Cả một đoạn đường dài trước Vạn Thọ Lâu bị cày xới gạch lát vỡ nát vỏ thùng rượu vương vãi tứ tung. Mùi rượu xộc nồng nặc lên trong không khí, có thể làm người ta chếnh choáng như mới bước vào hầm rượu.
Gragas khẽ thở ra một hơi dài, lấy ra một thùng rượu nốc cạn. Tên béo Đông vực này quả là mạnh hơn gã tưởng tượng rất nhiều hắn thua người này cả về thân thể và linh lực. Hắn nấc cụt mấy cái nói:
- ta thua rồi! Xin lỗi ngươi chuyện bát rượu lúc nãy, ta thật rất không cố ý chỉ là thật sự rượu của ngươi rất ngon, ta chưa từng gặp qua bao giờ.
Lý Thông nghe vậy lòng lập tức hứng chí, tên này rất khá nếu trong Nguyên Anh trung kỳ nhân loại cùng cấp có thể coi nhân vật thuộc tâng lớp đứng đầu nhưng so với hắn thì vẫn thua không chỉ một chút ah. Lại là người không tệ khẳng khái nói xin lỗi ngay theo ước định không trốn tránh hơn nữa là loại biết mặt hàng.
Gật đầu Lý Thông chấp nhận thái độ của hắn, cũng không có ý tứ ghi hận trong lòng:
- Được rồi, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.
Chúng nhân xem trận chiến thấy đã kết thúc thì cũng tiếp tục quay lại ăn uống, thì thoảng vẫn bàn luận về cuộc chiến lúc trước, nhiều người đã ngờ ngợ nhận ra Lý Thông và hai người Hắc Tuyên Tiểu Thanh, đây chẳng phải là các vị Đường chủ Việt Tông sao? Quả nhiên cường đại người béo này lại chính là đơn linh căn như đã nói lúc chiều.
Gióng nhìn hai người đã bắt tay giảng hoà rồi liền cười nói với Lý Thông:
- Lý đường chủ, đánh xong rồi thì chúng ta tiếp tục ăn thôi! Đứng ở ngoài này cũng không nổ được.
Lý Thông nghe đưa tay mở lời đáp:
- vâng, công tử xin mời..
Gióng và mọi người quay trở vào lại bàn trong tửu lâu, Gragas ngán ngẩm một lúc thì cũng hậm hực bước vào hướng trở về chỗ lúc nãy của gã đã được thay bằng chiếc bàn mới. Nhưng lũ bạn rượu ngồi cùng hắn lúc nãy đã chạy biến, hắn gọi ra đồ ăn mới, tay cầm thùng rượu nốc. Mắt thì luôn nhìn về bàn Gióng vẻ thèm thuồng có vẻ như sự đề kháng của hắn với rượu ngon hơi kém.
Gióng và người Việt Tông ngồi tiếp tục ăn uống trò chuyện. Để ý thấy gã này luôn chú ý đến bàn mình thì biết vì lý do gì, tự nhủ cơ hội đến rồi. Quay lưng lại nói:
- vị hán tử này ngồi một mình có chút cô đơn, mang ghế lại đây ngồi với chúng ta thế nào??
Gragas hơi bất ngờ đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình ý hỏi có phải gọi mình không?? thấy gióng gật gật đầu hắn bê ghế lại thành thật tiến lại ngồi vào bàn.
Gióng bảo với Lý Thông:
- Lý đường chủ đưa cho vị hán tử này một vò rượu đi.
Lý Thông hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đưa vò rượu cho Gragas nhưng thắc mắc hỏi:
- công tử chuyện này?? Ban nãy ta thắng cơ mà, sao lại phải cho thằng bợm này này rượu chứ??
Lý Thông bất ngờ, Gragas cũng khó hiểu chuyện này. Gióng cười nói:
- chỉ là một vò rượu, rượu ngươi nấu còn một đống ở kho kia kìa, nhìn người này có sự thích thú với rượu của ngươi như vậy ngươi cũng không tiếc đi.
