Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương 271: Khách mời nước Mĩ : truyenyy.mobi

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 271: Khách mời nước Mĩ




Hiểu Nguyệt ngồi bên ghế lái phụ, vẫn một vẻ mặt không tin. Xe chạy đến một nơi, thấy bên đường có một chiếc Mitsubishi Jeep màu đen thì Dương Phàm dừng xe lại, để Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ trên xe, rồi đi xuống dưới. Tần Hinh đang ngồi trong xe nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Phàm.
- Em ở đây.
Tần Hinh kêu lên hưng phấn, Dương Phàm mỉm cười bước sang.
- Chỗ này hơi bất tiện, em đừng xuống xe, cứ đi theo anh là được.
Tần Hinh mặc dù có vẻ hơi kích động, nhưng vẫn hơi gật gật đầu, sự phiền não vì là người của công chúng lúc này mới thể hiện ra. Dương Phàm thấy cô nàng trùm khăn đội đầu, đeo kính râm liền không nhịn nổi cười, xoay người trở về.
Xe tiến vào một cái sân nhỏ ở Thành Đông, sau khi vào cửa đèn được bật lên, Tần Hinh tháo kính râm và khăn trùm đầu xuống để lộ ra dung mạo vốn có, Hiểu Nguyệt sau khi thấy rõ ràng thì lập tức giống như uống say, cơ thể chấn động đung đưa kịch liệt.
Thò tay vào trong mồm, khẽ cắn một cái, khi cảm giác đau thì Hiểu Nguyệt mới hiểu đây không phải đang nằm mơ. Dương Phàm có thể dẫn theo Hiểu Nguyệt xuất hiện, chứng tỏ tầm quan trọng của Hiểu Nguyệt. Cho nên Tần Hinh vốn thông mình liền cười tủm tỉm, chủ động đưa tay về phía Hiểu Nguyệt nói:
- Xin chào, làm quen một chút nhé, chị là Tần Hinh.
- Chờ một chút, để em hét lên một tiếng trước đã.
Ba người ngồi ở trên lâu hơn một giờ đồng hồ, Hiểu Nguyệt đã dần dần bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc vui sướng khi mới gặp Tần Hinh, sự tinh tế của một cô gái khiến cho Hiểu Nguyệt phát hiện rất nhiều điều từ ánh mắt của Tần Hinh.
Quan hệ giữa Tần Hinh và anh hai không bình thường, Hiểu Nguyệt cũng không khó nhìn ra điều này. Bằng không Dương Phàm sẽ không đưa Tần Hinh đến chỗ nay. Hoàn toàn có thể đến ở trong khách sạn.
Theo quan niệm của Hiểu Nguyệt, Dương Phàm rất là giỏi, một người anh trai không gì không làm được, là người đàn ông mà tất cả những cô gái đều thích. Cho nên Tần Hinh nhìn Dương Phàm với ánh mắt chan chứa tình cảm. Theo Hiểu Nguyệt thấy thì đó hoàn toàn bình thường, nếu không phải vậy thì mới là không bình thường. Hiểu Nguyệt đã gặp qua Trương Tư Tề, trong lòng tuy rằng cảm thấy quan hệ giữa Dương Phàm và Tần Hinh không giống như thế, nhưng nàng cũng rất nhanh thản nhiên, anh hai làm chuyện gì đều có thể chấp nhận. Rất rõ ràng, giữa Tần Hinh và Dương Phàm thì Hiểu Nguyệt càng coi trọng người sau.
- Em cần phải về rồi.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Hiểu Nguyệt chủ động đứng dậy.
Dương Phàm đương nhiên không thể yên tâm để Hiểu Nguyệt trở về một mình, đứng lên cười nói:
- Được, anh đưa em về nhà.
Tần Hinh ngẫm nghĩ một chút cũng đứng lên nói:
- Chúng ta cùng nhau đưa đi, một mình ở trong phòng quá nhàm chán.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt đi lên lầu rồi thì Dương Phàm mới quay xe ra, cho xe chạy từ từ trên đường ban đêm, Tần Hinh ngồi im lặng bên cạnh, vẻ mặt cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào bộ dáng Dương Phàm lái xe.
- Anh rất mệt đúng không?
Tròng mắt của Tần Hinh đảo một vòng kỳ dị. Đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Dương Phàm có phần bất ngờ, quay sang nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Tần Hinh nói:
- Sao em lại nghĩ như vậy?
- Lúc nào em cảm thấy mệt mỏi sẽ nhìn vẻ mặt của mình qua gương, vẻ mặt của anh hiện giờ hơi giống với lúc em mệt.
Xe lái vào trong sân, vừa mới vào nhà, khi Dương Phàm còn đang đóng cửa, Tần Hinh từ phía sau ôm chầm lấy eo Dương Phàm. Mấy năm gần đây tên tuổi của Tần Hinh càng lúc càng lớn, nhưng không gian sinh hoạt thì lại càng ngày càng nhỏ. Nơi nào cũng có những con chó đánh hơi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Tần Hinh, điều đó khiến cho mỗi khi ngủ Tần Hinh đều phải đóng cửa sổ.
