Khung cảnh từ trên Chủ sơn nhìn xuống các Đường sơn khác rất đẹp, không khí thoáng mát gió thổi vi vu khiến người ta thư thái, sân trước đại sảnh đường rộng lớn được lát bằng những khối đá xanh bích, thường ngày được các đệ tử quyét dọn nên khá sạch sẽ.
Thạch Sanh chắp tay ra sau lưng nhìn Khải Đức đang xông tới thì mỉm cười
- Đúng là chiến đấu một cách đơn thuần lực lượng, đơn giản không theo chiêu thức hệ thống gì cả, có thể tồn tại ở sâm lâm đủ thấy bản năng không tệ, được để ta nếm thử một đòn của ngươi xem sao?
" Uỳnh"
Khải Đức vung quyền vào chính giữa ngực Thạch Sanh, thấy hắn không đỡ thì ngẩn người lo lắng:
- Đường chủ sao người không đỡ??"
Thạch Sanh bị kình lực của quyền đầu đẩy về sau năm mét im lặng cúi đầu không nói, Khải Đức và chúng nhân kinh ngạc đây là thuần tuý là muốn ăn đòn ah.
Cường Hùng người đã từng giao đấu với Khải Đức từ trước lo lắng:
- Công tử, Thạch đường chủ sẽ không sao chứ?
Gióng nhìn Cường Hùng cười nói:
- Không phải lo, hắn không phải người bình thường. Còn nhớ ta từng nói có mấy người có huyết mạch giống ta chứ?? Hắn chính là một trong số đó.
Cường Hùng cùng đám người Hoả Ngưu nghe Gióng nói vậy thì mắt sáng rõ nhìn chằm chằm Thạch Sanh, mới đầu ở người này bọn họ cảm thấy có chút áp lực ngỡ rằng do tu vi cường đại thì ra là do huyết mạch mang lại.
- Tốt, tốt, lực lượng rất không tồi, đúng là có thể coi khoảng sơ kỳ đỉnh.
Thạch Sanh tán dương ngẩng đầu sắc mặt, thân thể như không hề có gì sảy ra sau một quyền uy lực vừa rồi.
- Cái này người không sao??, Đường chủ người quá cường đại đi.
Khải Đức há hốc miệng vì hắn biết một quyền của hắn vừa rồi gần như một trăm phần thực lực của hắn nhưng lại không khiến Thạc Sánh một chút tổn thương.
Gióng và chúng nhân cũng kinh ngạc về sức mạnh của Thạch Sanh. Đúng là gã biến thái chịu một cú đấm như không có chuyện gì sảy ra cả.
- Tiếp tục đi? Ra tay toàn lực vào.
Thạch Sanh phủi phủi ngực áo nói
Thấy Thạch Sanh không hề hấn gì Khải Đức không còn lo lắng suy nghĩ gì nữa mà toàn lực đánh đấm.
Vì Khải Đức không hề có chiêu thức gì cả nên hắn như một người phàm chỉ biết đánh lung tung quyền, Thạch Sanh cười cười phòng ngự trước những đòn đánh của hắn cực kỳ đơn giản, Thi thoảng còn ra một số quyền để thử sức phòng ngự và tốc độ phản ứng của Khải Đức ra sao?.
Khải Đức càng đánh càng mệt, hơi thở phì phò, trên người đã dính đầy bụi đất, mồ hôi đã ướt đẫm và mặt có vài vết tím bầm, hắn dừng lại rồi lại tiếp tục lao vào hùng hục.
Thạch Sanh hài lòng với tinh thần chiến đấu của tên này, lực chiến, phòng ngự đều tốt nếu được hướng dẫn thêm về chiêu thức thì hắn Sẽ ngày càng mạnh hơn, tâm trí tuy hơi ngờ nghệch đơn thuần nhưng thật ra lại là một điều tốt, tâm trí quá rối ren không thể tập cũng không phải là tốt.
Thạch Sanh giơ tay nắm lấy đầu quyền của Khải Đức nói:
- Đến đây là được rồi! Ngươi rất không tệ nhưng nếu cố gắng hơn mới thật sự trở nên mạnh mẽ.
Khải Đức ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, hắn dù đã cố gắng hết sức nhưng ngoài cú đấm Thạch Sanh chủ động đón thì hắn không hề chạm được vào chéo áo Thạch Sanh dù chỉ một chút.
Thạch Sanh nhìn hắn cười chời rồi đi về phía Gióng chắp tay:
Gióng nhìn vị đại chiến tướng của mình mỉm cười:
- Ngươi cảm thấy gã thế nào?