Lý Thông thấy Gióng có ý như vậy thì thôi không ý kiến nữa, quả là lúc này hắn cũng không tiếc chỉ là muốn biết vì sao, mà đưa mắt nhìn Gragas:
- sao thế?? Giờ lại không muốn uống nữa à?? Nếu không có thể trả lại ta.
- nào có.? Uống tất nhiên uống, đa tạ rồi!
Gragas thấy vậy thì cầm vội vò rượu như sợ bị người khác lấy mất. Gã mở nắm vò ra hơi rượu từ trong tòa ra phảng phất, hắn đưa qua mũi hít hà đầy hứng thú Chỉ hửi mùi hương hắn đã biết đây là rượu ngon hiếm có khó tìm.
Hắn đưa vò lên rồi nghiêng vò để rượu chảy dần vào trong miệng, rượu chảy vào miệng qua cuống họng rồi xuống dạ dày, rượu khi mới uống chỉ cảm thấy vị ngọt của hoa quả pha chút rượu nhưng càng uống gã cảm thấy cảm giác càng ngất ngây, thấy tâm thần tỉnh táo an tĩnh không bị đau đầu như các loại rượu khác hắn từng uống.
Nốc hết vò rượu, hắn khoan khoái vẻ mặt đầy hưởng thụ cười nói:
- rượu ngon, không hổ rượu ngon. Sảng khoái, lão huynh thật là người biết nấu... Gragas này tự nhận không bằng
Lý Thông thấy gã khen luôn miệng như thế thì nhìn gã có hảo cảm hơn cười:
- tưởng chuyện gì chứ rượu chính tay ta nấu không ngon sao được hahaha...
Gragas nhìn gã mập này có cảm giác như gặp người động đạo chúng trí hướng khẽ chắp tay cười:
- hahaha thì ra thật sự là người đồng đạo, Chuyện ban nãy thật sự xin lỗi các hạ, mong coi như chuyện gió thổi mà bỏ qua tai.
Lý Thông phẩy tay ý bảo chuyện đã qua đừng nhắc lại làm gì, Mọi người ngồi rôm rả nói chuyện phiếm với nhau như thân quen đã lâu, hai gã béo còn thi thoảng vỗ vai nhau bôm bốp hứng chí.
Qua cuộc nói chuyện mọi người cũng đã rõ về gã này, gã vốn là một tên bán rượu thành Đông Hoang Tây Vực, có sở thích uống rượu từ nhỏ. Gã đã đi rất nhiều nơi ở Tây Vực để thưởng thức các loại rượu và tìm nguyên liệu để nấu rượu. Vì nghe nói Đông Vực có nhiều loại rượu ngon nên hắn đã lặn lội sang đây cũng đã mấy năm.
Ngoài rượu ra việc hắn làm nhiều nhất là ẩu đả đập phá, mỗi lần như vậy hắn đều lấy rượu ra để đền bù tổn thất cho các nơi để giải quyết hậu quả cũng như có lệ phí đi đường.
Lý Thông nghe chuyện thì trầm ngâm thổn thức:
- tốt cho một nam nhân dành cả cuộc đời để theo đuổi rượu, rượu ah rượu khiến người ta tiêu sầu, rượu nối niềm vui, rượu khiến kẻ yếu ớt trở thành anh hùng, rượu tiếp thêm sức mạnh để vượt qua khổ nạn và tiến tới chốn bồng lai tiên cảnh, rượu giúp người ta trị thương đau nhục thể, quyên đi vết thương linh hồn và thể xác. Có rượu người ta có thể làm những việc phi lẽ thường, có rượu khiến trần gian bớt đi nỗi phiền muộn của nhân sinh.
Gióng và mọi người nghe Lý Thông giãi bày cũng có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- rượu đơn thuần là tốt nhưng uống nhiều là cũng không phải tốt ah. Cách uống cũng rất quan trọng đấy.
Lý Thông nghe Gióng nói thì gật đầu:
- công tử nói đúng. Rượu có thể khiến người ta trở nên tốt hơn cũng sẽ khiến người ta trở nên xấu hơn, điều đó đều phụ thuộc vào người ta sử dụng nó như thế nào.
