Tên buôn chó lập tức nóng nảy:
- Chớ đi, 4200!
Thấy An Tại Đào bước chân không ngừng, tên buôn chó lại cắn răng hô:
- 4100! Không thể thấp hơn.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười, quay lại khoát tay áo với buôn chó:
- Thôi, anh giữ lại bán cho người khác đi, trước không nói giá cả hợp lý hay không, chỉ cần anh nói không giữ lời, chúng tôi sẽ không mua.
Vợ tên buôn chó vọt tới:
- Không phải các ngươi đùa giỡn người sao? Các ngươi rốt cuộc muốn mua hay không? Chậm trễ nhiều thời gian của chúng ta như vậy, đáng giận…
Nghe tiếng ầm ĩ bên này, một số người chơi và tiểu thương chợ chó đều xúm lại.
Hạ Hiểu Tuyết rất ít khi tiếp xúc với loại tiểu thương phố phường thấp kém này, trong nhất thời bị người phụ nữ chanh chua kia chửi như "mưa bom bão đạn" đến nỗi sắc mặt đỏ lên, tức giận run môi, không nói ra lời.
An Tại Đào nhíu mày, giữ chặt tay Hiểu Tuyết, kéo cô vào lòng mình, ngẩng đầu lên căm tức người phụ nữ kia:
- Các người ồn ào cái gì? Ngay từ đầu các người nói bán chó 4000, chúng ta muốn thanh toán rồi, các ngươi lại bắt đầu tăng giá, đây không phải bịp người sao? Thế nào, chẳng lẽ các người còn muốn ép bán?
An Tại Đào liếc mắt nhìn đám buôn chó vây quanh, ngón tay chỉ vào trụ sở quản lý đầu chợ, thản nhiên nói:
- Cần chúng ta tới văn phòng quản lý thị trường nói đạo lý hay không? Hay là tới đồn công an?
Người phụ nữ kia bị nghẹn một chút, còn muốn nói gì, liền bị chồng mụ kéo qua một bên. Buôn chó vẻ mặt tươi cười nói:
- Chú em, thật sự ngượng ngùng… Tôi xem chú em là người cẩn thận, cũng có lòng muốn mua chó, như vậy đi, hay là 4000, tôi chịu thiệt, cậu dắt đi!
Chó này đích thật là chó tốt huyết thống thuần khiết, 4000 bọn họ quả thật không kiếm được nhiều lắm. Nhưng con chó này đến chỗ họ đã mấy tháng qua, cũng không có người hỏi thăm, để lại trong tay nuôi cũng hao tổn không ít tiền, hôm nay thật vất vả mới có một người mua, buôn chó sao đồng ý buông tha.
An Tại Đào bĩu môi:
- Không muốn nữa.
Buôn chó nóng nảy:
- Không phải đã nói 4000 dắt đi sao, sao cậu còn như vậy?
An Tại Đào cười lạnh nói:
- Vì sao nói 4000 anh còn tăng giá? Hiện giờ anh muốn bán, còn tôi không muốn mua. Tôi cũng thay đổi, không muốn 4000, 3700, anh muốn bán thì giao, không bán chúng ta giải tán.
Buôn chó lập tức đỏ mặt lên, hơi căm giận nói:
- 3700? Chê cười… Chỉ cái xích trên cổ chó còn có giá hơn 200 đồng… Chưa từng thấy loại người như cậu, không có tiền thì đừng tới mua chó, muốn đi đâu chơi thì đi.
An Tại Đào bĩu môi.
- Anh có thể bỏ xích chó ra, chúng tôi chỉ mua một mình nó.
Thôi đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, Hiểu Tuyết, chúng ta đi.
An Tại Đào kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, chậm rãi bước ra ngoài cửa lớn dưới ánh mặt trời.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, chúng ta thật sự bỏ qua sao? Con chó kia không tồi.
