Trời dần về khuya Vạn Thọ Lâu người ngày càng ít dần, người thì trở về nhà nghỉ ngơi, người từ xa đến đều lục tục kéo nhau đi tìm quán trọ để nghỉ qua đêm sau một ngày đầy mệt mỏi và náo nhiệt.
Thấy mọi người đã đi gần hết Gióng và mọi người cùng trở về Thiên Việt thương hành nghỉ ngơi, vì ở đây cũng có phòng nghỉ được thu xếp cho các nhân viên trong thương hành ở lại trấn giữ nên phòng ốc không thiếu là mấy bởi nhân viên còn chưa nhiều.
Ngoài Thương hành hai bóng đen thập thò ló mắt quan sát, nhìn đám người Gióng đi vào đợi một hồi lâu vẫn không thấy quay ra thì một gã nói với kẻ còn lại:
- ngươi ở lại đây canh chừng, ta quay lại báo với các vị đại nhân, nhớ để ý thật kỹ.
- được, ngươi cứ đi đi.
Kết thúc cuộc nói chuyện một bóng đen bay đi khỏi, người ở lại tiếp tục bí mật ẩn mình trong bóng đêm để theo dõi Thiên Việt. Hắc Tuyên hơi hé mắt qua khe cửa nhỏ nói với Gióng:
- công tử, một kẻ đã đi rồi! Chắc là đi thông báo cho mấy kê chủ sự, chúng ta nên làm thế nào???
Gióng khẽ gật đầu quả là cuối cùng bọn chúng vẫn quyết định không buông bỏ mà đối đầu với Việt Tông:
- các ngươi đi xem chúng muốn làm gì?? Cứ tùy thời xử lý là được nhưng nhớ kín kẽ đừng để người khác lần ra manh mối.
- rõ, công tử cứ việc yên tâm.
Hắc tuyên cùng ba người đáp lời, nhanh chóng thay đồ rồi bí mật rời khỏi Thiên Việt, hai người này bắt đầu theo dõi đám người Gióng từ khi rời quảng trường, bị Hắc Tuyên phát hiện từ trước vì cảm giác của hắn tốt nhất trong đội.
Thấy bị theo dõi nhưng mọi người vẫn không quá để tâm, thấy đối phương đã có người rời đi thì hẳn đã sắp tới lúc người sau màn bước ra, Thiên Việt vẫn chưa thể hiện ra ánh sáng là sản nghiệp của Việt Tông để tránh thế lực khác chèn ép trước sau nên đành phải xử lý bên ngoài.
Hé mắt nhìn qua khe cửa thấy bàn tay của Hắc Tuyên xoẹt qua cổ của tên hắc y nhân rồi nhanh chóng cất xác vào giới chỉ, sau đó bà người theo khi tức của người còn lại, Gióng hài lòng khép cửa lại khoảnh chân chìm vào trong tu luyện.
Hắc y nhân bay khỏi Thiên Việt thương hành thì bí mật tiến vào nhà trọ nam danh. Hắn đẩy cửa tiến vào một căn phòng lớn cũng kính hành lễ:
- các vị đại nhân, tiểu nhân đã trở về
Trong căn phòng này có mười hai người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn gỗ lớn, những không ải khác chính là Hoắc Kỳ và chúng nhân các tông môn tham gia trong tuyển trạch, đúng như dự đoán họ không thể nuốt trôi trái đắng đầu năm này nên sau khi đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của người Việt Tông.
Hắc y nhân cũng kính trình báo lại kết quả theo dõi của hắn và đồng bọn:
- sau khi được các vị đại nhân phân phó, hai người tiểu nhân đã theo dõi sát mọi cử động của người Việt tông. Bọn chúng gồm có năm người, ba người là đường chủ ngày hôm nay đã xuất hiện ở quảng trường, còn ba người khác là hai thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi và một tiểu hài tử bốn tuổi, họ chỉ đi dạo Làm Nhiên và sau đó dùng cơm ở Vạn Thọ lâu và ở đấy có xích mích với một gã người Tây Vực, Hiện giờ đang cùng nghỉ ở Thiên Việt thương hành.
- không có ai khác nữa chứ? Tu vi gã tây vực sao??
- đại nhân không còn có ai khác cả, người tây vực đã so đấu với Lý Thông và dường như thua một chút.
