Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau - Chương 9 : truyenyy.mobi

Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 9




Cảnh báo: Những địa danh đều là do tác giả tự bịa ra nhưng mà tên các Triều đại Trung Quốc thì là đúng, sự thật thì địa danh và lịch sử đều không có mối liên hệ nào hết, là tác giả lợi dụng để viết lên thôi. Cho nên sau này mọi người có thấy vô lí cũng đừng nặng lời với tác giả nhé... huhuhuhuhu.

CHƯƠNG 9

Tô Dịch hừ lạnh đẩy Tạ Đình sang một bên sau đó bước ra ngoài, vẻ mặt lúc quay đi đã trở nên bớt dọa người như vừa nãy, thậm chí anh còn cố tình đi chậm lại để đợi cô ở phía sau đuổi theo kịp. Bây giờ anh đã nhận lời với cô sẽ cùng tìm hiểu về thôn Tây Nha kia, thì tất nhiên họ phải ở cạnh nhau gần như liên tục để tìm hiểu tài liệu và đưa ra phương án tốt nhất trước khi quyết định lao mình đi vào cánh cửa địa ngục không lối thoát đó, cứ ôm tức giận với người như cô thì có mà túi thần kì cũng không thể chứa hết được.

Mắt thấy Tạ Đình đã đứng ở bên cạnh mình, Tô Dịch quay sang nhìn cô bên cạnh vẫn đang cười cợt nhả, biểu cảm viết rõ hai chữ không vui to đùng:” Đi ăn cơm đã, sau đó cùng nhau xuống núi một chuyến”

Tạ Đình hỏi:” Xuống núi làm gì, cả tôi với anh đi với nhau à”

Giọng nói của cô cất lên đầy ngờ vực, mang theo cả một chút khó hiểu, ánh mắt thì không rời Tô Dịch lấy nửa giây. Mối quan hệ của bọn họ bây giờ là hợp tác thật, thế nhưng cô vẫn không hẳn trao cho anh cái quyền tự chủ mọi thứ còn bản thân mình là người bị động. Dù gì thì gì cả hai đều phải qua bàn bạc, sau đấy mới có thể thuận hòa tình bước tiếp theo, như thế quá trình mới không xảy ra xích mích.

“ Đi thư viện huyện. Chẳng phải cô muốn vào trong thôn hay sao, chúng ta phải tìm hiểu về nó thật kĩ đã”

Tạ Đình hiểu ý của Tô Dịch, có điều cô vẫn không nhịn được mà hỏi anh:” Tôi chỉ cần chứng cứ phạm pháp của chúng”

Tô Dịch xoay ngoắt người lại, cả thân hình to lớn của anh được ánh trăng phủ lên, mái tóc đen nhánh khẽ lay động trong gió. Anh cúi đầu nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, môi mỏng mím lại, suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp.

- Tạ Đình, thôn Tây Nha không chỉ là nơi tội phạm trá hình mà còn là huyệt mộ của vương triều cổ đại. Cô bắt được chúng thì sao, liệu chúng sẽ khai ra huyệt mộ đó cho cô ở đâu sao. Rồi khó báu vẫn còn ở đấy, núi Mộc Tử vẫn sẽ không một ngày nào được bình yên.

Tạ Đình nhíu mày, trong đầu có chút mơ hồ về những điều mà Tô Dịch vừa nói. Ban đầu cô đến đây với mục đích chỉ là muốn tìm chứng cứ phạm tội của thôn đó, nhưng bây giờ màn bí mật đang ngày được định ra rõ hơn, lại theo lời bà Chu nói thì nơi đó đúng thật là có báu vật. Đám người Trần Tuân kia đến đây vì kho báu, những đội trước đó cũng vì kho báu mà phải bỏ mạng, nếu không triệt để thì sẽ có rất nhiều người khác nữa tìm đến. Thêm nữa cổ vật là phải đưa vào viện bảo tàng, còn những người tìm đến đây đều là những người tùy hứng với lòng tham không đáy, họ lấy được là sẽ bán kiếm tiền chứ làm gì có chuyện trao lại, tự dưng nghe xong cô lại cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn rất nhiều.

- Tự dưng tôi thấy anh nhiệt tình ghê gớm. Là bị kho báu cuốn hút rồi à.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi nói chuyện với Tô Dịch, thái độ của Tạ Đình không được cho là mềm mỏng, ngược lại còn mang theo giọng điệu giễu cợt. Tất nhiên là anh không phải là không nhận ra điều ấy, chỉ là bản thân không muốn tranh cãi với cô nên sau đó quyết định im lặng không nói gì, từng bước chân sải dài trở về nhà nghỉ.

