đi nhanh xuống, mái tóc còn đang nhỏ nước áo còn mặc ngược.

"Con sẽ nói cho mẹ sau!"

Lục Duy Tùng đi đến cầm lấy chiếc đồng hồ trên bàn đi lướt qua sau lưng bà, trước khi đi còn không quên dặn dò.

"Mẹ đừng quên những gì còn đã nói!"

"Bà xã! Người anh hết mùi thuốc rồi!" - Lục Giật Thần chạy đến trước mặt Diêu Hà, bộ dáng lôi thôi, áo còn mặc ngược, tóc vẫn nhỏ nước.

Diêu Hà ngồi ở sofa bắt chéo chân, ngước mắt nhìn ông điệu bộ thảnh thơi nhưng lại khiến cho người đối diện có cảm giác như bà đã quyết định tất cả, không thể lay chuyển. Thấy mái tóc còn ướt của ông thì mày liễu chau lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"Ông giải thích đi!"

Lục Giật Thần nuột nước miếng cái 'ực', vẻ mặt lo lắng, hai tay xoa xoa vào nhau toan tiến tới ngồi cạnh bà nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của bà bèn biết điều lùi lại ra sau.

Đoạn, ôm ngồi quỳ một chân xuống trước mặt bà để bà không phải ngước đầu. Ông nghiêm túc nhìn bà, đưa ba ngón tay lên thề.

"Bà xã, anh xin thề, nếu anh mà dám lừa em thì anh..."

"Câm miệng!" - Chưa đợi Lục Giật Thần nói hết câu, Diêu Hà đã lạnh lùng quát vào mặt ông một cái.

"Cho ông ba phút kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, bớt phí lời!"

"Mùi thuốc lá trên người anh là do bị ám mùi từ chỗ đối tác. Ở đó có cả lão Hạ và lão Vu, em không tin có thể hỏi hai người họ!"

Diêu Hà rũ mi mắt nhìn ông, bỏ cẳng chân dài thon gọn đang bắt chéo xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh điện thoại bàn đời cổ. Bà bình tĩnh quay một dãy số rồi đưa điện thoại lên tai nghe, điện thoại rất nhanh liền có người bắt máy. Diêu Hà và người đó trò chuyện vài câu sau đó liền kết thúc, tiếp sau đó bà lại gọi cho một người khác trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Vừa rồi bà đã gọi điện cho vợ của Hạ Thất Vũ - Bạch Băng và cả vợ của Vu Thiệu Huy - Giang Diễm An. Mục đích là để xác định xem lời vừa rồi ông nói có phải là thật không, kết quả cả hai người đều có chung một câu trả lời.

[Lúc Thất Vũ về tôi còn bán tín bán nghi, nhưng sau đó vô tình thấy trên mạng có bức ảnh chụp buổi làm việc của ba người họ và một nhóm người nữa. Ai cũng phì phèo điếu thuốc chỉ có ba người họ là không!] - Bạch Băng trả lời, lời của Giang Diễm An có chút khác nhưng đại khái là nội dung cũng tương tự.

Diêu Hà nhìn mái tóc còn đang nhỏ nước của chồng mình và cả chiếc áo đang mặc ngược, giọng nói không nóng không lạnh bỏ lại một câu rồi đi lên tầng.

"Từng này tuổi rồi còn mặc ngược áo."

'Cạch' một tiếng cửa phòng đóng lại, Lục Giật Thần cúi đầu nhìn chiếc áo đang mặc ngược trên người, ngồi thụp xuống đất. Đôi bờ vai run lên, một vài giọt nước mắt 'lách tách' đua nhau rơi xuống sàn nhà, ông ôm đầu khóc lóc, vẻ mặt hối hận tột cùng.

Tiếng bước chân từ trên nhà đi xuống, Lục phu nhân trong tay cầm theo một chiếc khăn bông và chiếc máy sấy chậm rãi bước đến trước mặt ông. Lục Giật Thần nghe tiếng bước chân dừng, đôi mắt vẫn còn vương lệ mà ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy bà bèn quỳ gối nắm lấy tay bà, giọng điệu thành khẩn.

