Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sổ Điểm Danh Vạn Giới - Chương 10: Cười sờ đầu chó : truyenyy.mobi

Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 10: Cười sờ đầu chó




Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Tiếng ‘có mặt’ vang lên bất ngờ này đã cắt ngang lời bộc bạch ấp ủ hồi lâu, khó khăn lắm mới nói ra được của Hứa Kỳ Tịch... Suýt chút nữa đã làm hắn nghẹn chết.

“Ơ?”

Thẩm Họa Mi ngồi dậy xong thì hai mắt sáng lên.

Cùng lúc đó cô cảm thấy có một ánh mắt u oán đang nhìn vào mình... Nó bắt nguồn từ bên cạnh cô.

Thẩm Họa Mi quay đầu lại, mượn ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, thấy Hứa Kỳ Tịch muốn nói lại thôi.

[Vẻ mặt này..]

Chỉ với một ánh mắt, cô lập tức đoán ra câu ‘có mặt’ của mình đã vô tình cắt ngang lời nói của Hứa Kỳ Tịch, hơn nữa có lẽ còn là chuyện khá quan trọng thì phải?

“Phải vớt vát thôi, chứ cứ lúng túng thế này thì cũng không tốt.”

Thẩm Họa Mi dịch người ra sau, tựa lưng vào đầu giường.

Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Hứa Kỳ Tịch, cô vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, đặt đầu của hắn lên hai chân mình.

Gối lên đầu gối… nói đúng hơn là gối lên chân.

Điều này khiến mặt Hứa Kỳ Tịch nóng bừng lên.

“Được rồi, có chuyện quan trọng gì thì bây giờ nói được rồi.”

Thẩm Họa Mi thì thầm với Hứa Kỳ Tịch.

[Đây là ‘buổi tối em sẽ phối hợp thật tốt với anh’ mà Họa Mi đã nói trưa nay ư?]

Khi vợ chồng tâm tình phải xà nẹo với nhau như thế này à?

Học được rồi, hắn học được rồi.

“Trước khi anh nói, em phải chuẩn bị tâm lý đi đã.”

Vì bị cắt ngang nên Hứa Kỳ Tịch chỉ đành bắt đầu lại từ đầu, nói lại lời dạo đầu buổi trưa một lượt.

“Yên tâm đi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Thẩm Họa Mi dịu dàng đáp.

Trong khi nói chuyện, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm… đầu của Hứa Kỳ Tịch, hai mắt sáng bừng lên như đang ngắm đá quý vậy.

“Có lẽ đã có sự thay đổi không thể khống chế xảy ra với anh, tạm thời anh không rõ nguyên nhân tại sao lại như thế… Tóm lại, buổi sáng anh ngủ dậy thì bị chuyển cảnh luôn.”

Hứa Kỳ Tịch nói thẳng.

“Chuyển cảnh?”

Thẩm Họa Mi nghi hoặc hỏi.

Cùng lúc đó đầu ngón tay mềm mại của cô đã lặng lẽ đặt lên đầu Hứa Kỳ Tịch, nhân lúc không ai chú ý mà xoa nhẹ đầu hắn.

“Có nghĩa là anh mất ký ức rồi.”

Hứa Kỳ Tịch trầm giọng nói.

Ngón tay xoa đầu Hứa Kỳ Tịch của Thẩm Họa Mi bỗng khựng lại:

“Mất ký ức? Tất cả ký ức ư?”

“Không phải, anh mất đi ký ức của ba năm nay. Anh thấy mình không thể giấu em chuyện này được… Hơn nữa cũng không có gì phải giấu.”

Hứa Kỳ Tịch nghiêm túc nói, bắt đầu từ giây phút này, tuyến tương lai đại diện cho “Hứa Kỳ Cá/Gà/ Vịt Nằm Trên Thớt”’ đều bị cắt đứt!

“Vậy ký ức của anh dừng lại ở lúc nào?”

Hình như Thẩm Họa Mi hơi căng thẳng… Hứa Kỳ Tịch có thể cảm nhận được điều này từ đôi chân đang căng cứng mà mình gối lên.

“Ký ức cuối cùng của anh là một đêm mất ngủ nào đó thời đại học. Khó khăn lắm anh mới ngủ được, kết quả vừa mở mắt ra đã là ba năm sau. Nói thật, đến tận bây giờ anh vẫn thấy như đang nằm mơ ấy.”

Thậm chí Hứa Kỳ Tịch còn nghĩ, nếu bây giờ mình ngủ một giấc nữa, liệu khi tỉnh lại có phải sẽ đang ở trong ký túc xá của trường đại học hay không?

Sau khi nói xong, Hứa Kỳ Tịch nhìn lên Thẩm Họa Mi… Hắn đã nói rõ tất cả, vậy Thẩm Họa Mi sẽ có phản ứng thế nào với việc hắn mất ký ức đây?

“… Vậy anh có còn nhớ tên của em không?”

Giọng nói của Thẩm Họa Mi lại càng dịu dàng hơn, ngón tay tiếp tục vuốt ve mái tóc ngắn của Hứa Kỳ Tịch.

Nghe thấy câu hỏi này, Hứa Kỳ Tịch bỗng hốt hoảng!