Hoắc Kỳ gật đầu phất tay ra hiệu nói:
- ngươi đi ra ngoài đi.
Đợi tên thám báo đi ra ngoài Hoắc Kỳ đóng cửa rồi quay trở lại hỏi mọi người:
- các vị đại nhân thấy thế nào??
Tên Nguyên Anh tu sĩ bị Lý Thông đánh ngất ở trên quảng trường mặt tím bầm tức giận nói:
- các vị đại nhân. Ta thấy tên Lý Thông này cơ bản là nói phét, cố lộng huyền hư mà thôi, nếu Việt Tông cường đại như hắn nói thì đã không lập tông môn ở chỗ này.
Mọi người nhìn nhau gật đầu, tên này nói không phải không có lý. Một người khác ra vấn đề:
- vậy chuyện nói là Tông chủ với nhị vị sư muội thì sao?? Biết đâu lại là thật.
- không phải còn có ba đứa trẻ con sao?? Chẳng lẽ đó là tông chủ trong lời bọn hắn? Thật nực cười.
- nhưng ba gã đó là đơn linh căn và biến dị linh căn ah
- hắn nói vậy thì là vậy ư?? Cải trắng đâu mà lắm vậy?? Tên phong linh căn kia dù mạnh cũng chỉ có một mình chúng ta có nhiều người như vậy không ăn được sao??
- đúng vậy các vị đại nhân tam tông tứ môn cũng có bốn Nguyên Anh trung kỳ, chúng ta có thêm tám sơ kỳ nữa đánh bất ngờ thì diệt bọn chúng quá dễ dàng.
Mỗi người mở lời bàn bạc xôn xao dần đi tới quyết định chung, đó là Lý Thông chỉ đang trá cố loè bọn họ, người Việt Tông tính cả hiện giờ có bốn Nguyên Anh trung kỳ tồn tại, họ tự tin vào quân số áp đảo hơn đối phương, dù cho là biến dị linh căn đi chăng nữa thì cũng không sao cả.
Hoắc Kỳ nhìn mọi người đã thống nhất liền gật đầu:
- nếu ý các vị đã quyết thì chúng ta đi, đêm nay mạng Việt Tông chúng định rồi. Dám ngồi lên đầu lên cổ của chúng ta.
- hahaha... đi chúng ta cùng đi.
Mười hai người cười nhìn nhau đứng dậy ra khỏi nhà trọ rồi ngự khí bay đi. Bốn người Hắc Tuyên ở trong một góc khuất đã nghe hết cuộc nói chuyện, Lý Thông nói:
- Hắc đường chủ, ngươi tốc độ nhanh nhất trong chúng ta ngươi đi dụ hắn ra khỏi năm mươi dặm thành tây, ba người ta đi ra đó đợi trước. Nhớ cẩn thận một chút.
Nói rồi ba người phá không bay về phía thành Tây, Hắc Tuyên lâu chút máu dính trên tay vì hắn vưà giải quyết nốt hắc y nhân còn lại, nhìn bà người người đi xa rồi mới đuổi theo sau đám người Hoắc Kỳ, cánh đám người Hoắc Kỳ một khoảng hắn cố ý xuất hiện ở một phía khác phát ra khí tức của mình để gây chú ý.
Hoắc Kỳ cùng người của mười một tông môn đang bay đến thiên Việt thương hành, thì phát hiện có khí tức bỗng dưng xuất hiện ở một phương hướng khác đang tiến lại gần, khí tức rất quen thuộc, bọn hắn quay lại phát hiện người đó là Hắc đường chủ của Việt Tông thì vui mừng:
- hahaha... thì ra Hắc huynh, bọn ta đang định tìm Hắc đường chủ đàm luận, thì thật may gặp được ngài ở đây.
Hắc Tuyên ra vẻ mờ mịt nói:
- chư vị tìm mỗ có chuyện gì?? Định mời mỗ uống rượu đàm đạo sao?? Nhưng giờ khuya lắm rồi ah?? Không lẽ các vị là trai cong??
Hoắc kỳ hừ lạnh:
- chúng ta muốn tiễn ngươi một đoạn đường mà thôi!
