Kể từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, Hạ Vị luôn luôn cảm thấy...
Những sự kiện trong cuộc sống của cô, giống như có sự sắp xếp từ trước, tương tự như một kịch bản có sẵn
Mà cô, chỉ là một diễn viên dựa trên kịch bản đó để thi hành
Ngày ngày trôi qua, chỉ có tiếp nhận một cách bình ổn, từ sự kiện cho đến cảm xúc
Những may mắn bất chợt gặp phải, không sao, cô đã quen
Quen đến mức có thể thản nhiên tiếp nhận nó
Mạt thế đến, cũng không khác ngày thường là bao
Dị năng tinh thần may mắn có được, được nam chủ nhân căn cứ hùng mạnh quan tâm đến, quen biết với những người có vai vế trong căn cứ, tìm ra nguồn nước sạch,...
Hết thảy những thứ người khác coi là đặc biệt, trong mắt cô hết thảy đều như vậy
Rồi người chị em ruột thân thiết bắt đầu bày mưu hãm hại cô, cướp đi mọi thứ cô có,...
Nam nhân khốn khiếp kia lừa dối tình cảm của cô...
Có tức giận không?
Bản thân Hạ Vị nói là có, bản thân cô muốn trả thù đám người kia, nhưng đầu óc cô lại không nghĩ vậy...
Không sao, hết thảy đều bình thường,...
Giá như có cái gì đó, phá vỡ cái cuộc đời đã bị sắp đặt của cô thì thật tốt biết bao...
Và rồi, khi lâm vào bước đường cùng, nghĩ rằng tất cả vậy là đã xong xuôi...
Nhìn đám người xấu xa kinh tởm trước mặt, Hạ Vị cảm thấy, cuối cùng cũng kết thúc
Không!
Bản thân cô không muốn kết cục như vậy...
La hét, cầu xin,...không phải vì sợ, là vì mong muốn tìm thấy một người nào đó, có thể giúp cô hoàn thành kết cục, một kết cục khác...
Đó là lần đầu tiên, Hạ Vị gặp cô gái ấy.
Trong bản nhạc êm ả của cuộc đời, bỗng nhiên xuất hiện một nốt nhạc chấm phá xen vào, xáo trộn, hoàn toàn tạo lên một bản nhạc mới mà người ta không ngờ đến
Cô ấy tùy hứng, cô ấy lạnh lùng, cô ấy không việc gì không làm được, luôn luôn mang đến những điều bất ngờ,
Người ta bảo cô ấy bản chất là xác sống máu lạnh, tàn nhẫn, vô tình,...
Thế nhưng, Hạ Vị biết, cô ấy chỉ ôn nhu với một người duy nhất...
Kể cả lúc đó cho đến tận sau này,...
Hạ Lam, thật lâu về sau, đã nói với cô một bí mật...
Thật ra, thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết ngôn tình chủ đề mạt thế...
Mà Hạ Lam, là xuyên không từ thế giới khác đến.
Trong cuốn tiểu thuyết đó, cô sắm một vai trò vô cùng quan trọng...
Là nữ chính...sao???
Cô ấy, cũng đã rất nhiều lần gọi cô như vậy...
Chẳng lẽ... cô ấy cũng...
Nếu vậy, thế giới này, phải chăng chỉ là giả, ngay cả mình cũng vậy,...
Ngồi trong căn phòng làm việc đẹp đẽ dành cho lãnh đạo cấp cao, Hạ Vị khẽ lắc đầu...
Không phải, từ trước cho đến nay, thế giới này là thật, cả cô và cả người đó cũng vậy,...
Cô còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, trời mưa thật to, mãi không dứt,
Bầu trời đen kịt u ám,
Cô cùng cô ấy đang ngồi trên ghế sofa, cô liên tục tìm cách bắt chuyện
Tiến sĩ đã dặn, phải giữ chân cô ấy càng lâu càng tốt, họ muốn làm cho cô ấy bất ngờ lớn...
"Này..."
Hạ Vị có chút giật mình khi bị gọi...
Thiếu nữ nhìn về phía xa xăm, đôi mắt mang theo sự u buồn, nhưng đôi môi vẫn nở một nụ cười dịu dàng
"Liệu khi tôi chết, có ai nhớ đến tôi không nhỉ?"
"..." Hạ Vị bị hỏi bất chợt, dường như không thể trả lời
Cô nhìn thiếu nữ ngồi kia, cả người bị bóng tối bao phủ. Cho đến giờ, cô vẫn chưa biết gì về cô ấy, tên, quê quán, tuổi tác, cô đã trải qua những gì,... hết thảy đều không biết
Bỗng nhiên, thiếu nữ nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ đang bị mưa đập không ngừng kia, khẽ lẩm nhẩm
"Cũng sắp kết thúc rồi..."
Tiếp đó, liền đứng dậy, bước về phía cửa
"Cô..." định đi đâu vậy?
"Nhắn với Lăng...à không, Sở Lạc giúp tôi, tôi sẽ lại đi tìm hắn."
Thiếu nữ mỉm cười với cô,
Hạ Vị đột nhiên có chút hoảng hốt,
"Cố gắng lên!!!"
"Ngủ đi, đừng đợi..."
Sau đó, liền rời đi
Màn mưa dày đặc không dứt dần bao phủ lên rồi che đi bóng lưng đầy u tịch cùng cô đơn kia
Hạ Vị, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng lại trước mặt
Đêm hôm đó, cô ấy không trở về nữa...
Bữa tiệc cô cùng tiến sĩ, Hạ Lam và mọi người trong căn cứ cất công chuẩn bị để chào mừng cô, cũng là kinh hỉ lớn dành cho cô, vĩnh viễn bị bỏ dở
Lúc tiến sĩ nghe lời nhắn kia, chỉ im lặng, mấy ngày sau cũng biến mất theo cô ấy...
Hạ Vị nhất quyết không khóc, vì cô ấy, ngay từ lúc cứu cô, đã dặn cô không được khóc.
Cô ấy bảo, quá ồn.
Hôm đó cũng là lần đầu tiên cô gặp cô ấy...
Chính vì vậy, từ đó đến bây giờ, đứng ở vị trí của một lãnh đạo cấp cao, cô luôn giữ vẻ rắn rỏi lạnh lùng, không để cảm xúc lấn át đến công việc, cũng chưa từng dám rơi một giọt nước mắt vô ích
Cô ấy đã dặn...
Cô ấy dặn...
Không thể khóc...
Không thể nào khóc...
Hạ Vị ngồi sụp xuống, toàn bộ gương mặt chôn vào trong tay
Từ trong phòng, tiếng gào khóc cam tâm liệt phế, đau đến xé lòng vọng ra văng vẳng, khiến người đi qua không khỏi giật mình
'Có một người, đã từng hỏi tôi rằng, nếu cô ấy chết, liệu sẽ có ai nhớ đến cô ấy hay không?
Đáp,... dù cho cả thế giới này quên, thì tôi vẫn sẽ luôn luôn ghi nhớ,
Này!!! Cô có đang nghe thấy chứ???'
-Hạ Vị-