Lúc này thời gian đã chỉ mười một rưỡi trưa, Tô Dịch gọi Tiểu Vân làm mấy món ăn đơn giản, sau đó là yên lặng ngồi chờ đợi, cả hai không có nói chuyện gì nhiều.

Đám người Trần Tuân ngồi cách họ một bàn, họ vẫn sôi nổi như cũ, trên bàn là giấy ghi chép cùng với cả những tài liệu liên quan, có cả máy tính, lộn xộn chiếm hết cả một mặt bàn. Họ nói chuyện rất lớn, vì thế cả Tạ Đình và Tô Dịch đều nghe được hết, lông mày của cả hai đều vô thức nhíu lại.

- Tiêu Linh, cậu là người học chuyên ngành lịch sử, thử nói coi liệu núi Mộc Tử có phải là nơi chôn dấu báu vật của các vị vua thời xưa không.

Một chàng trai trẻ lên tiếng hỏi lớn, Tạ Đình giương mắt nhìn theo liền nhận ra được cô gái Tiểu Linh chính là cái cô gái mồm mép nhanh nhảu nói chuyện với mình hồi sáng. Đó là một cô gái khá là đẹp, không bánh bèo, lúc nào cũng đeo kính, đúng chuẩn mọt sách. Sáu người cùng nhau, người học địa chất, người học lịch sử, mỗi người một chuyên ngành, lại vô cùng xuất sắc, tổ đội này dường như không được bình thường cho lắm, nói trắng ra là nó khoác lên mình tấm màn khá là bí ẩn.

Nghĩ đến điều ấy,Tạ Đình định lên tiếng hỏi Tô Dịch, có điều lại thấy anh lắc đầu dùng ánh mắt ám hiệu im lặng, bấy nhiêu lời muốn nói đều bị chặn hết nơi cổ họng. Cô thu lại vử mặt sốt ruột đầy thắc mắc của mình, lôi điện thoại ra nghịch, một chút nhìn về đám người kia cũng không hề có nữa, thế nhưng tai vẫn không ngừng vểnh lên nghe ngóng.

“ Mình cũng không dám chắc nữa”... Tiêu Linh lắc đầu, cô gái ấy im lặng một chút rồi lại nói:” Thế nhưng mình nhớ mình đã từng đọc qua ở một quyển sách có nói rằng, thời triều đại vua Chu Minh có rất nhiều báu vật, lúc nhà Vua mất hoàng thái hậu đã sai người chôn cất ông ta cùng những báu vật ở một ngọn núi cao nằm ở phía Nam, qua rất nhiều nghiên cứu thì rất có thể chính là ngọn núi Mộc Tử này. Có điều Mộc Tử lớn như vậy, huyệt mộ ở chỗ nào, thật sự chính mình cũng không thể nắm rõ, nhưng mà khả năng lớn nhất là nghiêng về cổ thôn Tây Nha.

Trần Tuân là người thâm trầm nhất trong nhóm, nãy giờ hắn ta ngồi nghe một từ cũng không bỏ xót, đợi Tiêu Linh ngắt lời rồi mời nói ra ý kiến của mình, sâu trong đáy mắt là một tia sáng lóe lên chẳng ai nhìn rõ.

- Cổ thôn đó vô cùng kì quái, họ không bao giờ thích người thế giới bên ngoài như chúng ta đi vào, ắt hẳn là phải có nguyên nhân. Mà nguyên nhân chính chúng ta đến đây là gì, thì của họ chính là ngược lại như thế.

Tiêu Linh gật gù, cô ấy đồng tình với giải thuyết có sức thuyết phục của Trần Tuân, nói thêm.

- Mình thấy đội trưởng nói rất là đúng, có lẽ cổ thôn đó đúng là nơi huyệt mộ mà vua Chu Minh yên nghỉ. Thế nhưng cổ thôn đó hình dạng ra sao chúng ta cũng còn không thể biết được, công cuộc tìm kiếm ắt sẽ là rất khó. Đến hôm nọ chúng ta mới chỉ đi được nửa đường đã bị mất dấu Lưu Mẫn.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Một người mất tích rồi, chúng ta bây giờ chỉ còn có sáu người, không thể để chuyện cũ xảy ra được nữa.

