Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sắt Thép Ma Pháp - Chương 103: 103: Con Bài : truyenyy.mobi

Sắt Thép Ma Pháp

Chương 103: 103: Con Bài




Trở về phủ hầu tước Linh Uyên vội vàng xuất hiện nàng nhỏ giọng vào tai Long.

Nụ cười trên miệng Long nở ra khi nghe lời Linh Uyên, hắn vui vẻ nhéo hai má nàng hướng phòng tiếp khách đi tới.

Linh Uyên hai má bị nhéo dường như không vui phồng lên hai má ánh mắt bất thiện đi theo sau.
Long như không biết nàng bất mãn hắn tiến vào phòng tiếp khách nơi đó thân ảnh Hoa Nguyệt Ánh xuất hiện nàng đang nói chuyện với một người quay lưng lại với hắn.
Thấy Long tới Hoa Nguyệt Ánh vôi vã đứng lên hành lễ hành lễ.

Người đàn ông thấy vậy liền đứng lên quay đầu lại.
Nếu có người của thành Hải Phong ở đầy đều sẽ giật mình, bởi vì người này không ai khác chính là Phó tướng quân người được cử đi liên lạc với công tước.
Còn tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây âu cũng không cần phải nói nhiều.
“Phó tướng quân, đây là lục hoàng tử điện hạ.

Điện hạ vị này là Phó Hòa, tướng dưới trướng Hồng Thiết Tường tướng quân.”
Hòa Nguyện Ánh hướng về Long cùng Phó Hòa giới thiệu.
“Tiểu tướng Phó Hòa tham kiến điện hạ.”
Phó Hòa thấy vậy cũng cúi đầu hành lễ, thái độ của ông ta rất bình tĩnh không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
“Ha ha! Phó tướng quân hoan nghênh tới thành Vĩnh Đông.”
Long đang muốn trò chuyện một chút kéo gần quan hệ giữa hai người thì Phó Hòa lại không cho hắn làm chuyện đó.

Ông ta vội vàng nói luôn mục đích.
“Điện hạ! Trước khi chính thức quyết định tiểu tướng muốn xác nhận người an toàn.”

Long thấy vậy liền từ bỏ mục đích đưa mắt nhìn hộ vệ bên cạnh.
“Gia Tú ngươi cùng Phó tướng quân đi một chuyến.”
Gia Tú là một thành viên trong đội hiệp sĩ của Long hắn bây giờ trở đảm nhận nhiệm vụ cận vệ của Long, cũng coi như thân tín của hắn.

Vì thế Gia Tú đương nhiên biết ý Long nói là gì.
Gia Tú nhận lệnh của Long gật đầu, sau đó hướng về phía Phó Hòa làm ra động tác mời.
— QUẢNG CÁO —
Phó Hòa thấy vậy hành một lễ hiệp sĩ sau đó đi theo Gia Tú ra ngoài.
Phó Hòa sau khi rời đi Long cười lớn ngồi xuống vị trí của mình hướng về Hoa Nguyệt Ánh cảm khái nói.
“Lần này cũng may có nàng.

Thời gian qua nàng giúp ta rất nhiều, thật sự không biết làm thế nào để trả ơn.”
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy nở nụ cười trả lời.
“Chỉ cần điện hạ giữ đúng lời hứa như vậy là đủ để trả ơn tiểu nữ.”
“Ta chắc chắn sẽ giữ lời.”
“Nếu vậy tiểu nữ cảm ơn điện hạ trước.

Tiểu nữ vẫn còn việc chưa xử lý, tiểu nữ xin cáo lui trước.”
Hoa Nguyệt Ánh dường như rất bận, không nguyện ý tốn thời gian cho cuộc trò chuyện này.
“Ân! Trở về đi, ta cũng cần phải làm việc.”
Long cũng không ngăn cản nàng, tình hình hiện tại của lãnh địa quả thật ai cũng bận rộn không ra được, ngay cả Long cũng không nguyện ý tiêu tốn thời gian cho mấy việc vô bổ.

