Edit: Thuần An
Vô Dược cười cười, chậm rãi nói: "Lâm Li, cô thật đáng yêu."
Sau đó tuỳ ý cầm ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm sau đó nói: "Lâm Li, cô cảm thấy Tần Hàn thật sự đáng để cô thích hay sao? Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã đúng không? Hắn nếu là thích cô thì đã sớm thích. Cô ưu tú như vậy, hà tất vì một người không quý trọng cô mà đánh mất chính mình?"
Vô Dược nói xong liền quay lại bên người Giang Hi, để lại Lâm Li tự suy nghĩ.
Tĩnh Dạ: Kí chủ, cô nói Lâm Li đối với nam chủ có buông xuống được không?
Vô Dược: Có thể hay không tôi không biết, nhưng Lâm Li là người cao ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không quấn lấy Tần Hàn như trước kia nữa. Không có nữ phụ tác động, tôi rất muốn xem xem bọn họ gắn bó keo sơn như thế nào.
Giang Hi nhéo nhéo cái mũi Vô Dược: "Làm gì mà lâu như vậy?"
Vô Dược thành thật trả lời: "Gặp được Tô Tích."
Đôi mắt Giang Hi phát lạnh, thật đáng chết, thế mà lại là cô. Anh có phải nên ra tay trước một bước?
Từ sau khi Giang Hi nói chuyện với ba Đồng, Vô Dược và Giang Hi chính thức sinh hoạt chung.
Vô Dược tắm rửa xong liền nằm lên giường ngủ rồi, khi Giang Hi trở lại phòng thì chỉ thấy khuôn mặt đang ngủ của cô.
Giang Hi an tĩnh nhìn cô, trong con mắt có ôn nhu vô hạn cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Sau khi kết thúc tập luyện thì ngày chính thức biểu diễn cũng đến. Trước khi lên bục Đồng Nguyệt gặp được Tô Mộ.
So với học đệ ngây ngô tràn đầy sức sống trước đó, hiện tại Tô Mộc nhiều thêm vài phần tiều tuỵ và thành thục.
Tô Mộ: "Học tỷ, chị không thích Tô Tích phải không?"
Vô Dược sửng sốt, nhớ tới Tô Mộ là em họ của Tô Tích. Nhưng không giống ở chỗ, mẹ của Tô Mộ là tiểu thư gia chủ thế gia, cha Tô Mộ là ở rể thế gia, vừa hay hai người đều họ Tô, cho nên đối với việc cha mẹ cùng họ với nhau có quá nhiều phiền phức. Tô Mộ trưởng thành trong thế gia, đối với người bình thường không hiểu quy củ như Tô Tích rất không vui.
Vô Dược không nói phải hay không phải, chỉ nhàn nhạt cười.
"Học tỷ, em thích chị. Chị có thể không biết nhưng em thích chị 5 năm rồi."
————
Buổi biểu diễn coi như thành công, sau khi biểu diễn xong tiết mục của mình Đồng Nguyệt liền kéo Giang Hi rời đi.
Bọn họ đi tới bờ sông, Giang Hi mở miệng hỏi: "Tốt nghiệp xong em có tính toán gì chưa?"
Thật ra Đồng Nguyệt thật sự rất thích dương cầm, sau khi Đồng Nguyệt chết còn có tiếc nuối nhỏ. Chính là không có đến tham gia thi đấu dương cầm.
Vô Dược mở miệng: "Em sẽ không xuất ngoại, nhưng em muốn tiếp tục học dương cầm. Em muốn tham gia khảo sát ở đây."
Vô Dược nhào vào trong lòng ngực anh: "Em muốn ở cùng anh."
Giang Hi nghe thấy trái tim đột nhiên mãnh liệt nhảy dựng lên. Cúi đầu hôn lên môi cô: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt anh thật sự rất yêu em."
[Đinh! Giá trị yêu thích nam thần +1, giá trị yêu thích hiện tại là 98!]
Giữa trưa Vô Dược mới rời giường, cô một lần nữa cảm thấy nam nhân nhẫn nhịn quá lâu thật đáng sợ.
Giang Hi ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa mái tóc cô: "Ngồi dậy đi, anh làm món ăn em thích nhất rồi."
Vô Dược mơ hồ cọ cọ tay anh: "Anh như thế nào không đi làm?"
Giang Hi hôn hôn má cô: "Anh chăm sóc em không tốt sao?"
Vô Dược cười: "Được... được... nhưng anh không đi làm kiếm tiền sau này làm sao nuôi em a? Ân?"
Giang Hi cười cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô: "Cho dù từ nay về sau anh không đi làm cũng có thể nuôi em."
Giang Hi: "Được rồi, mau ngồi dậy. Anh xuống dưới chờ em, mau rửa mặt đi."
Vô Dược gật gật đầu chuẩn bị rời giường, nhìn bóng dáng Giang Hi, một loại cảm giác hạnh phúc không biết từ đâu ra.
Tĩnh Dạ nhàn nhạt mở miệng: "Kí chủ, cô thích Giang Hi sao?"