Minh tinh và phóng viên giải trí đều tồn tại cùng nhau như một loại quan hệ biện chứng. Biết bao nhiêu cô gái trước khi thành danh thì phóng viên không tìm tới cô, mà còn phải tìm biện pháp để tiếp cận. Giả như nếu gặp một phóng viên nổi tiếng thì một số cô gái tuyệt đối không ngại lên giường chỉ để đổi lấy một phần tin tức, hoặc là đưa tên lên một chỗ nào đó.
Vài năm gần đây, Tần Hinh xuất hiện với hình tượng thanh xuân ngọc nữ. Từ lúc xuất hiện đến giờ hầu như không hề có tin đồn gì xấu. Trong sạch, xinh đẹp chính là những từ nhiều nhất mà cánh phóng viên có thể nói tới khi nhắc về Tần Hinh.
Có ai ngờ được, lúc nửa đêm, một Tần Hinh vô cùng xinh đẹp, lạnh lùng trên màn ảnh, giờ phút này lại giống như một ngọn núi lửa phun trào, hôn một cách điên cuồng lên mặt một người đàn ông. Hai người quấn quít lấy nhau từ dưới lầu cho tới khi vào phòng ngủ thì đã trở thành hai con dê trắng?
Lại có ai sẽ nghĩ đến, lúc nửa đêm, gương mặt trong sáng của Tần Hinh khi xuất hiện trước đám đông, lúc này lại đang mị nhãn như tơ, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới người đàn ông, sau đó quỳ gối trước mặt người đó, vùi đầu thật sâu vào giữa háng.
Dương Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, tình cảm của Tần Hinh đối với mình lúc đầu là một loại chỗ dựa, rồi từ từ biến thành không muốn xa rời. Điều đầu tiên không thể nghi ngờ đây là một người đàn ông ưu tú, tiếp đó Tần Hinh không có lựa chọn nào khác. Điểm trước hay sau là trọng thì giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Khi cửa sổ đã đóng chặt, trong phòng có hai chiếc đèn lờ mờ trên đầu giường cũng đủ để chiếu rõ hai bóng người đang úp thìa lên nhau. Gương mặt xinh đẹp thanh khiết giờ này đã biến thành lẳng lơ và phấn khích. Dục vọng tích tụ thời gian dài bùng nổ trong phút chốc tạo thành lực phá hoại kinh người.
Thân hình tuyệt vời gần như không có tỳ vết kết hợp với khuôn mặt dường như uống say giờ đang lắc lư, đung đưa kịch liệt mọi hướng giống như cưỡi ngựa khi say rượu.
Dương Phàm hầu như không hề nhúc nhích, Tần Hinh đã tự mình lên đỉnh một lần, cả người vô lực gục trên ngực người đàn ông, thở hổn hà hổn hển như cá lên bờ ngáp ngáp.
Cảm giác được bên trong co giật mãnh liệt và bóp chặt lại, rồi dưới eo ươn ướt, Tần Hinh sau khi tận lực bồi tiếp kiệt sức nằm úp xuống không nhúc nhích. Dương Phàm có thể hiểu được ngọn nguồn sự điên cuồng của Tần Hinh giờ phút này, nói với giọng điệu trêu đùa kèm theo chút thăm dò:
- Thật sự không được, em tìm một bạn trai đi.
- Nói bừa.
Tần Hinh mệt mỏi lườm Dương Phàm một cái, thân thể hơi lay động một chút, khẽ nói:
- Nói không thường xuyên muốn chuyện này là giả, nhưng mỗi khi gặp một người đàn ông nào trông được được một tí là em đều so sánh hắn với anh. Kết quả mỗi lần đều giống nhau, tằng kinh thương hải nan vi thủy.
(Đây là 1 trong 2 câu thơ trích dẫn trong năm bài Khiển bi hoài của Nguyên Chẩn thời Đường khóc vợ chết (1).
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Bất kiến Vu Sơn bất thị vân
Dịch Nghĩa :
Từng qua biển cả, khó [có nơi nào khác] là nước . ( Ý nói nước ở chỗ khác ko so sánh được với biển cả )
Chưa đến núi Vu Sơn thì chưa thấy mây ( mây ở Vu Sơn mới đáng gọi là mây, vì rất đẹp )
Dịch thơ:
Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây. )
Dù có khó chịu thế nào em cũng chỉ có thể cố kìm nén, không phải là không có hi vọng. Vương Bảo Thoa còn có thể chịu khổ chờ chồng trong Hàn diêu (hốc lạnh) 18 năm (2), em như thế này đã tính là gì chứ?
Dương Phàm cũng không ngờ, Tần Hinh nhìn thì vô cùng nhu mì, điềm đạm, vừa rồi lại có thể bộc phát ra năng lượng kinh người như thế. Hiện giờ Dương Phàm có thể hiểu được sự điên cuồng vừa rồi của nàng. Cứ như ví dụ nàng vừa nói thì không khó để nhìn ra người đàn bà này một kiểu phụ nữ truyền thống từ trong xương cốt.