- xưa nay người ta chia khi uống rượu làm Tiên tửu, Phật tửu, Cuồng tửu, Tục tửu và Ti tửu. Rượu uống với người tri âm, tri kỉ, thổ lộ được với nhau những nỗi niềm tâm sự mà ngay cả người thân trong gia đình cũng không nói được, lúc này càng uống càng tỉnh, đó chính là Tiên tửu. Rượu uống say rồi nằm ngủ, đó là Phật tửu. Rượu vào lời ra nói năng văng mạng, ăn uống thô tục, gây gổ đánh nhau, đó là Tục tửu. Mượn chén rượu để khích bác, bói xấu nhau một cách vô liêm sỉ, đó là Ti tửu.
- uống rượu thì phải thẩm phải hưởng mới được coi là người biết uống, cảm nhận hơi thở trong từng giọt của rượu, rượu uống tuỳ thuộc tâm trạng khác nhau Sẽ có vị khác nhau. Khung cảnh khác nhau cũng sẽ có cảm nhận riêng, uống rượu thưởng hoa, uống rượu ngắm trăng, uống rượu trên sông nước, uống giữa đại ngàn, Uống rượu nghe nhạc ngắm nữ nhân. Mùa hạ ngâm rượu trong băng tuyết, mùa đông hâm rượu trên bếp than hồng, mùa xuân thêm hoa thêm trái, mùa thu lấp dưới lá vàng khô.
- uống rượu là một phàm trù nói đơn giản thì là đơn giản. Bảo phức tạp thì cũng là phức tạp, để hiểu rượu cần cả một đời người.
Chúng nhân nghe Lý Thông mà há hốc kinh nghi, chỉ có uống rượu thôi mà cũng dông dài lý thuyết gớm. Gragas chăm chú lắng nghe, khi gật đầu như gà mổ thóc, lúc thì ngạc nghiên đờ đẫn hắn chắp tay nói:
- Đường chủ lý luận cao siêu, tiểu đệ xin cam tâm hạ bái, thì ra lâu nay tiểu đệ vẫn là hạng Tục tửu vô chi. Đường chủ hiểu rõ rượu như vậy hèn gì có thể nấu được một loại rượu ngon như vậy, trước đường chủ tiểu đệ thấy mình thật quá nông cạn
Lý Thông phất phất tay ý bảo ngươi quá lời rồi. Gióng cười cười nói với Lý Thông:
- mỗi người có cách hiểu và suy nghĩ cũng như lý giải khác nhau. Mà nói Lý đường chủ chỉ nấu được một loại ngon là sai rồi, phải không Đường chủ?? Mau lấy ra vài loại cho vị này thử tài nghệ đi.
Gragas ngạc nghiên và mong đợi nhìn Lý Thông chằm chằm, người này một kẻ hiểu rượu thâm sâu lại có biệt tài nấu nhiều loại rượu ngon như vậy sao?? Lý Thông bị nhìn như vậy thì có chút lòng khoe khoang lấy từ trong trữ vật ra từng vò nhỏ đặt trên bàn nói:
- ta cũng mới ủ được đôi chút thôi, đây là rượu táo mèo, rượu men lá, rượu nếp mới, rượu sim, rượu chuối, rượu nho, rượu tắc kè, rượu nhân sâm, ngẩu pín, rượu mãng xà...
- hừ hừ... Lý đường chủ...
- ách ta lộn...
Lý Thông nghe tiếng hừ hừ đầy ý tứ hăm doạ, thì cất vội rượu mãng xà vào giới chỉ cười cười:
- Thanh đường chủ bớt giận ah.
Thanh xà quay đi không thèm nhìn hắn nữa, nàng không thích khi nhìn người khác uống rượu này vì đó chính là đồng tộc của nàng, khác gì nhìn người khác giết hại đồng tộc mình.
Lý Thông nói với gã bợm:
- huynh đệ có thể thử nhưng mỗi loại một chút nhỏ thôi, uống nhiều không tốt đâu vì mỗi loại có tác dụng riêng kết hợp với nhau có thể trở nên biến chất
Gragas cầm từng vò lên khẽ đưa tay phảy nhẹ làn hương vào mũi hửi hửi rồi rót ra bát nhỏ uống từng chút một, rồi ngẫm nghĩ rồi lại uống. Mắt hắn sáng rực tất cả các loại đều là hảo tửu, bằng này rượu mà nói mới ủ được ít thôi vậy chẳng phải còn có thể nấu được rất được rất nhiều loại khác sao???
