Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 190: [TG7] Diễn như nhân sinh (19) : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 190: [TG7] Diễn như nhân sinh (19)




🕺🏻Chương 190💃🏻

🍀🍀Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (19)🍀🍀

Edit: Thuần An

Chương này có hơi sắc nha!!! Tác giả đột nhiên bạo dễ sợ...

♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >

Vô Dược nhịn không được nở nụ cười, sau khi có được 50% tình cảm của mình, cô bắt đầu trở về bản năng chán ghét cùng nam nhân khác có tứ chi tiếp xúc. Nếu cô có Đông Phương gia duy trì, lại có anh che chở đương nhiên là muốn làm gì liền làm cái đó.

Cô nhìn anh, sau đó mở miệng: "Em muốn cùng anh đóng một bộ phim điện ảnh, một bộ phim có thể lấy được giải thưởng điện ảnh. Nhưng mà em cần phải chuẩn bị thật tốt, sau khi đóng xong cái này, em sẽ không bao giờ đóng phim nữa."

Sau khi nghe được lời cô nói anh vừa lòng cong cong môi, sau đó trả lời: "Được."

Vô Dược lại mở miệng nói: "Kịch bản em muốn tự mình viết, người em cũng muốn chính mình tìm."

Anh trả lời: "Được, việc này anh giúp em xử lý một chút, chỗ công ty cũng không cần lo lắng."

Thời điểm sớm khi tìm được cô, anh liền thu mua công ty của cô, đương nhiên là cô muốn thế nào liền thế đó.

"Ân." Vô Dược gật gật đầu, đáp lại anh bằng một cái ôn nhu tươi cười.

——

Thời điểm Đoạn Vân Thần tan tầm trở về cô đang ở trong đình hoa viên viết bản thảo kịch bản.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, một ngày không thấy tương tư cơ hồ đem anh bao phủ. Cho nên anh liền tan tầm. Nhưng mà anh không thể biểu hiện quá nhiều ra ngoài, bởi vì như vậy sẽ dọa đến cô, nhất định sẽ dọa đến cô, anh không cho phép cô sợ hãi anh.

Anh không muốn thấy cô đối với anh lộ ra biểu tình sợ hãi, như vậy thì anh sẽ điên mất. Anh vô cùng có khả năng làm ra việc thực không lý trí.

Vô Dược buông bút trong tay, an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng ngực anh. Ngoan ngoãn đến nỗi giống như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng ngực anh.

Giọng nói Đoạn Vân Thần trầm thấp khàn khàn nhẹ nhàng hỏi: "Có nhớ anh không?"

Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Có, rất nhớ rất nhớ. Ngày mai anh ra ngoài liền mang em theo được không?"

Đoạn Vân Thần đương nhiên là cầu còn không được, nhưng biểu hiện không quá vội vàng, chậm rãi ứng một chút: "Được."

Khai huân* Đoạn Vân Thần tắm rửa xong sau, lại ôm Vô Dược bắt đầu làm vận động. Vô Dược ngoài trừ hùa theo thì cái gì cũng đều không làm được.

*Khai huân: Người vừa mới được ăn thịt.

Cũng không biết Đoạn Vân Thần bị cái gì kích thích, đêm nay phá lệ dùng lực.

Vô Dược vô lực ôm anh, nhẹ giọng xin tha nói: "Ân... Đừng... Thần Thần... Nhẹ... Nhẹ một chút... Em... Ân... Chịu không nổi..."

Vô Dược xin tha không hề có tác dụng, ngược lại khiến anh càng thêm hưng phấn. Tựa hồ cũng không giới hạn tinh lực có thể dùng trên người cô.

Vô Dược tuy rằng từng trải qua mấy cái thế giới, từng có không ít kinh nghiệm, nhưng mà cơ thể Đông Phương Du Li lại mới vừa trải qua kỳ kinh nguyệt sao có thể thừa nhận anh vô độ đòi lấy, rốt cuộc chịu không được liền ngất xỉu.

Một hồi lâu Đoạn Vân Thần mới nguyện ý buông tha cô, phóng tinh dịch của mình cho cô. Ôm cô trở mình, để cô ghé lên trên người mình. Tiểu phân thân còn chôn bên trong cô, ấm áp khiến anh luyến tiếc đi ra.

Anh ôn nhu hôn môi cô, không giống với động tác trong con ngươi lại tràn đầy điên cuồng và chiếm hữu. Ở chung với cô càng lâu, anh càng luyến tiếc cô rời đi.

Cô tựa như độc dược, khiến anh dính một lần liền vô pháp tự kềm chế trầm mê vào, giải thế nào đều giải không xong. Vừa cách xa liền cảm giác mình sống không bằng chết.

Anh thật không biết không có cô ở bên cạnh mười mấy năm anh làm thế nào sống được.

Mỗi khi đêm khuya lúc đi vào giấc mộng, trong lòng liền càng thêm nhớ mong, cái loại tình cảm này giống như ngàn vạn kim châm đâm vào trái tim thống khổ của anh.

Mỗi khi anh thấy cô tươi cười, liền có một loại xúc động muốn đem cô giấu đi chỉ có anh có thể thấy.

Tựa hồ thời điểm anh phát điên khi nhớ đến cô, cô lại trước nay đều không biết anh tồn tại.

Thời điểm biết cô đã quên anh, anh rất muốn rất muốn đem cô khóa lại bên người, để cô mỗi phút mỗi giây đều có thể thấy anh, sẽ không bao giờ quên anh.

Anh điên rồi, sớm tại thời điểm yêu cô liền điên rồi, rõ ràng khi đó bất quá chỉ là lời hai đứa nhỏ nói với nhau, nhưng khi mà anh vừa thấy cô liền yêu cô rất sâu, vô pháp tự kềm chế.

16/01/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.