Trong số những người phụ nữ của Dương Phàm thì Tần Hinh là một ví dụ khá đặc biệt. Lúc ban đầu là mang theo mục đích mà tới, Dương Phàm có lần từng nghĩ rằng, sau khi giao dịch chấm dứt, quan hệ giữa hai người sẽ từ từ mờ nhạt. Nhưng mà sự tình phát triển lại luôn luôn không dựa theo ý thức chủ quản của con người.
Tần Hinh sau khi đồng thời đạt được sự nghiệp huy hoàng liền lao theo phản ứng của tình cảm, thế rồi cứ hãm trong đó không thể tự thoát ra được.
- Em không còn sức nữa rồi, anh bắt đầu được chứ?
Sau khi nghỉ ngơi được một chút, Tần Hinh tiếp tục ra hiệu.
Tần Hinh đêm hôm nay đã phá vỡ hoàn toàn khái niệm một người phụ nữ trong sáng trên màn ảnh. Thay đổi đủ các loại tư thế. Đều chủ động thử nghiệm các cách thức, một người kìm nén bao lâu, khi bộc phát thì quả thực là kinh người.
Hai người sau khi sức cùng lực kiệt, tư thế cuối cùng của Tần Hinh là nằm thẳng, một chân nhấc lên, Dương Phàm từ bên cạnh sườn đâm vào. Đây là một trong những tư thế mà Tần Hinh thích nhất, bởi vì có đâm sâu hơn và thuận tiện vuốt ve bạn tình.
- Cứ để bên trong đi, đừng rút ra.
Tần Hinh dứt lời liền nhích người, xoay lưng dán chặt vào người Dương Phàm. Toàn bộ quá trình hai người đều không có tách nhau ra.
- Vậy em chuẩn bị tiết mục gì cho Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc?
Dương Phàm vừa vân vê cái núm đỏ sẫm vừa khẽ hỏi bên tai Tần Hinh.
- Hát hai bài nào đó là được. Đến hôm đó anh tới xem không? Có thể phát biểu trên lễ khai mạc được không?
Nói tới việc này, Tần Hinh không ngờ hưng phấn quay đầu lại, nhìn xem vẻ mặt của Dương Phàm.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Anh chắc là không tham dự. Lần này tới Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc, mục đích là để trợ uy cho cục Văn hóa Uyển Lăng. Ngoài mặt thì anh là trưởng ban tổ chức, trên thực tế chính là chân lặt vặt. Các hoạt động văn hóa quan hệ xã hội đều là do thị trưởng phụ trách, đến lúc đó người lên trao giải cũng là bên ủy ban. Nói thật, đối với mấy trò này anh chẳng hề tán thành, hao tổn của cải quá lớn, mà hiệu quả thực sự chưa chắc có thể thấy được. Những cái khác không nói, chỉ riêng cái sân khấu để biểu diễn kia cũng đã tốn 8 triệu. Tuy rằng có thể thu hồi một phần nhờ vé vào cửa, nhưng kết quả thu chi cuối cùng cũng chỉ có thể cân đối trên sổ sách để không sai mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Hinh có phần tò mò quay lại hỏi:
- Vì sao vậy?
- Vì sao? Có bao nhiêu tiền cứ lặng lẽ mất đi trong quá trình đó, không phải là em không nghĩ được. Từ trên xuống dưới có bao nhiêu người bận rộn vì chuyện này, rồi các loại chi phí…không phải là điều em có thể tưởng tượng được. Ha ha, bỏ đi, không nói tới việc này nữa.
Dương Phàm ngưng hẳn bàn luận về đề tài này, Tần Hinh cũng không có hỏi tiếp.
- Tuy nhiên tới Uyển Lăng lúc này, không phải bởi vì anh đang ở đây là em không bằng lòng tới đâu nhé.
Dương Phàm khẽ nói, rồi thở dài:
- Em hoàn toàn có thể tìm lấy cái cớ để từ chối.
Tần Hinh cười nói:
- Không được, nghệ sĩ cũng phải có đạo đức nghề nghiệp. Chuyện mà em đã đáp ứng thì nhất định phải làm.
Dương Phàm mỉm cười, bàn tay chầm chậm lướt qua vùng bụng bằng phẳng, trơn nhẵn, sau khi tìm được một chỗ hơi nhô ra liền khẽ miết. Miệng thì cười hỏi:
- Vậy em còn điều gì không hài lòng không?
Tần Hinh hơi nhíu mày nói:
- Có một tên đáng ghét cũng đến đây lần này, em đi đến đâu hắn cũng sống chết muốn đi theo.
- Ồ, hóa ra là một người theo đuổi.
Dương Phàm đã hiểu, trong lòng cũng không thèm để ý rồi nghiêng người đặt cơ thể mềm mại trong lòng xuống dưới.
- Còn chút thời gian nữa là trời sáng, làm thêm lần nữa rồi ngủ.
Tiếng rên rỉ lại vang lên lần nữa.
Trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam cầm năm cái phiếu, vừa đi vừa nghĩ bước tới phòng làm việc của Dương Phàm. Từ sau cuộc hội nghị lần trước, tình cảnh của Niếp Vân Lam lập tức phát sinh biến hóa vi diệu. Hậu quả từ việc lâm trận lùi bước là gần đây Nguyên Chấn lạnh nhạt với Niếp Vân Lam hơn, vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ nhân tiện mà chìa cành ôliu ra, không ngờ sau một lần thắng lợi lại không có động tĩnh gì. Điều này làm cho Niếp Vân Lam có đôi chút thất vọng, trong lòng nghĩ người thanh niên này đang kiên cường như thế sao lại suy sụp như vậy?
Phó bí thư thị ủy tuy rằng là đứng thứ ba, nhưng lại phụ trách xây dựng Đảng, quản lý cái mũ ô sa của đám cán bộ thị. Một phó bí thư tài năng lại có bối cảnh vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành uy hiếp đối với hai vị cấp trên, và thay vào đó. Dương Phàm và Đổng Trung Hoa hiện giờ coi như là vạch rõ chiến tuyến, nếu nghiêm khắc mà nói thì là đã không còn có đường sống để quay về rồi. Ngược lại bên ủy ban thì mâu thuẫn giữa Nguyên Chấn và Dương Phàm có vẻ không gay gắt như vậy.
Phân tích kỹ lưỡng cục diện chính trị Uyển Lăng, liên hệ với thái độ thờ ơ của Dương Phàm ở trên hội nghị thường ủy. Sau khi phân tích hợp lý, Niếp Vân Lam cho rằng đây là một loại buông thả bày tỏ thiện chí. Phó bí thư Dương hy vọng có thể đoàn kết đại đa số, thế nhưng không thể làm rõ ràng được.
Vì thế Niếp Vân Lam quyết định tự mình đưa vé tới văn phòng của Dương Phàm.
Mỗi người đều có kinh nghiệm và chuyện xưa của riêng mình, chuyện xưa của phụ nữ thì lại càng đặc sắc. Hai mươi năm trước, sau khi Niếp Vân Lam đi tới thị ủy Đức Quang đã từng nghe qua một câu như này.
"Trong một cơ quan, sau lưng mỗi một phụ nữ xinh đẹp hoặc đã từng xinh đẹp, đều tồn tại sự ủng hộ của quyền lợi".
Lúc ban đầu Niếp Vân Lam nghe được lời này thì chê cười, lúc ấy cô chỉ là một cán sự nho nhỏ trong thị ủy. Sau này, kinh nghiệm từ những gì xảy ra đã chứng thực tính chân thật của câu nói kia, một số cô gái không chịu tiếp thu quy tắc, thì lựa chọn rời khỏi. Còn ở lại, bản thân không có bối cảnh gì, cũng chỉ có thể leo lên từng bước gian nan. Muốn đạt được thì phải trả giá, đạt được rồi thì không muốn buông tay, đây chính là vòng lòng quẩn trong tư tưởng của mỗi con người.
- Phó bí thư Dương, tôi tới đưa những chiếc vé anh cần.
Khi Niếp Vân Lam thấy Dương Phàm, giọng nói có phần khuất phục giống như ký tên vào hiệp ước bất bình đẳng. Nếu đã đi một bước đầu tiên, Niếp Vân Lam hiểu rõ không thể quay đầu lại. Theo cách nói trên quan trường, đó gọi là xếp hàng.
Chuyện về Niếp Vân Lam thì Dương Phàm cũng biết không nhiều, chỉ biết là cô ta được Lý Thụ Đường điều từ Đức Quang tới, ngồi ở vị trí phó thị trưởng được nửa năm. Sau đó tiếp nhận công tác trưởng ban tuyên giáo.
Niếp Vân Lam tuy rằng đã hơn bốn mươi, nhưng gọi là phong vân khác thường hoặc là người đẹp hết thời thì cũng không quá lắm. Người đàn bà này rất biết bảo dưỡng, nhìn qua trông như 33, 34 tuổi thôi.
- Đến đây, mời ngồi.
Biểu hiện của Dương Phàm hết sức khách khí, nhưng Niếp Vân Lam có thể cảm nhận được đây vẻ hài hòa bên ngoài, người nào ngồi trên cái ghế quyền lợi ở trong cái ủy ban này, đều nắm chắc sự hài hòa, công lực cơ bản đều là cấp bậc đại sư. "̉n dật", "Hòa hợp êm thấm"… mấy loại chữ này đã tồn tại biết bao lâu trong lịch sử Trung Quốc, ngoài mặt mọi người quả thật cũng đều như vậy, nhưng bên trong thì cứ ngươi chết ta sống như thường.
Niếp Vân Lam ngồi cũng hết sức ngay ngắn. Ánh mắt cũng vô cùng đơn giản. Đi vào văn phòng của Dương Phàm, trong lòng Niếp Vân Lam rất rõ ràng, Dương Phàm không có khả năng coi trọng người như mình.
Có thể cầm trong tay một phiếu quyền phát biểu. Cho nên giao dịch lúc đầu không thể thực hiện được ở chỗ này. Nếu đổi lại là thuộc hạ bên dưới, có lẽ cô còn có thể mua bán, nhưng đây là Dương Phàm, nói chuyện phải khác hẳn.