Mọi người ứng lời nhất tề xuất ra pháp bảo tiên kiếm của mình tấn công về phía Hắc Tuyên:
- lên giết hắn~~~
Hắc Tuyên sửng sốt tránh né trên không trung, tay chém ra một đạo phong nhận về phía đám đông, bật người về phía sau giữ khoảng cách tức giận nói:
- chúng ta nước sông không phạm nước giếng các người đừng quá đáng, hôm nay ta không chết thì một ngày nào đó sẽ khiến các ngươi phải trả nghiệp.
Hoắc Kỳ cười lạnh nhìn bộ dáng tức giận của đối phương nói:
- không phạm cũng phải chết, hành động của các ngươi hôm nay chính là tát mặt chúng ta mà nói không phạm? Tự các ngươi gây nghiệt xem hôm nay có thể chạy đằng nào?
Đám người dùng linh lực phá giải phong nhận, rồi tiếp tục thi pháp phóng về phía Hắc Tuyên.
Hắc tuyên nhanh nhẹn né tráng trên không trung rồi trả đòn một cách ác liệt, được một lúc thì cố ý để một vài đòn dính vào người làm như bị tổn thương hắn bị bắn về sau. Hắn tức giận nói:
- non xanh còn đó nước biếc chảy dài, ta sẽ trở lại các ngươi chờ đấy thù này không trả ắt không làm người.
Nói rồi sau lưng Hắc Tuyên sau lưng bung ra một đôi hắc sí quay người chật vật bay đi, đám người nhìn hành động của Hắc Tuyên, thấy hắn triệu ra đôi cánh bay đi đỏ mắt:
- phi hành pháp khí, không ổn đuổi theo không được để cho hắn thoát.
Đám người ra sức đuổi hùa nhau đuổi theo, Hắc Tuyên không bay quá nhanh chỉ vừa tầm không cách quá xa bọn chúng thi thoảng lùi một chút rồi như cố hết sức lại phóng nhanh hơn một chút như thể đã tận lực, để chúng cảm giác như thể sắp thử được tới tay mà không tới tầm lại thêm gắng sức hơn.
Hoắc Kỳ vừa phi hành đuổi theo vừa đe doạ:
- Hắc đường chủ không lo cho những người khác chăng?? Sao có thể bỏ đồng bạn của mình lại mà không lý đến như vậy?
Hắc Tuyên không quay đầu lại mà nói:
- hahaha...sao ta phải lo chứ, bọn họ có chuyện quan trọng đã rời thành đi từ nãy giờ rồi!
- không thể nào không phải các ngươi nghỉ ngơi trong Thiên Việt thương hành sao?
- các ngươi muốn thấy thì ta cho các ngươi thấy chứ thực ra hai tên mật thám của các ngươi đã bị chúng ta phát hiện từ lâu, tiếc là ta có việc nên chậm chân không thì các ngươi đừng hòng làm khó được lão tử.
- cho các ngươi cao hứng hôm nay, ngày sau ta sẽ trở lại bứnh hết đầu các ngươi làm bô đựng nước tiểu.
Đám người nhìn nhau chết tiệt, không ngờ chuyện họ cử người theo dõi đã bị đối phương biết từ trước rồi và thu xếp cho người rời khỏi thành, cả đám tức khí tăng tốc đuổi theo hòng bắt kịp để diệt sát Hắc Tuyên và nhanh chóng tìm kiếm mấy người còn lại.
Hắc Tuyên thong dong cười lạnh bọn ngốc này dường như rất dễ lừa vậy sao??? Hắn ung dung diễn kịch bay đến phía cổng thành tây, vượt khỏi thành Tây bay về phía Lý Thông đã hẹn trước.
Thị thoảng ngoái đầu lại cười buông lời khiếu khích đối phương khiến bọn chúng mặt đỏ tía tai mà ức chế, kiên quyết đuổi theo không rời lòng hậm hực quả nhiên phong linh căn tốc độ dù bị thương vẫn không phải người khác có thể sánh kịp.
Cuộc rượt đuổi kéo dài không ngừng nghỉ, khoảng cách với Lam Nhiên thành một lúc một xa hơn, bắt đầu xâm nhập vào sâm lâm heo hút, Lam Nhiên thành dần rời khỏi tầm mắt nhìn, trời đã về khuya không gian tĩnh mịch êm đềm như chờ đợi cơn địa chấn sắp tới.