Một khoảng đất trống giữa một rừng cây um tùm, bên trên là vách núi cao sừng sững, bên dưới là dốc núi thăm thẳm, mọi người đứng chờ Kim Thiềm một hồi lâu thì thấy Kim Thiềm mở mắt trầm ngâm.
Kim Thiềm nói:
- Công tử, phu nhân đi theo Kim Thiềm.
Rồi nàng dẫn đầu đi trước.
Mọi người nghe nàng nói vậy thì gật đầu đi theo sau, tò mò mong đợi xem nàng phát hiện ra điều gì? Đi được hơn hai mươi bước chân thì nàng dừng lại cúi xuống lấy tay phủi phủi lớp đất không quá sau, dần hiện ra một mũi đao màu huyết hồng, nàng kéo mũi đao lên đưa cho Thanh Hà.
Thanh Hà mũi đao gật đầu:
- Đây chính là phần bị mất của Hỏa Huyết đao của Nguyên Trí, tiểu kim còn có phát hiện gì không?
- Phu nhân mời người qua bên này.
Kim Thiềm dẫn mọi người đi tiếp đến một vách đá rồi đứng lại, nàng đưa bàn tay đặt lên vách đá cảm nhận một lúc ánh mắt toát lên sự nghi vấn nồng đậm
Gióng thấy biểu hiện của Kim Thiềm thì hỏi:
- Tiểu Kim, ở trong đó có gì kỳ lạ sao??
Kim Thiềm gật đầu:
- Công tử, ta cảm nhận ở bên bên trong có giao động của linh thạch nhưng không ổn định, khi có khi không
Phi Tả ngẫm nghĩ vui mừng hỏi:
- là mỏ linh thạch chăng?
Kim Thiềm lắc đầu phủ nhận:
- Không tuy có khá nhiều linh thạch nhưng chác chắn không phải mỏ linh thạch, vì ta còn cảm thấy có sự giao động phảng phất của kim khí, linh thảo, huyết dịch.
Ba người nhìn nhau kinh ngạc đưa thần thức đảo vào tìm tòi nhưng ngẩn ngơ khó hiểu, bởi bọn họ không hề thấy có sự khác biệt nào, đây chỉ là một vách núi bình thường như bao vách núi khác.
Phi Tả lắc đầu:
- Ta vẫn thấy bình thường, bên trong chỉ là lòng đất đá bình thường thôi mà??
Thanh Hà gật đầu đồng ý:
- ta cũng thấy vậy, không có gì như ngươi nói cả.
Kim Thiềm kiên định:
- Phu nhân, thiên phú của ta chưa bao giờ sai, chắc chắn trong này phải có gì đó. Phu nhân hẳn là cũng biết thần thức cũng có thể bị đánh lạc hướng bởi một vài biện pháp đi.
Thanh Hà suy nghĩ:
- Ý ngươi là phía trong có thứ gì đó khiến thần thức của chúng ta bị sai lệch??
Ở tư chân giới có nhiều biện pháp dùng đối phó với thần thức như cấm chế, pháp trận hay ảo trận được thiết lập để giữ bí mật hoặc đối phó với địch nhân nên không hề quá xa lạ với Thanh Hà
Kim Thiềm gật đầu khẳng định ý kiến của mình, Gióng nhìn Kim Thiềm tin tưởng nói:
- Phi Thúc, ngươi dùng lực thử phá một lối vào đi xem sao.
- Được, phụ nhân và mọi người tránh ra một chút.
Đợi mọi người lùi sang hai bên hắn tụ Thổ nguyên lực lại cánh tay mình hình thành một cánh tay đất to lớn hắn đấm mạnh vào vách đá.
" rầm" " rầm" " rầm"
Sức công phá của Kết Đan cường giả không phải một vách đá bình thường có thể chống đỡ, nhưng vách đá này lại không hề có một chút di chuyển hay vết tích nào.
Gióng nhìn nhìn rồi nói:
- Phi thúc, dừng lại đi. Không cần phải ra tay nữa
Phi Tả nghĩ hoặc nhưng vẫn ngừng lại hỏi:
- Sao vậy công tử??
Gióng số tay lên vách đá kiên cố nói:
- Quả nhiên có điều cổ quái, Phí thúc ra sức như vậy nhưng lại không khiến vách đá này tổn hại, mọi người có ai nhận ra đây là loại đá gì không?
Ba người lắc cũng sờ vách đá lắc đầu, họ không biết đây là thứ đá gì nhưng độ cứng rắn thật sự không tồi kim đan hậu kì cũng không thể làm sứt mẻ nó.
- Để ta thử xem.
Thành Hà nói rồi dùng băng chưởng, chưởng thật mạnh vào vách đá nhưng chỉ có thể in lại ở trên đó một vết tay băng mờ, nàng định tiếp tục ra tay thì gióng ngăn cản nói:
- Mẫu thân đừng phí sức, dùng lực không thể phá được vậy xem ra một là đá này cứng rắn, hai là ta nghĩ nó được pháp trận duy trì.
Thanh Hà yên lặng suy nghĩ chưởng lực vừa rồi nàng dùng hơn thất thành thực lực nhưng không thể suy chuyển vách đá một chút nào, khả năng được pháp trận duy trì là rất lớn hơn nữa pháp trận rất cường đại.