Dương Phàm hỏi qua loa vài câu về công việc chuẩn bị cho đoàn ca múa nhạc Trung Quốc, Niếp Vân Lam cười chủ động nói:
- Hy vọng phó thị trưởng Dương có thể đi xuống thị sát, chỉ đạo công tác một chút.
Đối mặt với người phụ nữ hơn mình không ít tuổi này, Dương Phàm chỉ cười bình thản, mặt không chút đổi sắc nói:
- Được rồi, chị cứ đi thu xếp đi, xem lúc nào tiện là được.
Trong lòng Niếp Vân Lam mừng như điên, canh bạc của mình cuối cùng cũng thành công rồi. Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Dương Phàm, bước chân của Niếp Vân Lam cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong phòng làm việc vẻ mặt Hác Nam luôn luôn lạnh như tiền, mặc dù là thư ký thân cận Tống Vũ cũng hiếm khi thấy được vẻ mặt tươi cười của Hác Nam. Nhưng hiện giờ Tống Vũ đã nhìn thấy, đồng thời còn thấy một phần báo cáo mới nhất do phòng Tổ chức vừa mới chuyển lên. Nội dung đại khái hình như là điều chỉnh hai cán bộ dưới Uyển Lăng.
- Chàng thanh niên này làm rất tốt.
Sau khi hạ báo cáo xuống, Hác Nam đứng dậy bước tới bên cửa sổ, duỗi duỗi lưng, hít thở sâu một hơi.
Rốt cuộc Uyển Lăng đã xảy ra cái gì? Trên báo cáo cho thấy chỉ là điều động vài cán bộ bình thường, tuy nhiên với sự rèn luyện chính trị hàng ngày của Hác Nam có thể dễ dàng nhìn ra sự tình phát sinh trong đó. Chàng thanh niên Dương Phàm này, không ngờ trong quá trình điều chỉnh cán bộ lại giành được thắng lợi áp đảo, điều này khiến Hác Nam rất bất ngờ.
Hác Nam thân là người đứng đầu tỉnh, rất hiểu rõ uy lực lời nói người đứng đầu. Đổng Trung Hoa là do một tay Hà Thiếu Hoa nâng đỡ, lúc ấy là thừa dịp chỗ trống nhét vào. Nhưng mà cấp trên thì vẫn là cấp trên, muốn gây khó dễ cho bên dưới thì cũng không có gì khó khăn cả. Cứ theo ý nghĩa trên mà nói, Đổng Trung Hoa là người đứng đầu thị ủy Uyển Lăng, sau một năm làm cũng không thể phát huy hiệu quả uy thế của người đứng đầu. Đương nhiên trong chuyện này có lẽ có tồn tại sự ngăn cản của Nguyên Chấn, nhưng mà xét theo một góc độ khác, Dương Phàm mới quay về Uyển Lăng có mấy ngày hả? Ngươi làm được gì chứ?
Khó trách gần đây sắc mặt Hà Thiếu Hoa càng khó coi hơn, mình chỉ thả một Dương Phàm vào Uyển Lăng, liền khuấy đảo Uyển Lăng mà Hà Thiếu Hoa vẫn cho rằng nắm chắc đến mức gà bay chó sủa. Còn chưa kể là đứa con gái Hà Tiểu Mai thảm hại bỏ chạy. Hiện giờ chức quyền ở Uyển Lăng, Đổng Trung Hoa do một tay hắn đề bạt, dường như cũng không thể nào tăng thể diện cho hắn, trong lòng có thể thoải mái mới là lạ đó.
"Có cần phải xuống dưới thị sát một chút hay không?"
Trong đầu Hác Nam đột nhiên nảy ra một ý. Điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên, thư ký Trịnh Vũ sau khi tiếp máy, lập tức cười nói với Hác Nam:
- Bí thư Hác, là điện thoại liên tỉnh của vợ ngài.
Ứng Nhã Như là vợ của Hác Nam. Vốn là một phó trưởng phòng của một chi nhánh ngân hàng ở Bắc Kinh. Một vợ hiền mẹ đảm điển hình, cho nên không thể nào quản lý được công việc phó trưởng phòng. Theo sự điều động của Hác Nam, gần đây Ứng Nhã Như cũng vội vàng chuyển tới tỉnh Giang Nam để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Hác Nam.
- Ừ, xử lý chuyện đó thế nào rồi?
Vấn đề điều động vợ mình, Hác Nam cũng không có tham gia vào quá nhiều, chỉ gọi điện cho một người bạn cũ ở Bắc Kinh còn những việc khác hoàn toàn không hỏi đến.
- Xử lý xong rồi, ngày mốt sẽ bay tới Giang Nam. Đúng rồi, Ứng Tự Cường sống chết cũng đòi đi theo tới Giang Nam. Chuyện con của anh, em không quản được, anh đi mà nói với nó.
Nhắc tới thằng con trai, trên mặt Hác Nam lộ ra nụ cười hiếm thấy, hừ một tiếng uy nghiêm vào trong điện thoại:
- Con làm cái trò gì đó? Ở lại Bắc Kinh cho tốt, đi theo gây rối làm gì?