- Công tử, Khải Đức này thân thể không có linh căn để lưu giữ linh khí, nhưng thể chất lại rất đặc biệt nên linh khí lại thường xuyên tiến vào da thịt cốt cách cường hoá nên sức mạnh thân thể rất mạnh, hơn nữa chiến ý bẩm sinh, có thể nói hắn chính là kỳ tài luyện thể ah.
Thạch Sanh cảm thán.
Gióng gật đầu:
- Ngươi nói đúng sức mạnh thân thể của hắn rất đáng kinh ngạc. Đáng tiếc tộc nhân của hắn đều đã chết, không thì thành lập một chi quân đội đều là những kẻ mạnh như này là điều không tồi.
Thạch Sanh ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Công tử, Khải Đức này người định sắp xếp như thế nào?
Gióng nhìn Thạch Sanh rồi nhìn Khải Đức bên kia nói:
- Ban đầu khi thu nhận hắn, ta đã tính để cho hắn vào chiến đường của ngươi. Ở Việt Tông này ngươi cũng thấy đấy các đường chủ khác đều là yêu thú nên người chỉ dẫn hắn hợp nhất chỉ có ngươi thôi.
Thạch Sanh lắc đầu:
- Công tử quá lời nếu nói phù hợp nhất có thể phải nói công tử đầu tiên, sau là đến vị đó.
Gióng biết người Thạch Sanh nói đến là ai nhưng cũng lắc đầu:
- Ta tạm thời chưa có ý định này, còn hắn đơn giản là thể loại chiến cuồng, hắn có thể đánh đông dẹp bắc nhưng nếu để hắn dạy người khác chưa chắc hắn đã đồng ý. Ngươi nên phụ trách hắn thì hơn.
- vâng, công tử.
Thạch sanh cúi đầu chấp nhận rồi giơ tay vẫy gọi:
- Khải Đức ngồi mãi à?? Mau lại đây đi.
Khải Đức đứng dậy phủi sạch bụi trên y phục rồi nhanh chóng chạy lai.
Nhìn hắn đến Thạch Sanh nói:
- Từ giờ ngươi sẽ gia nhập chiến đường của ta thế nào?? Có ý kiến gì không?
Khải Đức nghe vậy thì cung kính cúi đầu:
- Tiểu nhân đồng ý, ý kiến thì thật ra tiểu nhân đúng là có thật
Thạch Sanh và chúng nhân đưa mắt nhìn hắn. Gióng cười:
- Oh nhươi có ý kiến gì thì cứ nói đi. Ngươi muốn linh thạch hay cái gì thiên tài địa bảo ah?
Khải Dức chắp tay:
- Tiểu nhân nào dám muốn lấy những thứ ấy, công tử và Việt Tông đã thu nhận Khải Đức, Khải Đức sai dám vọng hưởng tiền tài.
- Tiểu nhân chỉ là muốn xin Thạch Đường chủ nhận ta làm đệ tử ah.
Mọi người chợt hiểu, thì ra là vậy ah tên này dường như cũng đâu có quá ngờ nghệch đơn thuần như họ nghĩ. Thạch Sanh chưa nói gì. Gióng thì thản nhiên:
- Ngươi đã muốn vậy thì ngươi bái sư đi.
" rầm" " rầm"
- Xin Đường chủ nhận ta làm đệ tử.
Khải Đức thả hai đầu gôi đập xuống đất thật mạnh cũng kính dập đầu.
Thạch Sanh suy ngẫm:
- Ngươi muốn ta dạy gì cho ngươi?
- Tiểu nhân muốn trở nên cường đại giống người, chỉ có trở nên thật cường đại tiểu nhân mới bảo vệ được mọi thứ của mình.
Khải Đức cung kính dập đầu thưa.
- Như thế này thực sự không được.
Thạch Sanh đưa tay xoa xoa cằm không vừa ý ra chiều suy tư.
- Xin đường chủ thành toàn, xin hãy nhận ta làm đệ tử.
Khải Đức lo lắng cầu xin vì hắn thấy người này có thể khiến hắn trở nên cường đại hơn hắn lúc này.
Thạch Sanh nói:
- Ý ta không phải vậy ah, đệ tử như ngươi, ta không nhận thì hoá ra ta không có mắt à?
- Vậy ý Đường chủ là sao??
Gióng và chúng nhân ngẩn ngơ mù mịt khó hiểu nhìn về Thạch Sanh bảo muốn nhận nhưng không được thế là thế nào.
Thạch Sanh lấy từ trong nhẫn trữ vật một cái bàn tròn, một cái ghế vứt ra sân" rầm " " rầm" rồi lại lấy ra một cái ấm và hai cái chén đặt xuống bàn " cạch" " cạch"
- Thu đồ đệ là chuyện lớn của đời người nên cũng phải có phòng cách ah.
