Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 132: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (20) : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 132: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (20)




👨🏻‍🎓Chương 132👩🏻‍🎓

🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (20)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >

Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, nam thần không ở bên cạnh, cô tỏ vẻ thật không vui, nhưng là một nữ sinh ưu nhã có lễ, cô vẫn lễ phép trả lời: "Cảm ơn đã mời, nhưng tớ cũng không tính toán đi ăn cơm."

Sau đó liền trực tiếp vòng qua hắn, Tống Minh Tước nhìn thân ảnh cô rời đi, đôi tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt âm trầm xuống.

Nhưng nghĩ đến bọn họ có thể đang cãi nhau, tâm tình của hắn lại tốt hơn rất nhiều.

Mà nhất cử nhất động của hai người, bị Chúc Dao cách đó không xa nhìn thấy.

Chúc Dao cắn cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Cô không biết sự tình vì sao lại là bộ dạng này, nhưng theo bản năng cô cảm thấy sự tình không nên phát triển thành cái dạng này.

Cô cũng không biết vì cái gì mạc danh liền đối với Tống Minh Tước nổi lên hảo cảm. Rõ ràng thời điểm ngày đầu tiên thấy hắn, cô vẫn là thực chán ghét hắn.

Nhưng mà trải qua việc mỗi ngày đều có thể thấy hắn, thấy hành động của hắn đối Thư Vãn Nhan. Cô chậm rãi liền ghen ghét.

Cô không hiểu dựa vào cái gì người hắn thích lại là Thư Vãn Nhan, rõ ràng bọn họ nhận thức trước.

Trực giác nói cho cô, hắn sở dĩ đến cái lớp kia, cũng là vì cô. Giống như vườn trường, không phải bọn họ mới là vai chính sao? Giống như Thư Vãn Nhan, hẳn là ác độc nữ xứng mới đúng, không phải sao? Vì cái gì? Kết quả lại thành như vậy? Hơn nữa Thư Vãn Nhan không phải đã cùng nam thần Niên Tứ Thần trong trường học công nhận ở bên nhau sao? Cho nên hai người căn bản không thích hợp ở bên nhau.

Chúc Dao càng nghĩ liền càng cảm thấy mình cùng với Tống Minh Tước hẳn là nên ở bên nhau, cuối cùng trừng mắt nhìn bóng dáng Vô Dược rời đi, cũng xoay người bước đi.

——

Mà mặt khác Niên Tứ Thần một bên, giờ này khắc này đang ngồi trong quán cà phê cao cấp. Mà đối diện với anh, chính là mẹ của Thư Vãn Nhan - Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên nhìn anh nghi hoặc mở miệng: "Tứ Thần hôm nay tìm bác có chuyện gì sao?"

Niên Tứ Thần lễ phép mỉm cười một chút, sau đó mở miệng: "Chào bác gái, cháu hôm nay tìm bác là muốn cùng bác nói chuyện về việc của Nhan Nhan."

"Nhan Nhan?" Lâm Nghiên giống như đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng cảm giác kết quả nào cũng đều không đúng.

"Ân!" Niên Tứ Thần hơi hơi gật gật đầu mới mở miệng nói: "Bác gái nhớ rõ sự việc chín năm trước phát sinh trên người Nhan Nhan không?"

Lâm Nghiên không khỏi nắm chặt cái ly trong tay. Bà đương nhiên nhớ rõ! "Cháu... Sao cháu lại biết?"

"Chín năm trước người ở cùng em ấy là cháu." Niên Tứ Thần giải thích.

Lâm Nghiên mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tiểu ca ca mà con gái mình vẫn luôn nhắc mãi chính là Niên gia Thái Tử gia. Cũng không nghĩ tới người cứu cô lúc trước cũng là anh.

Bất quá, việc này không hẳn quan trọng như vậy: "Cháu hôm nay đột nhiên nhắc tới là muốn nói gì?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Nhan Nhan có chứng mất ngủ, hai bác hẳn là biết được đi?"

Lâm Nghiên đương nhiên biết, lúc trước là bởi vì chuyện này, bọn họ cảm thấy sự kiện kia lưu lại cho cô bóng ma quá lớn, cho nên cha của cô mới mang cô rời khỏi thành phố này.

Tuy rằng trải qua thôi miên, cô đã không còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng là, bọn họ vẫn có thể cảm giác được cô theo bản năng kháng cự thành phố này.

Lâm Nghiên đại khái cũng đã nghe hiểu, nói vậy Niên Tứ Thần chính là người lúc trước trợ giúp con gái mình: "Ân, cho nên?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Thời điểm Nhan Nhan ở bên cạnh cháu em ấy có thể ngủ rất tốt."

Lâm Nghiên ngẩn người, nhấp một ngụm nhỏ cà phê trong tay. Hương vị chua xót từ trong miệng bà tản ra.

Bà cũng đã biết đại khái, nhớ tới thời điểm lúc trước con gái của mình đi còn khóc gọi tiểu ca ca.

Cô sợ hãi thành phố này, nhưng thành phố này cũng đồng thời có người cô thích nhất.

24/12/2020 - 25/12/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.