"Bà xã! Anh xin em! Đừng ly hôn mà! Anh thật sự không có hút thuốc! Anh nói thật mà!"

Diêu Hà sững người trong giây lát, Lục Giật Thần người trước giờ chịu bao nhiêu gian khổ trong xã hội cũng chưa từng một lần rơi lệ, ấy vậy mà hiện tại ông lại đang khóc! Đôi mắt ông đỏ hoe hiện vẻ bất lực, ông khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt bà.

"Đứng dậy đi!" - Bà nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng kéo ông dậy.

Lục Giật Thần cứng đầu lắc đầu nguây nguẩy, cố gắng níu lấy tay bà, giọng nói nỉ non.

"Đừng ly hôn...anh không muốn ly hôn!"

Diêu Hà có chút bất đắc dĩ.

"Anh không đứng dậy lau khô đầu đi, lỡ mai đổ bệnh anh định sẽ lây bệnh qua cho em sao? Hơn nữa...anh bị ốm em sẽ rất đau lòng!"

Vừa nghe vậy, hai mắt Lục Giật Thần ngay lập tức sáng lên. Ông vươn tay quệt ngang một đường nước mắt nước mũi như đứa trẻ, giọng nói run run, thi thoảng còn nấc lên một cái.

"Không muốn! Không thể để em bị ốm! Không muốn để bà xã đau lòng!"

Dứt lời ông đứng dậy từ dưới đất, vươn tay toan cầm lấy chiếc khăn trong tay của vợ mình nhưng bà đã rụt tay lại.

"Em giúp anh!"

Lục Giật Thần cầu còn không được, đương nhiên sẽ không từ chối bèn gật đầu lia lịa, đứng dậy phủi phủi đầu gối cười khờ khạo, miệng còn lẩm bẩm.

"Bà xã giúp anh sấy tóc...hì hì, bà xã giúp anh sấy tóc!"

Lục Giật Thần ngồi xuống ghế sofa, Diêu Hà đứng trước mặt ông lấy khăn bông lau tóc cho ông trước. Lục Giật Thần hơi ngước mắt nhìn bà một cách âu yếm, không nói gì mà vòng tay ôm lấy eo bà giống như hồi hai người còn trẻ. Mỗi lần được vợ lau tóc cho là Lục Giật Thần sẽ như thói quen vòng tay ôm lấy eo bà rồi còn vui vẻ đặt một nụ hôn lên bụng của bà nữa.

Khi mái tóc của Lục Giật Thần đã đạt một độ ẩm nhất định, Diêu Hà bỏ chiếc khăn bông trong tay xuống cầm lấy chiếc máy sấy bên cạnh. Bà ấn nút nguồn chọn một độ ấm vừa phải rồi bắt đầu sấy tóc cho ông, vừa sấy bà vừa rũ rũ mái tóc cho nhanh khô, suốt quá trình đều im lặng không nói gì.

Mái tóc đã khô hoàn toàn, Diêu Hà đặt máy sấy xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cổ ông rồi thản nhiên ngồi lên đùi của ông. Bà gục đầu vào tai ông, thấp giọng thì thầm, trong giọng nói còn mang theo nỗi buồn man mác.

"Thần! Em... không muốn anh giống họ!"

Lục Giật Thần rũ mi mắt, vòng tay vỗ về sau lưng bà, đáy lòng dâng lên một hồi chua xót.

"Anh xin lỗi! Sau này nhất định sẽ không xảy ra truyện tương tự! Tin tưởng anh!"

Lục Duy Tùng đứng tựa ở lan can cầu thang thấy một màn này thì cong môi cười một cái rồi quay người đi vào trong phòng. Anh mở tủ quần áo ra, bàn tay định tùy tiện vớ lấy một chiếc áo phông để mặc nhưng ánh mắt lại vô tình chú ý đến một chiếc áo phông in hình con khủng long ở phía ngực trái. Lục Duy Tùng thu tay về từ chiếc áo phông trước mặt, không do dự mà cầm lấy chiếc áo phông in hình con khủng long rồi cầm lấy balo rồi đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.