Hắn cũng đứng dậy cùng Hoa Nguyệt Ánh rời khỏi phòng tiếp khách, mỗi người tách nhau ra trở về phòng làm việc của mình.

Rời khỏi phòng tiếp khách Phó Hòa được Gia Tú dẫn tới quan sát gia đình hầu tước.
Gia đình Lý gia hiện vẫn bị giam lỏng trong phủ hầu tước, ngoại trừ tự do tất cả các điều kiện khác đều không khác nhiều so với lúc còn làm chủ phủ hầu tước.

Tuy nhiên hầu tước đại nhân vẫn phải nằm trên dường bệnh do những vết thương trên người chưa khỏi hẳn cho dù mục sư cũng không thể nhanh chóng chữa trị vết thương nặng như vậy trong thời gian ngắn.
Gia Tú chỉ cho phép Phó Hòa từ xa quan sát không để ông ta tiếp xúc với gia đình Lý gia.

Ban đầu Long định để Phó Hòa tiếp xúc với hầu tước nhưng sau khi nghĩ kỹ cuối cùng hắn quyết định chỉ để Phó Hòa từ xa quan sát.
Dù sao hắn cũng không chắc Lý hầu tước khi gặp vị tướng quân này sẽ nói cái gì.

Nếu không cẩn thận Lý hầu tước có thể làm ra cái gì yêu thiêu thân cuối cùng làm hỏng kế hoạch của hắn lại không kịp hối hận.
“Phó tướng quân điện hạ đã hứa sẽ giao lại hầu tước cho Phương công tước.

Nhưng thời gian này cũng không có quy định rõ ràng, hầu tước rốt cuộc có thể tiến vào vòng tay công tước hay không liền cần ngài cùng Hồng tướng quân chủ ý.”
— QUẢNG CÁO —
Gia Tú đứng một bên lên tiếng nhắc nhở Phó tướng quân, âu cũng là một loại đe dọa.
Phó tướng quân từ xa quan sát gia đình hầu tước mày nhíu lại không biết đang nghĩ gì.

Ông ta quay sang nhìn Gia Tú nói.
“Cái này cũng chưa đủ! Gia Tú hiệp sĩ, chúng ta có phải nên đến mục tiếp theo.”

Gia Tú nghe ra ý của Phó tướng quân, hắn làm một động tác mời dẫn Phó tướng quân đi tới mục tiêu tiếp theo.
Hai người rời khỏi phủ hầu tước đi tới một khu phố nhỏ ngay bên cạnh phủ hầu tước, nơi này vậy mà có binh lính tuần tra xung quanh người ngoài không cho phép vào, người bên trong không cho phép ra.
Thấy Gia Tú đi tới binh lĩnh hành lễ theo kiểu nhà binh, mở ra một đường để hai người đi vào.
Trong khu phố có không ít người nhưng trên khuôn mặt những người ở đây đều tràn đầy sự lo lắng, cùng sợ hãi không thể che dấu.

Cộng thêm những binh lính canh gác bên ngoài hiển nhiên những người nơi này đều bị giam lỏng ở đây.
“Phó tướng quân! Mời.”
Đi tới một căn nhà nhỏ Gia Tú làm động tác mời, nhưng Phó tướng quân không lại không tiến vào nhà chỉ đứng bên ngoài thông qua khe cửa quan sát người bên trong.
Bên trong nhà hiện tại có hai nữ nhân cùng bốn đứa trẻ, hai nữ nhân cùng bốn hài tử trên người đều ăn mặc sang quý hiển nhiên đều là người xuất thân quyền quý.
Khác với bốn đứa trẻ vui cười đuổi bắt khắp sân nhà hai phụ nhân trên dung nhan tràn ngập lo lắng, có lẽ nếu không phải trấn an lũ trẻ bọn các nàng có lẽ không thể nhịn được.
Phó tướng quân chỉ thông qua khe cửa quan sát sáu người, sau đó liền thu lại ánh mắt hướng về Gia Tú nói.
“Đi thôi! Mang ta đi chỗ tiếp theo.”
“Phó tướng quân, ngài không vào gặp bọn họ một chút sao? Điện hạ cũng không hạn chế việc này.”
Gia Tú đứng một bên thấy vậy liền hỏi.

