*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chuyện của tôi không cần cậu quản, cậu cũng không có nghĩa vụ quản.”
Lúc cậu nói điều này không có nhìn Đường Lê, nói cũng uyển chuyển.
Tề Diệp là người mặt lạnh tâm lạnh, nhưng lại không có cách nào thờ ơ trước thiện ý của người khác.
Dạng người như cậu không nhận được nhiều lòng tốt, vì vậy mặc dù không thích Đường Lê, cậu cũng không đành lòng chọn cách lạnh lùng từ chối đối phương.
Đường Lê cũng không biết rằng đối phương cho là mình thích cậu ta, nghe cậu nói như vậy chỉ nghĩ rằng chuyện mình giúp hắn ra mặt đã bị bại lộ.
Cô nhớ tới lời của hệ thống, trong lòng không ngừng tự trấn an mình bình tĩnh lại.
Đừng hoảng hốt, Đường Lê.
Cậu ta phát hiện ra không tính mày ooc, cứ một mực chết không thừa nhận là được. Đừng sợ.
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, cũng không biết tôi đã làm gì để cậu hiểu lầm.”
“Vừa rồi học thể ɖu͙ƈ tôi chính là muốn nện cậu, chỉ là con hàng Tống Đào kia vận khí không tốt, một mực đứng chắn trước mặt cậu, nếu không thì mấy quả bóng đã sớm nện trúng cậu rồi.”
Một lần còn được, hai lần ba lần giải thích như vậy Tề Diệp mí mắt cũng không thèm nhấc, rõ ràng là cậu không nghe lọt tai lời cô nói.
“Thật sao? Vậy chúc mừng cậu. Mục tiêu của cậu đã đạt được, rốt cuộc cũng đã đập trúng tôi.”
Nói đến đây thì dừng lại, Tề Diệp nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, cong môi cười cười.
Tề Diệp vốn dĩ chỉ quan tâm đến thể diện của đối phương, không có ý định đem chuyện ra làm rõ.
Chẳng qua là cảm thấy Đường Lê một mực phủ nhận như thế, nhưng lại làm toàn những chuyện mâu thuẫn. Có chút đáng yêu.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu nhớ tới một đứa hay gây sự học chung lớp với mình hồi cấp hai.
Nam sinh kia thích bạn ngồi cùng bàn của cậu, nhưng lại không nói, mỗi ngày đều kéo tóc cô bé, giật lấy bài tập của cô, thay đủ chiêu trò bắt nạt cô.
Tề Diệp đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt dường như đều có lời giải thích. Giống như chàng trai đó, Đường Lê có thể chỉ là hy vọng thu hút được sự chú ý của người trong lòng mà thôi.
Đường Lê nhìn chằm chằm vào cậu, đây là lần đầu tiên cô thấy Tề Diệp cười.
Mặt mày nhu hòa, từ đuôi mắt chậm rãi lan ra ý cười nhàn nhạt. Giống như tuyết trêи cành mận đỏ, trong veo đẹp đẽ.
Câu lấy hồn người như yêu quái trong rừng sâu.
“…… Cậu cười cái gì?”
Tề Diệp nghe vậy thì giật mình, đưa tay sờ soạng khóe miệng, thấy vòng cung cong cong giơ lên.
Lúc này mới ý thức được mình vừa rồi không tự chủ mà cười.
Thấy cậu thu liễm ý cười, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày không nói lời nào.
Đường Lê càng thêm tâm phiền ý loạn.
“Đã tỉnh thì ở đây chờ đi. Lát nữa bác sĩ sẽ về tới, có chỗ nào không thoải mái nói cho thầy ấy biết…”
Nói đến đây, cô nhìn thần sắc đối phương ôn hòa, hiếm khi có kiên nhẫn như vậy nghe nàng nói chuyện.
Vâng lời một cách khó hiểu.
“Cmn cậu đừng dùng loại ánh mắt buồn nôn này nhìn ông đây. Cậu nghĩ ông đây là tự nguyện muốn trông coi cậu à? Chính là bác sĩ có việc đi ra ngoài nên bảo tôi ở lại đây, ít tự mình đa tình đi.
“Còn có, tôi hôm nay tìm cậu tính sổ, có tin hay không!”
“Ừ, nói xong chưa?”
Đường Lê điên cuồng nói một đống chuyện, lại không ngờ bên kia phản ứng như thế này.
Cô nghẹn họng, trong lúc nhất thời cũng mất đi khí thế trước đó.
Tề Diệp cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Đường Lê, qua vài ngày ở chung như vậy, cũng ít nhiều có thể hiểu được tính khí của đối phương.
Cô càng tức giận càng ít nói, cơ bản là trực tiếp xuống tay. Điên cuồng chửi mắng như bây giờ mà chuyện gì cũng chẳng làm, hơn phân nửa là phô trương thanh thế mà thôi.