[Ơ? Còn tưởng rằng câu ‘cho dù mất trí nhớ anh vẫn nhớ tên của em’ không có đất dụng võ chứ ~ Không ngờ nó vẫn còn có cơ hội lên sân khấu cơ à?]

Vậy… cho nó ra sân nhé?

Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch chỉnh tư thế gối lên đùi, dùng giọng điệu ngầu nhất mà nói:

“Cho dù đã mất trí nhớ… nhưng anh vẫn nhớ được tên của Họa Mi!”

“Yo ha ha ~ Đúng thật là, sau khi mất trí nhớ anh dẻo mồm quá đi mất ~”

Thẩm Họa Mi cười duyên, ngón tay đang vuốt ve đầu của Hứa Kỳ Tịch lại càng dịu dàng hơn.

Cô nói nhỏ:

“Em cũng thế, mặc kệ ra sao đi nữa, cho dù anh đã mất trí nhớ… đối với em, anh vẫn là ánh sáng của kỳ tích.”

[Tuyệt ~ Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tăng độ hảo cảm ~]

“Chỉ cần người còn đây, chắc chắn trí nhớ có thể tìm về được, chúng ta sẽ tìm được cách mà…”

Thẩm Họa Mi khom lưng, dán sát bên tai Hứa Kỳ Tịch:

“Nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng ngày mai thức dậy tất cả đều đã khôi phục lại. Hơn nữa, cho dù không nhớ lại thì chúng ta cũng có thể cùng tạo ra những ký ức chung mới.”

“Ừm.”

Kỹ năng bị động ‘trong lòng ấm áp’ của Hứa Kỳ Tịch lại được kích hoạt, hắn thấy thật ấm lòng.

Đời này có cô bầu bạn thì còn gì may mắn hơn.

Đã thế thì nhân lúc này nói hết cho Họa Mi biết chuyện về mấy bản thiết kế trong máy tính và đống linh kiện máy móc trong phòng chứa đồ tầng một luôn nhỉ?

“Họa Mi, ngoại trừ việc mất trí nhớ, anh còn có vài chuyện muốn nói với em.”

Hứa Kỳ Tịch cứ nói cứ nói, giọng nói ngày càng trầm hơn.

Bởi vì thoải mái quá… Ngón tay của Thẩm Họa Mi mát xa đầu hắn, khiến cho cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ của hắn biến thành từng con sóng, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác tập kích hắn.

“Ngày mai lại nói tiếp, không phải vội.”

Họa Mi nhẹ giọng nói:

“Hơn nữa, em cũng cần thời gian tiếp nhận sự thật anh đã bị mất đi ký ức ba năm.”

“Cũng… đúng.”

Hứa Kỳ Tịch cứ nói mãi, đại não nhận được thông tin phản hồi ‘tui thoải mái quá’ rồi chìm vào mộng đẹp.

Thấy Hứa Kỳ Tịch đã ngủ, Thẩm Họa Mi lộ ra vẻ kích động.

Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi chỉnh đầu của Hứa Kỳ Tịch đến vị trí thuận tay hơn.

Cô tựa vào giường, các ngón tay thon dài lại bắt đầu vuốt ve đầu của Hứa Kỳ Tịch… Lần này không chỉ đầu ngón tay mà là cả bàn tay, vuốt từ trái qua phải, từ phải qua trái, vuốt xuôi tóc, vuốt ngược tóc, vuốt từng vòng…

Động tác vô cùng thành thục.

Giống hệt như vuốt ve chó vậy.

“Haiz ~”

Miệng Thẩm Họa Mi phát ra một âm thanh thỏa mãn.

Qua hồi lâu cô mới rụt tay lại, tạm dừng động tác vuốt chó.

“Kỳ Tịch mất đi trí nhớ ba năm… Chắc không phải mình cũng có vấn đề luôn đấy chứ?”

Cổ ngẩng đầu nhìn ảnh cưới treo trên đầu giường, bắt đầu suy tư.

“Có phải trí nhớ của mình… cũng bị thiếu mất một phần không?”

“Chẳng lẽ tuần trước đã làm thí nghiệm gì ư? Hay là tiếp xúc với thứ gì?”

Nghĩ tới đây, cô cẩn thận chuyển đầu của Hứa Kỳ Tịch khỏi chân mình, lưu luyến không rời… Nếu như có thể, cô rất muốn được xoa cái đầu này mãi, cho đến khi nó trọc lốc bóng loáng mới thôi!

Xúc cảm này phù hợp với ý của cô một cách hoàn hảo.

Nó sướng tay hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Dựa vào nghị lực mạnh mẽ, cô đặt Hứa Kỳ Tịch xuống rồi xuống giường, mang dép lê đi trong nhà vào.

Sau khi suy nghĩ, cô đi vào phòng thay đồ, mở ngăn kéo chứa đầy các loại giấy chứng nhận ra.

Ngăn kéo này đã được sắp xếp lại, tất cả giấy tờ đều được chồng lên nhau gọn gàng.

Thẩm Họa Mi vươn tay lật mở giấy chứng nhận kết hôn đầu tiên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mảnh giấy nhỏ dán trên giấy chứng nhận – Tề Y San.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên mảnh giấy đó.

“Đây là biện pháp an toàn đề phòng mình quên sau khi mất trí nhớ sao?”

Cô nhẹ nhàng xé mảnh băng dính này đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.