Nhưng rất có thể ở đó có tin tức của Nguyên Trí khiến nàng không đành lòng buông bỏ nhưng cố trấn tĩnh lại:
- Vậy theo con nếu không thể dùng lực phá thì làm sao có thể vào được? Không lẽ tìm người có tu vi cường đại hay đại hành giả về pháp trận nhưng không khả thi ah
Gióng ngẫm nghĩ nói:
- Mẫu thân nói không sai tìm những người đó lúc này là không thể, nhưng con nghĩ rằng đã có cửa thì nhất định phải có chìa khoá, chúng ta tìm kiếm xung quanh xem có cái gì bất thường không.
Ba người gật đầu tìm kiếm quanh vách đá người tìm dưới mặt đất, người tìm bên này, bên kia sờ sờ mó mó
- Công tử, ta tìm thấy thứ này...
Kim Thiềm gọi mà mặt hơi phiến hồng.
Mọi người thấy biểu hiện của nàng như vậy thì hơi có chút kỳ quái tiến lại xem, đến gần nhìn lên vách chỗ Kim Thiềm thì thấy vách đá đã được quyét sạch rong rêu.
Trên vách đá vẽ khắc một hình ảnh người thiếu nữ loã thể, dựa lưng vào vách núi một tay đặt lên ngực bộ ngực là nơi vách nơi nhô hẳn ra ngoài lại có hai cái núm nhô cao ra, ngón trỏ và ngón cái đang ra thế bóp vào núm, phía dưới chân thiếu nữ dang rộng để lộ bộ vị mẫn cảm là một vết rách lõm vào trong, một tay kia của thiếu nữ đặt ngay ở chỗ đó bốn ngón tay giữ thẳng ngón giữ thì mất đi hai đốt.
Bốn người nhìn bức hình trầm ngâm đánh giá, Kim Thiềm và Thanh Hà mặt phiếm hồng, hình vẽ tuy dùng tục này nhưng phải công nhận cũng quá giống đi, kích cỡ như người thật.
Phi Tả nhìn nhìn trố mắt hình vẽ này, Gióng vỗ vỗ tay hắn, hắn giật mình bết là hơi lố hỏi gượng:
- Công tử, phải chăng đây là chìa khoá mà người nói?? Cái chìa khoá này hiếm lạ à nha.
- Có thể lắm, Phi Thúc thử tìm cách mở đi, cái này ở đây hẳn là Thúc có kinh nghiệm.
- Công tử nói giỡn rồi...hahaha...được để ta.
Trương Phi cười lớn tiến đưa tay tiến lên.
" hừ" " hừ "
Hai tiếng hừ lạnh của nhị nữ đằng sau khiến hắn lạnh gáy đưa tay gãi gãi đầu nói:
- Phu nhân, Kim đại nhân, xin dời mắt đi nơi khác, phi lễ chớ nhìn ah.
Hai người quay đi nhìn hướng khác không muốn nhìn, Phí Tả ngắm ngía định hình đưa tay lên bức tranh một hồi, lúc bên dưới nắn bóp bên trên khi đưa ngón tay xâm nhâm phía dưới, ngón trỏ của hắn hơi ươn ướt vì độ ẩm, nhưng mà loay một hồi không thấy điều gì xảy ra. Hắn nhìn về phía gióng ý hỏi.
Gióng nhìn Phí Tả hành động ngẫm nghĩ hỏi:
- Có phải phía trên hai chỗ nhô nhất có thể xoay chuyển, phía dưới vào rất sâu và thu hẹp dần đúng không??
Phi Tả gật đầu kính ngạc:
- Đúng vậy, công tử đoán như thần!
" phì" "phì"
" hi" " hi"
" khúc khích.."
Nhị nữ nhân đưa tay bụm miệng mà không nén được buồn cười, khiến Lão Phi mặt đỏ bừng.
Gióng cũng hơi gượng gạo nói:
- Bây giờ thì thế này nhá! Thúc một tay kéo thẳng chỗ nhô nhô đó ra, một tay khác thọc vào chỗ sâu đến tận cùng, nhớ phải chạm đến điểm cuối cùng không vào được nữa thì mới thôi. Hai tay nhớ phải đồng thời làm cùng một lúc, Ta không tin không ra cái gì.
Phi Tả gật đầu nhớ kĩ chuẩn bị tư thế, Thành Hà đưa tay cốc đầu Gióng Khiến hắn đau điếng nói:
- Xú tiểu tử, gì mà không ra cái gì?? Sao ngươi am hiểu chuyện này thế?? Mới tí tuổi đầu mà không đứng đắn.
Gióng xoa xoa đầu lầm bầm:
- Thì con đoán vậy, người làm sưng hết đầu con rồi!
Phi Tả khởi động tay đôi chút chuẩn bị hành động theo lời dặn dò, Gióng chăm chú theo dõi từng cử động của hắn hi vọng suy đoán của mình là đúng.
Nhị nữ vẫn quay lưng đi nhưng trong lòng chờ mong, và cũng thầm chửi mắng mười tám đời tổ tông tay nào nghĩ ra phương pháp mở cửa quái dị như vậy, thật là kẻ biến thái vượt thói thường.