Không có gì phải sợ cả.
Nghĩ đến đây, mắt Tề Diệp lóe lên, ánh mắt vô thức quét qua bên cạnh, thầy chiếc cốc giấy vừa mới bị lật đổ.
Hệ thống cũng không nghĩ tới Tề Diệp không những không sợ Đường Lê, lại còn có chút ý tứ đảo khách thành chủ.
Ghê hơn nữa chính là yêu cầu của cậu quá mức hợp lý, không có bất kỳ cảnh báo ooc nào.
Điều này làm cho hệ thống có chút rụt rè.
Đây là còn không biết sự tồn tại của nó cũng có thể từ dấu vết trong hành động thường ngày của Đường Lê tìm ra cách làm cho đối phương không cự tuyệt.
Nếu như biết, còn không phải trực tiếp nắm vững luật chơi à?
【…Không tính. 】
Tề Diệp là ý thức của thế giới này, chỉ cần cậu muốn, không có gì là không được.
Mà thế giới này, cho dù quá trình này có gập ghềnh như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng đều là lấy thỏa mãn nhu cầu của cậu làm điểm kết thúc.
Trước đó Đường Lê không thể ở ngoài sáng giúp đỡ Tề Diệp là bởi vì Tề Diệp bài xích, phản cảm cô.
Vai trò của cô chính là đóng vai nhân vật độc ác, chủ yếu là tồn tại để làm vật cản trêи bước đường thành công của Tề Diệp.
Tề Diệp không thích cô, cái này hợp tình hợp lý.
Nhưng bây giờ Tề Diệp đang dần thay đổi suy nghĩ của mình về cô, cậu cũng sẵn sàng từ chỗ cô tiếp nhận một chút trợ giúp.
Vì vậy, trong nhiều trường hợp, một số hành vi trước đây được coi là ooc, bây giờ có thể không còn cảnh báo.
Bởi vì Tề Diệp là nhân vật chính của thế giới này.
Tề Diệp bắt đầu chấp nhận cô, vì vậy những quy tắc và ràng buộc đối với cô sẽ dần trở nên vô dụng.
Đường Lê thuộc loại thần kinh thô, suy nghĩ và hành động cũng đều không tỉ mỉ, cũng không nhận thấy điều gì bất thường. Cô nghe thấy hệ thống báo không phải ooc thì nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó ra vẻ lạnh lùng bất đắc dĩ, cầm ly đi lấy cho Tề Diệp một ly nước.
“Cảm ơn.”
Tề Diệp nhẹ nhàng nói cảm ơn, lúc cầm lấy cốc hơi nước mờ mịt làm gương mặt cậu mơ hồ.
Không thể nhìn thấy cảm xúc thực sự.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê bình yên như vậy ở cùng đối phương, cô toàn thân đều không được tự nhiên.
“Hừ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
“Đường Lê.”
Đường Lê vừa đi tới cửa, giọng nói lạnh lùng của thiếu niên gọi cô.
Cậu ngước mắt lên nhìn về phía cô, ánh mắt dù nhạt nhưng vẫn là dịu dàng.
“Cảm ơn.”
“… Cậu là cái máy lặp lại à? Vừa rồi không phải cảm ơn rồi sao?”
Tề Diệp vừa rồi là cảm ơn vì ly nước, lần này là vì đã uyển chuyển từ chối cô.
――Cảm ơn cô yêu thích.
Mạch não của hai người ngay từ đầu đã không cùng đập chung một tần sóng.
Đường Lê nhìn cậu lại trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn khó hiểu.
Cô cau mày, nghĩ mãi không ra, cuối cùng bực bội đưa tay vò tóc.
“Có bệnh…”
Đường Lê như thế rầu rĩ lầm bầm một câu, không thèm phản ứng đối phương, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi bước ra ngoài vài bước, ý thức được cái gì lại vòng trở lại.
Tề Diệp đưa mắt nhìn qua, vừa định hỏi còn có chuyện gì.
Cô đóng cửa phòng “rầm” một cái, khiến Tề Diệp không kịp chuẩn bị bị dọa giật nảy.
Tay cậu cầm cốc giấy run lên, nước bên trong bắn ra làm bỏng tay cậu.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích vì đau, sau đó mới nhớ tới Đường Lê vừa rồi hung hăng vòng trở lại chỉ vì muốn đóng cái cửa sau.
Lần này thực sự không nhịn được, Tề Diệp cười thành tiếng.
Lấy nước cho người ta biết lấy nước nóng.
Lúc rời đi lại nhớ đóng cửa.
Vừa dữ vừa ngoan.
Editor: Chương này rất quan trọng á. Diễn biến trong chương này phải chấp nhận thì mấy chương sau đọc mới không lấn cấn. Ahjhj~