Thạch Sanh cười cười ngồi xuống ghế nói:
- Thu đồ đệ từ xưa đến nay đã có tục lệ lưu truyền, ta lại là người cổ hủ ah, không thể chấp nhận việc lậy chay qua loa đại khái hay như ai đó nhận đệ tử ngay trong tửu lâu được.
Lý Thông đang yên đang lành bỗng dưng dính đạn lạc mặt đỏ bừng:
- hừ.. Hừ... Tiểu đệ được lắm, lại dám nói ta nhận đồ đệ không hợp quy củ.
Thạch Sanh nháy nháy mắt trêu đùa:
- a ha ha.. huynh trưởng đệ lỡ lời, huynh bỏ quá a, người lớn tuổi đừng quá hẹp hòi dễ bị giảm cân đấy, ta chỉ lấy ví dụ thôi chứ không có ý gì đâu mà.
Chúng nhân ai nấy cười khoái chí, Lý Thông hằm hằm cũng lấy ra một cái ghế và hai cái chén đặt xuống bàn ngồi.
Thạch Sanh bất ngờ:
- Huynh trưởng có ý gì đây??
Lý Thông quay sang nhìn Thạch Sanh:
- Ta làm lại cho có phong cách được không??
Thạch Sanh giơ ngón cái về phía Lý Thông cười nói:
- haha.. song hy lâm môn, sao lại không được ta cũng đang muốn uống trà của đệ tử huynh đây, ta là sư thúc ah vừa hay vừa hay.
Thạch Sanh quay hỏi chúng nhân:
- Ai có hoả linh căn nấu ta ấm trà?
Hỏa ngưu cung kính lại gần:
- có tiểu nhân, Đường chủ cứ để tiểu nhân.
- Tốt, sao này có thời gian năng tới chỗ ta trò chuyện một chút giáo lưu, điều này hẳn là tốt cho các ngươi mà ta cũng không đến nỗi buồn chán.
- Vâng, tạ ơn đại nhân.
Hoả Ngưu mừng rỡ không thôi thành thật chăm chú pha trà, nếu sau này được thường xuyên ở bên cạnh Thạch Sanh thì hắn và các huynh đệ có lợi không nhỏ thậm chí có cơ hội bước vào hàng ngũ thần thú.
Một lúc sau nước đã sôi trà đã pha xong:
- Ngô Ngạn.
- Khải Đức.
- Lại đây đi.
Hai người hô hai đệ tử của mình lại. Lý Thông xoa bụng:
- Theo thông lệ từ trước đến nay đệ tử phải dâng trà bái sư, hai huynh đệ các con lần lượt làm lễ đi.
Cả hai đồng thanh đáp:
- vâng thư sư phụ/ sư bá
Ngô Ngạn tính ra là sư huynh vì nhập môn trước, hắn rót ra một chén trà rồi quỳ xuống dâng lên:
- Tiểu nhân Ngô Ngạn, xin được bái nhập làm đệ tử của sư phụ.
Lý Thông nhận lấy trà:
- Tốt trà này ta nhận, đệ tử này ta thu. Đứng dậy đi.
Ngô Ngạn dập đầu mấy cái thùm thụp:
- Đa tạ sư phụ đã thành toàn.
Nói rồi đứng dậy cũng không quên rót trà mời sư thúc Thạch Sanh, Thạch Sanh nhận trà gật đầu nói vài câu động viên rồi đưa cho hắn mấy chai rượu làm quà khiến hắn vui mừng ra mặt.
Khải Đức nhìn các động tác của Ngô Ngạn thì cũng đã nắm bắt được quá trình dâng trà bái sư, hắn cầm tách trà trong tay mình hai tay cũng kính dâng lên Thạch Sanh:
- Tiểu nhân Khải Đức, xin được bái nhập làm đệ tử của sư phụ, mong sư phụ thành toàn.
Thạch Sanh vừa lòng gật đầu cười đưa tay nhận lấy tách trà nói:
- Tốt, đệ tử này ta thu sau này nhớ tập luyện chăm chỉ.
Lý Thông cũng cười vui cho Thạch Sanh, nhận lấy tách trà của Khải Đức rồi dặn dò đôi câu, ngẫm nghĩ một lúc lấy trong giới chỉ một bộ hộ uyển làm quà mừng.
Buổi lễ chóng vánh thành công hai huynh đệ nhận cho mình mỗi người một đệ tử đắc ý, mọi người ai cũng vui vẻ cho họ và vui vì Việt tông ngày càng cường đại sung túc.