- Hiểu Tuyết, anh dám đánh cuộc với em, hắn sẽ bán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
An Tại Đào nhẹ nhàng cười:
- Em không nghe Cương Tử nói sao, loại chó này người bình thường không mua nổi, mà người mua được lại ngại nó quá mạnh mẽ, rất ít người thích…
Nói xong, An Tại Đào ra hiệu bằng mắt cho Hạ Hiểu Tuyết, hai người dừng bước chân lại, tới một cửa hàng gần mặt tiền cúi người xem một con chó Nhật nhỏ huyết thống không quá thuần khiết nhưng lông lại cực kỳ trắng.
Tùy tiện hỏi chủ quán giá cả, lúc khóe mắt An Tại Đào phát hiện gã buôn chó đã nắm con Sethe kia vội vàng đi tới bên này, An Tại Đào lập tức đứng dậy lôi kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, nhanh chóng bước ra cửa chính của chợ bán chó.
- Chú em, từ từ, dừng bước!
Gã buôn chó thở hồng hộc chạy tới:
- 3700 thì 3700, nể mặt mũi Cương Tử, tôi chịu lỗ bán cho ông em.
- Mặt mũi Cương Tử? Ha ha, tôi xem, Cương Tử cũng không có mặt mũi gì rồi? Nếu Cương Tử có mặt mũi, anh cũng không đến mức thấy hắn đi rồi liền tăng giá bịp người.
An Tại Đào nhận lấy 37 tờ một trăm đồng từ tay Hạ Hiểu Tuyết đưa qua:
- Một tay nhận tiền một tay giao hàng, anh đếm cho kỹ.
Gã buôn chó ủ rũ đếm tiền, xị mặt quay đầu muốn đi. An Tại Đào hô một tiếng:
- Từ từ, tôi hỏi anh một lần, chó này không có vấn đề gì chứ? Tôi là phóng viên, nếu chó này có vấn đề, tôi sẽ đưa anh ra ngoài ánh sáng, cũng sẽ tới văn phòng quản lý thị trường trách anh không tuân thủ luật pháp kinh doanh, anh nên rõ ràng.
Gã buôn chó ngẩn ra, oán hận mà chà chân:
- Có vấn đề cái rắm, ông hầu hạ con chó nước Anh sành ăn này, có vấn đề cái búa.
…
…
Hai người dắt chó, gọi xe đi tới trung tâm thành phố tìm quán cơm ngon ăn một chút, sau đó lại đi dạo trên đường một hồi, lại gọi xe chạy tới dưới cầu vượt, chờ xe riêng của Hạ Thiên Nông.
Hơn 3 giờ chiều, xe của Hạ Thiên Nông rốt cuộc đi tới. Hạ Thiên Nông tâm tình rất tốt, nhìn ra được, công việc rất thuận lợi. Nhìn thấy con chó hai người mua, Hạ Thiên Nông lấy tay sờ sờ:
- Con chó không tồi. Ồ, sao ba thấy con chó này không khác nhiều lắm với chó nhà Đỗ Bí thư, ngoại trừ màu lông không giống.
Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười hì hì:
- Chính là cùng một giống chó với nhà Đỗ Bí thư, đều là chó Sethe nước Anh… Đúng rồi, Tiểu Đào, anh nói em nên đặt tên con chó này là gì thì tốt?
An Tại Đào nhỏ giọng nói bên tai Hạ Hiểu Tuyết một câu.
- Tiểu Hắc! Trời, thế mà anh cũng nghĩ ra được cái tên quê mùa như vậy.
Hạ Hiểu Tuyết cười ha ha:
- Chẳng qua, chó nhà Đỗ Bí thư gọi Tiểu Bạch, chó nhà chúng ta gọi Tiểu Hắc, trái lại đúng là một đôi.
…
…
Trở lại Tân Hải còn chưa tới 6 giờ.