Dù sao đây cũng là vợ con ông ta, vào báo bình an cho bọn họ không phải được rồi sao, dù sao chỉ có chút phụ nữ với con nít này cũng không gây nên chuyện.
“Không cần! Sau này còn nhiều thời gian, ta muốn xác nhận những người còn lại an toàn.”
“Nếu vậy xin mời.” — QUẢNG CÁO —
Gia Tú đương nhiên không cần thiết phải khuyên bảo ông ta, đây là chuyện nhà của người ta hắn còn không rảnh đi quản.
Gia Tú dẫn Phó tướng quân tới những căn nhà khác nơi này hầu hết đều là phụ nữ trẻ em và người già, cũng có một ít thanh niên trai tráng.

Trên mặt bọn họ đều mang theo sầu lo, cùng sợ hãi.
Tất cả những người này đều là gia đình của một số quan chức cùng tướng lĩnh trong thành Hải Phong, đặc biệt là gia đình Hông tướng quân cũng có mặt trong này.
Thực chất không chỉ riêng thành Hải Phong không ít gia đình các quan chức trong khắp lãnh địa đều có mặt ở đây.

Dù sao đây cũng là thành trì phồn vinh nhất lãnh địa, hơn nữa một số tướng lĩnh đảm nhiệm chỉ huy quân đội bên ngoài cũng phải để gia đình mình tại thành Vĩnh Đông.

Còn tại sao ai cũng biết rồi.
Đáng tiếc lúc đó Long cũng không biết chuyện này, phải sau khi Hoa Nguyệt Ánh nhắc tới hắn mới biết vậy mà có một đám con tin như vậy nằm trong tay mình.

Không ít người đã trốn nhưng người già, phụ nữ và trẻ em lại bị mắc kẹt ở đây, dù sao tình hình bây giờ hỗn loạn như vậy bọn họ cũng không dám rời khỏi thành.

Long may mắn hắn kịp thời biết được, nếu không hắn hối hận chết rồi.
Phó tướng quân sau khi quan sát một lượt xác nhận mọi người an toàn liền yên tâm, ông ta không do dự đề nghị được gặp Long.
Gia Tú đương nhiên không từ chối chuyện này dù sao đây cũng là mục đích của Long.
Không quá lâu Phó tướng quân đã xuất hiện trong phòng làm việc của Long.

Ông ta kính một cái theo kiểu hiệp sĩ sau đó nói.
“Điện hạ! Nếu ta đã tới đây rồi chúng ta cũng không cần lá mặt lá trái với nhau nữa.

Hông tướng quân đã nói với thần chỉ cần những người liên quan được đảm bảo an toàn ngài ấy chấp nhận mở cửa thành đầu hàng.”
Phó tướng quân không muốn kéo dài bèn thẳng thắn nói.
Long thấy vậy cũng không có hứng thú nói mấy chuyện vớ vẩn.
“Phó tướng quân có thể yên tâm, ta cam đoan an toàn của các ngươi cùng gia quyến.

Tới lúc đó các ngươi muốn đi đâu đều có thể đi, cho dù các ngươi có đầu nhập vào công tước ta cũng không ngăn cản.”
“Điện hạ thứ lỗi! Nhưng ta buộc phải yêu cầu ngài ký một hiệp ước, cam kết an toàn của tất cả chúng ta.”
Phó tướng quân đương nhiên không tin những lời nói ấy, một bản hiệp ước là điều cần thiết để đảm bảo an toàn cho bọn hắn.

Dù sao nếu vị hoàng tử này vi phạm hiệp ước đến lúc đó cũng không còn ai tin vào hắn nữa, đặc biệt là những người làm việc dưới trướng hắn việc vi phạm hiệp ước chắc chắn sẽ khiến uy tín của hắn mất hết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.