Đám người bắt đầu nhao nhao cùng nhau bàn bạc, Trần Tuân để mặc bọn họ đưa ra ý kiến cá nhân, đến khi không còn ai lên tiếng nữa mới nói như là ra lệnh.

- Tạm thời cùng nhau nghiên cứu thật kĩ đã, sau khi thống nhất được hết tất cả tôi sẽ ra chỉ thị. Bởi vì các bạn đã bầu tôi là đội trưởng, thì lời của đội trưởng đừng có ai gạt đi ngoài tai. Bây giờ cứ từ từ đã, một chút nữa chúng ta sẽ đi lại lượt nữa coi sao.

“ Không được”... Một chàng trai trẻ tiếp tục lên tiếng, cậu ta nheo mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa, lắc đầu:” Trời sắp mưa rồi, đừng lên núi, quá nguy hiểm”

Tiêu Linh gật gù:” Mình quên mất là Thạc Thành là cựu sinh viên trường Đại học khí tượng Bắc Kinh. Cậu ấy chỉ cần nhìn mây cũng có thể đoán được thời tiết”

Đám người Trần Tuân sau một hồi bàn bạc thì quyết định gật đầu, sau đó bọn họ cũng nhau thu dọn đồ đạc mang lên phòng cất, trước khi đi còn gọi rất nhiều món từ chỗ Tiểu Vân.

Tạ Đình nhìn theo bóng lưng bọn họ đi khuất nơi cầu thang, lúc này mới nhíu mày quay sang nhìn Tô Dịch cũng trầm ngâm nghĩ ngợi như mình, nói lên suy nghĩ của bản thân.

- Một tổ đội sáu người, người học địa chất, người học lịch sử, người học khí tượng,... Mỗi người am hiểu một thứ, anh nghĩ đây là trùng hợp gặp nhau sao. Sao tôi cứ thấy có gì đó không ổn.

“ Đúng thật là không ổn”... Tô Dịch gắp một miếng măng ngọt muối đưa lên miệng cắn một miếng, anh nhai rồi nuối trôi, sau đó nói:” Họ nói với cô là gặp nhau ở đây, nhưng tôi lại nghĩ là họ đang diễn kịch. Đám người này không đơn giản là sinh viên vì tò mò mà đến”

Tạ Đình nheo mắt:” Ý của anh là có người thuê bọn họ làm việc. Phía sau đám người này có thế lực chống lưng, nhiệm vụ của họ là tìm được ra kho báu cho chúng. Và bọn họ cũng chẳng phải như những đội trước tin vào lời ma quỷ, tất cả những gì bây giờ đều chỉ là vỏ bọc đánh lừa người khác”

Tô Dịch yên lặng ngồi lắng nghe từng lời phân tích của Tạ Đình, anh không phản pháo lại cô mà còn gật đầu khẳng định.

- Chính là như thế, bọn họ đến đây trước cô vài ngày, lúc đi có bảy người nhưng đã bị mất tích một. Vì kho báu vẫn chỉ là lời đồn cho nên bọn họ phải tỏ ra mông lung như những người trước để đánh lừa tất cả, cũng hùa theo để đồn thổi cổ thôn có ma, như thế chẳng ai còn dám có gan đi nữa. Cuối cùng chỉ còn lại có chúng, một mình đơn phương độc mã, tìm được kho báu mà “ ông chủ” kia sẽ một tay tiêu thụ hết.

Càng nghe Tô Dịch phân tích, Tạ Đình càng cảm thấy mọi thứ dần trở nên vô cùng phức tạp, cô bất giác lắc đầu. Cô nhìn anh, đang định nói thêm nữa nhưng lúc này đám người Trần Tuân lại đi xuống cho nên mọi lời đều phải nuốt lại, chăm chú với bữa ăn của mình.

Ăn xong, Tạ Đình lên phòng lấy ví tiền cùng với sạc dự phòng mang theo, sau đó cùng với Tô Dịch đi xuống núi. Cũng may là đoạn đường ở đây không có quá hiểm trở cho nên chỉ chừng ba tiếng sau đó bọn họ cũng đã có mặt ở thị trấn huyện, và đỗ xe đứng trước một thư viện sách lớn nhất ở nơi này.