Tốt nghiệp đại học Q ở Bắc Kinh, Ứng Tự Cường đi làm được một năm, bề ngoài nhìn có vẻ hơi già dặn, trên thực tế là một người cha, Hác Nam hiểu rất rõ, vẻ già dặn của Ứng Tự Cương chỉ là giả bộ, chứ thực chất bên trong vẫn là một đứa trẻ.
- Bố, con muốn xuống cơ sở rèn luyện vài năm, không khí bên trong bộ ủy ở Bắc Kinh quá trầm lặng. Bố cũng không phải không biết. Con muốn làm được việc gì đó cũng khó như lên trời.
Lời giải thích của Ứng Tự Cường đúng điểm mấu chốt, tuy nhiên Hác Nam không định nuông chiều thói xấu này của đứa con. Nói có vẻ không hài lòng:
- Mục đích cao nhỉ. Đưa điện thoại cho mẹ con mau.
Giọng nói của Hác Nam nhanh chóng từ uy nghiêm biến thành dịu dàng tình cảm, mỉm cười nói với Ứng Nhã Như:
- Em có ý kiến gì không?
- Con mình có ý nghĩ như vậy, em ủng hộ nó.
Ứng Nhã Như nói hết sức kín đáo, cũng không có bắt buộc chồng mình nhất định phải đáp ứng.
- Ừ, tôi biết rồi. Em nói với thằng bé, đến cơ sở thì có thể, nhưng muốn làm phải chuẩn bị chịu gian khổ, còn nữa, không được lấy danh nghĩa của bố nó để lừa bịp.
Sau khi cúp điện thoại, Hác Nam không ngừng nói thầm:
- Để chỗ nào cho hợp nhỉ?
Liếc nhìn thấy báo cáo trên bàn, khi thấy tên của Dương Phàm, Hác Nam không khỏi mỉm cười.
Sau khi tan tầm, Dương Phàm đi vào trong Thành Đông, Tần Hinh thu thập xong hành lý có vẻ nuối tiếc không muốn rời căn nhà đã sống hai ngày nay.
- Cái gì? Anh muốn đưa em lên tỉnh?
Sau khi nghe được ý của Dương Phàm, trong lòng Tần Hinh nếu nói không hạnh phúc thì là giả, tuy rằng người đàn ông này không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với mình, tuy nhiên mỗi lần đến đều rất cố gắng làm cho mình vui vẻ một chút.
- Sao? Không muốn anh đưa em đi sao? Vậy thì thôi.
Dương Phàm đùa một câu, Tần Hinh nói với vẻ mặt thích thú:
- Đáng ghét.
Còn chưa kịp xuất phát, Dương Phàm nhận được điện thoại của Trần Tuyết Oánh từ trên tỉnh gọi tới:
- Lão Tứ, khẩn trương lên tỉnh, có chuyện tốt.
Dương Phàm đang giúp Tần Hinh xách hành lý lên xe, cười trả lời:
- Chị thì có thể có chuyện gì tốt cho tôi chứ?
Trần Tuyết Oánh nói:
- Đừng có xem chị chú như vậy, làm tổn thương lòng tự tôn đó. Khẩn trương lên, tốt nhất là đi trong đêm.
Dương Phàm hiểu tính tình của Trần Tuyết Oánh, người này không phải là một người nói chuyện tùy tiện. Có thể có chuyện tốt gì chứ? Mang theo nghi vấn này, Dương Phàm mở chiếc xe Jeep của Tần Hinh ra, bước lên con đường lên tỉnh.
Tới cổng tập đoàn khai thác mỏ Vĩ Huyền trên tỉnh thì đã là 9h tối. Sau khi Dương Phàm xuống xe liền trả lại tay lái cho Tần Hinh, quay đầu lại cười nói:
- Lái xe cẩn thận một chút.
Tần Hinh lái xe đi và người đại diện cùng với trợ thủ quay về, Dương Phàm chờ xe đi xa, lấy điện thoại ra ấn số Trần Tuyết Oánh nói:
- Em đến cổng rồi, chị ở đâu?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Mau tới phòng 717 khách sạn Hilton.
Dương Phàm nghe thấy còn phải đi nữa, nói với vẻ bức xúc:
- Vì một cú điện thoại của chị mà ngay cả bữa cơm tối em cũng chưa ăn, nói thế nào cũng phải bồi thường một tí chứ?
Trần Tuyết Oánh cười mắng:
- Chưa thấy đứa em nào như chú cả, chị có ý tốt giúp chú, trái lại chú còn tìm chỗ tốt từ chị, thật không có nhân tính. Bỏ đi, chị cũng không so đo với chú, cửa phòng đang mở, đã chuẩn bị một bát mì sợi chờ chú tới đó.
Treo điện thoại, Dương Phàm vội vàng đến phòng khách sạn. Sau khi mở cửa thì thấy Trần Tuyết Oánh và Thạch Lỗi đều ở bên trong.
- Mì đâu, em ăn trước đã, đói chết mất.
Dương Phàm vừa tiến vào cũng không nóng nảy hỏi xem chuyện gì, trực tiếp đòi ăn.