Mang theo chó về nhà, Hạ Hiểu Tuyết đưa dây thừng cột Tiểu Hắc cho Thạch Thanh:
- Mẹ, mẹ xem cô Tôn dắt chó đi dạo dưới lầu kia, mẹ cũng xuống chơi đi.
Thạch Thanh nghe được "kế hoạch" của An Tại Đào từ miệng con gái, mặc dù không cho là đúng, nhưng cũng không ngại thử một lần. Dù sao đi nữa mình cũng nhàn rỗi không có việc gì, nuôi con chó giải sầu chẳng có gì là không thể. Nếu bởi vậy có thể kéo gần quan hệ với Tôn Ngạn là tốt nhất, không được mình cũng không tổn thất gì.
Thạch Thanh mang theo chó đi trong vườn hoa dưới lầu, lần này đi lâu hơn một chút. Đợi lúc An Tại Đào đang chuẩn bị rời khỏi Hạ gia về nhà, Thạch Thanh lại kích động dắt chó lên lầu, nhìn thấy An Tại Đào rốt cuộc lần đầu nở nụ cười, phá lệ chủ động chào một tiếng:
- Tiểu An cũng dừng đi, ở lại ăn cơm chiều đi. Mọi người chờ, mẹ lập tức đi làm cơm.
Tiểu Hắc nhu thuận nằm trên thảm ở phòng khách Hạ gia, cái đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy, không ngờ thần thái có vài phần lười biếng. An Tại Đào trao đổi ánh mắt với Hạ Hiểu Tuyết, Hạ Hiểu Tuyết lập tức vọt vào trong phòng bếp, nhỏ giọng thì thầm một hồi.
Đi ra, Hạ Hiểu Tuyết cười khom cả lưng. Con chó Sethe đực của Tôn Ngạn đã động dục thật lâu, ở vào trạng thái cực kỳ phấn khởi. Điều này, cũng không phải Tôn Ngạn không biết, chỉ có điều trong nhất thời tìm không thấy con nào có huyết thông thích hợp để phối, Tôn Ngạn lại không muốn để Tiểu Bạch của mình giao phối với loại chó không tốt.
Nghĩ không ra, Thạch Thanh đột nhiên dắt một con chó Sethe huyết thống như nhau đi ra. Tôn Ngạn và Thạch Thanh vừa mới chào hỏi, Tiểu Bạch kia liền cấp bách khó nhịn cong lưng kêu gào, giãy khỏi dây thừng của Tôn Ngạn đuổi theo Tiểu Hắc vào phía sau cây sồi xanh trong vườn hoa nhỏ.
Tôn Ngạn hơi cười khổ nói:
- Bà Thạch, ngượng quá, bà xem con chó này thật đáng ghét…
Thạch Thanh gãi đúng chỗ ngứa, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:
- Không có gì, hai còn chó nhỏ ồn ào một lát là tốt rồi.
Không bao lâu, hai con chó Sethe một trước một sau chuồn ra khỏi cây sồi xanh. Tiểu Bạch kẹp đuôi mà Tiểu Hắc thì hơi ủ rũ. Thạch Thanh nhìn, trong lòng âm thầm mỉm cười:
- Đừng nói con chó nhỏ này còn dùng sức mạnh để cưỡng ép Tiểu Hắc nhé.
Nếu người hiểu chuyện trông thấy, chỉ biết Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng không giao phối thành công. Bởi vì tuy rằng Tiểu Bạch động dục, nhưng Tiểu Hắc thì không… Chẳng qua, có một con chó cái đồng loại làm bạn, bệnh trạng dễ cáu của Tiểu Bạch đã biến mất rất nhanh. Đại khái qua hai ngày, cũng yên tĩnh. Đợi tới mùa thu, nó lại động dục, tự nhiên sẽ kéo theo Tiểu Hắc động dục, lúc đó hai con chó nhỏ có thể tự do giao phối.
Từ đó, hai con chó nhỏ gần như thành bạn như hình với bóng, mà Hạ gia và Đỗ gia cũng kết thành thông gia… chó.