Tạ Đình gửi xe xong liền cùng với Tô Dịch đi vào bên trong, hai người chia nhau ra tìm những cuốn sách lịch sử về triều đại thời nhà Minh, lúc đi ra trên tay cả hai đã có một chồng lớn. Nhìn chúng, cô không khỏi vỗ trán, than nhẹ.

- Thật là... Anh nghĩ từng đống này có cho chúng ta manh mối không. Nếu không tìm được chẳng phải là chúng ta mất công rồi hay sao.

“ Hên xui”.. Tô Dịch mặt không biến sắc đáp trả, anh quay sang nhìn Tạ Đình bên cạnh, buông lời tuyệt tình:” Chúng ta chỉ có hai người, mà đều không phải là người chuyên ngành theo mảng lịch sử, vì thế phải chịu vất vả hơn đám người kia”

Tạ Đình đương nhiên biết điều ấy, thế nhưng nhắc đến cô mới nhớ chính mình còn chưa biết điều gì về Tô Dịch, cho nên liền hỏi.

- Vậy anh nói cho tôi xem anh chuyên ngành về cái gì nhất. Tôi vẫn còn chưa biết.

Tô Dịch hơi cứng lưng lại một chút, vẻ mặt anh biến đổi chỉ một giây sau đó lại trở lại như thường, lắc đầu.

- Tôi chuyên nhất là lên rừng bẻ măng và đan sọt, là đồ nghề thủ công. Còn nếu cô hỏi tôi về kiến thức thì phải khiến cô thất vọng rồi, tôi chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông, loại trung bình, không có học đại học.

Tạ Đình từ đầu vẫn luôn quan sát Tô Dịch, cô không nắm bắt được điểm gì khác lạ từ anh, nhưng thế nào trong lòng vẫn không tin những gì anh vừa nói chính là sự thật. Người đàn ông này khí thế bức người như thế, từ lời nói đến khí chất đều cứng rắn mạnh mẽ, một người bình thường nhất định sẽ không thể nào tôi luyện lên được.

Ánh mắt Tô Dịch và Tạ Đình chạm nhau, khuôn mặt anh thâm trầm, ánh sáng trong đồng tử so với người khác thì sâu hơn một chút, bất cứ ai nhìn vào đều bị cuốn lấy không rời được, cứ như là chất gây nghiện vậy. Anh không để ý đển suy nghĩ của cô ra sao, mà hỏi sang vấn đề khác.

- Tôi nghĩ việc đọc như thế này cũng không phải là cách hay. Cô có quen ai học về chuyên ngành lịch sử không.

Tạ Đình lắc đầu, sau một hồi ngẫm nghĩ cô lại gật đầu, mặc dù không muốn nhưng trước cái nhìn của Tô Dịch, cũng quyết định lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu bên kia vang lên những tiếng chuông đơn điệu, sau rất lâu cũng có người bắt máy, cô chào.

- Dượng, là con.

Đầu giây bên này, Vương Chấn vừa rời khỏi trường học trở về nhà, ông gật đầu rồi đáp lại Tạ Đình.

- Đình Đình, con đang ở đâu vậy, công việc vẫn ổn chứ. Có ăn uống đầy đủ không thế.

Tạ Đình đưa tay lên xoa trán, cô thở dài, không muốn mất quá nhiều thời gian cho những câu hỏi vô bổ như thế này nên dứt khoát đi luôn vào vấn đề chính.

- Dượng, con muốn những tài liệu về vương triều nhà Minh, tất tần tật mọi thứ. Dượng gửi qua mail cho con được không?

Vương Chấn không hỏi Tạ Đình lấy những tài liệu ấy làm gì, bởi vì lúc này ông đang rất là vui vì sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô chịu dùng thái độ nhỏ nhẹ này nói chuyện với mình, vì thế liền cười trong nước mắt.

- Được chứ, để Dượng gửi cho con ngay đây. Đợi Dượng mấy phút nhé.

Tạ Đình vâng một tiếng đáp trả, sau đó cô liền cúp máy. Lúc quay sang tính tiền sách thấy Tô Dịch vẫn nhìn mình như muốn đợi câu trả lời, cô liền nói bằng giọng lạnh nhạt, như thể mình là người vô tội.

- Quên nói với anh là dượng tôi là chủ nhiệm khoa Lịch Sử của đại học A ở Thượng Hải, cả đời chỉ ấp ủ niềm đam mê là nghiên cứu về lịch sử các triều đại. Có lẽ thông tin ông ấy có nhiều hơn chúng ta tìm ở sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.