Trần Tuyết Oánh mở tủ lạnh lấy ra một thùng Khang sư phụ (một loại mì hộp của Trung Quốc) nói:
- Cũng chỉ có thứ này.
- Củ chuối thật.
Sau khi ăn tạm bợ một chút, cảm giác bớt đói, lúc này Dương Phàm mới hỏi đôi vợ chồng đang ngồi cười mình:
- Được rồi, nói xem chuyện gì mà gọi em lên đây vội như vậy.
Trần Tuyết Oánh rút một tờ giấy nói:
- Là như thế này. Lúc du học bên Mỹ chị có quen một người bạn. Bởi vì nên kinh tế Mỹ đang có nguy cơ bị tấn công, gia tộc cô ấy quyết định đến Trung Quốc tìm một thị trường và cơ hội phát triển mới. Cô ta đã dẫn một đoàn người tới khảo sát, cũng đã vòng vò hơn phân nửa Trung Quốc rồi. Vài ngày trước có chạy tới ủy ban tỉnh nên chúng ta may mắn gặp nhau.
- Cô ta muốn đầu tư vào Giang Nam à?
Dương Phàm có phần hứng thú, dù sao vẫn còn đang quản vấn đề chi phí cho cục Chiêu thương. Cục Chiêu thương tuy rằng không bắt tay, nhưng là lãnh đạo phụ trách nên về mặt này vẫn muốn làm.
- Gia tộc của cô ta chế tạo các thiết bị chữa bệnh tinh vi, trước mắt kinh tế thế giới đều đình trệ, chỉ có hoàn cảnh Trung Quốc coi như là khá tốt. Cho nên, cô ấy đã đề nghị với gia tộc đầu tư khởi công xây dựng nhà máy sản xuất ở Trung Quốc, như vậy sẽ có ưu thế nhất định để tranh giành thị trường Trung Quốc.
Dương Phàm sau một lúc cũng hiểu được đại khái, hơi nhíu mày nói:
- Người Mỹ vẫn luôn luôn bảo thủ trong vấn đề kỹ thuật, kiểm soát rất nghiêm ngặt đối với một số kỹ thuật tiên tiến. Người bạn của chị có phiền toái như vậy hay không. Còn một chuyện nữa, đây là thiết bị chữa bệnh, không phải là dược phẩm, không thể tiêu thụ nhanh như thế được.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Vấn đề này không cần chú lo lắng, cô ấy nếu đã có thể đến Trung Quốc thì chắc chắn là sẽ không vi phạm pháp luật Mỹ.
Dương Phàm cũng không có thiện cảm đối với nước Mỹ, bá chủ thế giới, chuyện gì thích làm thì nhất định sẽ khoe khoang vũ lực, đem hình thái ý thức của mình áp đặt lên các quốc gia và dân tộc khác. Giống như trên thế giới này, ngoại trừ thể chế chính trị của nước Mỹ thì những thể chế khác đều cần phải chôn vùi triệt để. Điều càng làm cho Dương Phàm không thích nữa là cái quốc gia này chỉ biết xài tiền của mình, không thích dùng tiền nước khác.
- Chính vì việc này mà hai người kêu em đi cả đêm đến đây sao? Em đường đường là phó bí thư thị ủy, tuy rằng chưa dám nói trăm công nghìn việc nhưng cũng bề bộn công việc. Cô ta tới Uyển Lăng thì em tiếp đãi là được, không cần thiết phải khẩn trương như vậy chứ?
Thạch Lỗi lúc này mỉm cười, oán trách nhìn thoáng qua Trần Tuyết Oánh nói:
- Anh đoán đúng chưa?
Trần Tuyết Oánh cười khổ bất đắc dĩ giải thích:
- Lão Tứ, lần này cô ấy mang theo hứng thú đầu tư mạnh tới đây, anh chị cũng đã nói chuyện nhiều lần. Trước mắt, người của các khu công nghiệp và tỉnh khác đều cả ngày dán mắt vào cô ấy. Trên thị linh thông nắm được một ít tin tức cũng trợn trừng mắt thèm thuồng kéo được nhà đầu tư lớn này về. Chẳng lẽ chú không động tâm sao.
- Đầu tư ở nơi nào không phải em động tâm là có thể quyết định được, ý của em là chị để em bắt đầu mà không hề chút chuẩn bị nào, đó chính là thái độ không chịu trách nhiệm với bản thân.
Dương Phàm đang nói thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Trần Tuyết Oánh vội vàng ra mở cửa, liền đó nghe thấy Trần Tuyết Oánh chào hỏi niềm nở:
- Hi, Laura. Rất vui mừng khi được gặp cậu.
Trần Tuyết Oánh thân mật lôi kéo một cô gái tóc vàng vào, sau khi vào trong thấy Dương Phàm và Thạch Lỗi, cô gái tóc vàng tỏ ra áy náy nói với Trần Tuyết Oánh:
- Xấu hổ quá, không ngờ cậu lại đang có khách.
Trần Tuyết Oánh cười giải thích:
- Đừng ngại, cũng không phải người ngoài đâu, đây là chồng của tớ Thạch Lỗi, còn đây là em trai của tớ Dương Phàm.