Uống xong hắn đứng hình nhìn Lý Thông như thấy thánh nhân, ngồi lặng hồi lâu ngẫm nghĩ rồi đứng bật dậy hất cái ghế ra đằng sau đó ra sau.
" rầm"
Gióng và chúng nhân ngạc nghiên trước hành động của gã, làm sao đang vui vẻ uống rượu mà lại thay đổi thế này?? Người này thật luôn khiến người khác phải kinh ngạc.
Gragas đứng dậy xoay về phía trước mặt Lý Thông quỳ xuống dập đầu nói:
- xin Lý Đường chủ nhận ta làm đệ tử.
Ngẩn người tuyệt đối khó tưởng tượng, Lý Thông đứng hình một lúc thì mới hoàn tỉnh nhanh chóng đứng lên đưa tay nâng Gragas dậy nói:
- Gragas huynh đệ tu vi chúng ta ngang nhau sao lại có thể như vậy ah, ta không có gì dạy ngươi trên phương diện tu luyện cả, đại lễ như vậy ta không thể nhận, đừng khiến ta tổn thọ.
Gragas không chịu đứng dậy tiếp tục cầu khẩn:
- ta xin Đường chủ dạy ta về phương diện tửu, xin hãy nhận ta làm đệ tử.
Lý Thông khó xử nhìn hắn rồi nói:
- phương diện này chúng ta có thể giao lưu, đàm đạo việc nhận đệ tử hay là thôi đi.
Gragas ngẩng đầu kiên quyết không chấp nhận nhìn Lý Thông nói:
- ta thấy mình không có tư cách ngang hàng đàm luận với ngài, ta muốn ngài dạy ta. Xin ngài thành toàn.
Thấy Lý Thông khó xử như vậy. Gióng cười nói:
- Lý đường chủ nếu vị huynh đài này đã có tâm thì ngươi nên thu nhận đừng uổng tấm lòng của người có tâm như vậy.
Lý Thông được Gióng đồng ý thì cũng không tiện từ chối nữa vui vẻ nhận một vái này của Gragas:
- Được rồi ta nhận ngươi, người đệ tử này, đứng lên đi.
Gragas vui mừng cảm tạ:
- tạ ơn sự phụ.
Lý Thông gật đầu nhìn người đệ tử này càng lúc càng ưng mắt ngẫm nghĩ:
- ta thấy cái tên Gragas rất khó đọc, ta đổi cho ngươi một cái tên ừm.. Ngô ngạn thế nào không có ý kiến gì chứ??
Gragas đã được lý Thông nhận làm đệ tử thì trở cung kính:
- Ngô Ngạn tạ ơn sư phụ bản tên.
Lý Thông gật đầu bảo hắn ngồi xuống tiếp tục ăn uống, Lý Thông không còn keo kiệt cho Ngô Ngạn uống rượu của mình nữa, mà còn tận tình lý giải các thành phần trong rượu, cách chọn nguyên liệu và phương pháp ủ lên men...
Ngô Ngạn chăm chú lắng nghe từng từ từng chữ đội khi hỏi những nghi vấn trong lòng mình, rồi miệng mấp máy lẩm lẩm để ghi nhớ lại tất cả những tri thức mới mẻ này.
Gióng nhìn hai người một sư phụ một đệ tử, hai gã to béo từ xung đột vì một chữ rượu và cũng vì một chữ rượu mà trở nên thân thuộc rồi bởi chữ ấy mà nên duyên thầy trò. Đó là cuộc sống, cuộc sống là vậy luôn đầy rẫy bất ngờ, thân mang trên mình sứ mệnh cao cả nhưng Gióng không muốn vì vậy mà khiến họ quên đi khoái cảm của cuộc sống, muốn họ được trải qua quãng thời gian vui vẻ nơi đất khách để từ đó trở nên mạnh mẽ hơn.