Trình độ tiếng Anh của Dương Phàm rất bình thường, lúc đi học thì căm ghét đến tận xương tủy cách phát âm các từ mới, để đạt cái tiếng Anh cấp sáu cũng đều là Chu Minh Đạo giúp đỡ làm bừa. Nghĩ tới Chu Minh Đạo vốn là người chính trực, vì Dương Phàm mà đã nhiều lần làm mấy chuyện vi phạm nguyên tắc, nếu không Dương Phàm sao có khả năng lấy được bằng tốt nghiệp thạc sĩ sớm như vậy chứ?
- Chào anh Dương, anh rất đẹp trai. Tôi thích.
Khi bắt tay Dương Phàm, cô gái người Mỹ thoạt nhìn gợi cảm, xinh đẹp này không ngờ lại biểu đạt tâm tư của mình mà không hề che giấu.
"Nước Mỹ chết tiệt, không biết kín đáo một chút sao?"
Dương Phàm nói thầm trong lòng, ngoài miệng thì lại khách khí nói:
- Cảm ơn lời khen của cô Laura.
Dương Phàm nói bằng tiếng Trung, Laura nghe không hiểu, hỏi:
- Anh nói gì vậy? Anh có thể nói tiếng Anh được không?
Dương Phàm cười tủm tỉm, nói với Trần Tuyết Oánh:
- Nhờ chị phiên dịch cho cô ấy nghe.
Trần Tuyết Oánh biết là Dương Phàm cố tình, tiếng Anh có kém thì cũng đã qua cấp 6, có thể nghe hiểu lời nói của Laura, thằng này lại còn không thể thăm hỏi đơn giản một câu hay sao?
Laura sau khi ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Dương Phàm, phụ nữ nước Mỹ đa số đều như vậy sao? Dương Phàm trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng cũng không chịu trả lời lấy một câu, sau đó để Trần Tuyết Oánh phiên dịch.
Thấy thời gian không còn sớm, Dương Phàm đứng lên nói:
- Xin lỗi, em cần nghỉ ngơi rồi. Phòng của em ở đâu?
Trần Tuyết Oánh nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Dương Phàm một cái, rồi để Thạch Lỗi dẫn Dương Phàm tới phòng. Trước khi đi, Dương Phàm vẫn còn lễ phép cáo từ Laura
- Trần, em trai của cậu không thích tôi sao?
Laura nhìn theo Dương Phàm rời đi, vẻ mặt có phần tiếc nuối.
Trần Tuyết Oánh cười giải thích:
- Không phải đâu, hắn cố tình với tớ đó. Trước khi cậu tới, chúng tôi có tranh cãi nhỏ.
- À, tôi thực ngây thơ. Trần, ngày mai đoàn đại biểu của tôi phải về Mỹ, cuộc khảo sát của tôi đã xong, lần này là tới để tạm biệt cậu.
Trần Tuyết Oánh nghe xong trong lòng hơi cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
- Sao rồi, mục tiêu đầu từ của cậu đã xác định được chưa?
Laura cười nói:
- Đây là bí mật thương mại, thứ cho tôi không thể trả lời.
Trần Tuyết Oánh cười khổ xua tay nói:
- Thật xin lỗi, tớ đang hy vọng cậu có thể đi tới Uyển Lăng xem một chút.
- À, Trần, vì sao cậu cứ hy vọng cố chấp tôi đến Uyển Lăng vậy?
Laura lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Trần Tuyết Oánh cười giải thích:
- Em trai tớ là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, tương đương với phó thị trưởng một thành phố của Mỹ, nó phụ trách việc mời gọi thương nhân tới thành phố đó, tớ thừa nhận có hơi tư tâm.
- Ồ, em trai cậu thật là tài giỏi. Còn trẻ như vậy mà đã là phó thị trưởng.
Trần Tuyết Oánh cũng không có cách nào giải thích rõ ràng hệ thống chính trị của Trung Quốc, trong khái niệm của người Mỹ, hai bộ máy này không phải giống nhau? Càng không có cách nào giải thích, các chức vị phó bí thư thị ủy là sự tồn tại tất yếu.
- Ha ha, chỉ có thể nói em trai tôi không có may mắn, đã bỏ lỡ cơ hội hợp tác với cậu.
- Nhật trình của đoàn khảo sát đã quyết định rồi, nhưng mà tôi có thể lấy tư cách cá nhân đi Uyển Lăng một lần xem sao.
Laura khẽ đảo mắt giảo hoạt, Trần Tuyết Oánh nghe vậy có hơi ngẩn người, sau đó cười ôm chầm lấy Laura nói:
- Rất cảm ơn, Laura thân mến.
Laura cũng ôm đáp trả Trần Tuyết Oánh, đùa vui nói:
- Em trai của cậu rất đẹp trai, cũng rất lạnh lùng. Tôi muốn theo đuổi hắn. Cậu không phản đối việc này chứ?
Trần Tuyết Oánh nghe xong cười ha ha nói:
- Tớ khuyên cậu nên có ý tưởng khác đi, chú ấy có vợ chưa cưới rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.