Quan Sách

Chương 76: Trưởng ban thư ký thành ủy




Mã Bộ Bình cùng Trần Kinh sẽ ở tại khách sạn Tân Giang cách thành ủy Đức Cao không xa.

Suốt một ngày, Mã Bộ Bình hoàn toàn biến mất không biết tung tích, Trần Kinh một mình ở khách sạn buồn tẻ chờ đợi.

Lúc chạng vạng, lái xe Tiểu Phương đập cửa phòng Trần Kinh thùng thùng, đúng như Trần Kinh nói, Mã huyện sẽ bảo Trần Kinh qua nhà hàng Đức Cao Vũ Lăng.

Hai người Trần Kinh và tiểu Phương đi thẳng đến nhà hàng Vũ Lăng, trong ba phòng khách quý ở nhà ăn Vũ Lăng, Mã Bộ Bình ngay ngắn ngồi trong, ngoài Mã Bộ Bình, còn có hai người khác.

Mã Bộ Bình vừa nhìn thấy Trần Kinh, y vẫy tay, đối với hai người kia nói:
- Cậu ấy tên Trần Kinh, mọi người có lẽ không quen nhau, nhưng tên cậu ấy danh tiếng không nhỏ, được xưng là Sở Giang tài tử, một cây bút tốt đấy!

Mã Bộ Bình tinh thần rất tốt, hoàn toàn không giống với tình trạng lúc trên xe, ba người đã ăn uống sắp xong, thức ăn đã dọn dẹp, trên bàn chỉ còn bày đĩa trái cây.

Mã Bộ Bình uống rượu vào, y chỉ người đàn ông trung niên mặc đồng phục bên cạnh nói:
- Đây là Trưởng phòng Phòng công an thành phố Hồ Lệ!
Y nhìn về người đàn ông anh tuấn đeo kính mắt bên phải:
- Đây là trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn Diên Ba!

Trần Kinh vội vàng hướng hai người cúi đầu nói:
- Chào Trưởng phòng Hồ, chào Trưởng ban thư ký Mãn!

Hồ Lệ bình thường rất đen, một đôi lông mày đặc biệt rậm, y hướng về phía Trần Kinh cười, nói:
- Tôi là đại quê mùa, cũng không hiểu chuyện viết lách, tài tử các người nên chào hỏi Trưởng ban thư ký Mãn, nơi của anh ấy mới tiếp nhận được tài tử!

- Trưởng ban thư ký Mãn hình tượng được lắm, khuôn mặt không cần nói, bụng hơi có cơ bụng, nhìn qua rất điềm đạm, chắc chắn lại không mất lực hấp dẫn.

Hồ Lệ nói xong, y cười lắc đầu, lúc lâu sau, ánh mắt y hướng về Trần Kinh nói:
- Tôi biết cậu là cán bộ được tỉnh điều động xuống dưới, cơ quan cấp tỉnh thông báo tuyển dụng toàn là tinh anh, khó trách Mã huyện của các người xem cậu giống như bảo vật, chúng tôi ăn bữa cơm, anh ấy đưa cậu ra khoe mãi!

- Trưởng phòng Hồ nói chuyện cũng không hoàn toàn đúng, chúng tôi sao có thể tiếp nhận danh tài tử, nền văn minh năm nghìn năm của Trung Hoa ta, chân chính có thể coi là tài tử có bao nhiêu người?

- Lại nói tài tử cũng chưa chắc làm tốt công việc của thư ký, mỗi người đều theo chủ nghĩa lãng mạn hào hùng,bản thảo bài phát biểu của lãnh đạo đều bảo bọn họ viết, vậy còn gì nữa?

Hồ Lệ và Mã Bộ Bình đều mỉm cười, chính Mãn Diên Ba cũng cười, Trần Kinh bên cạnh cũng mang nụ cười thản nhiên, vẻ mặt không có biến hóa nhiều!

- Lão Mã, tôi xem anh nghiêm túc như vậy, tôi nhân dịp này thử tài tiểu Trần một chút, cậu có dám để tôi thử tài hay không?
Mãn Diên Ba hướng Mã Bộ Bình nói. Mặt Mã Bộ Bình nhăn lại nhíu mày, khoát tay:
- Cái gì mà tôi dám hay không? Tài tử Lễ Hà tôi lại còn sợ cậu thử tài sao? Trần Kinh, lãnh đạo Thành ủy muốn thử tài cậu, cậu cũng không thể để tôi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo chứ!

Trần Kinh khiêm tốn nói:
- Trưởng ban thư ký Mãn tri thức uyên bác, tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm...

Mãn Diên Ba liên tục lắc đầu, nói:
- Tôi thử tài người cũng không thi bằng nhưng thứ như hồ, giả, dã, cũng không thi kiểu viết lách sĩ tử, tôi chỉ thử cậu một vấn đề, cậu có biết Mã huyện các cậu gọi cậu đến làm gì không? Về vấn đề này, để cậu trả lời, tôi cho cậu thời gian một phút suy nghĩ!

Trần Kinh sửng sốt, hắn thật sữ không nghĩ tới Mãn Diên Ba hỏi vấn đề này, sao lại coi là thử tài? Rõ ràng chính là trò đùa!

Nhưng Trưởng ban thư ký Thành ủy nói đùa, có thể là vui đùa sao?

Trần Kinh trầm ngâm một lát, ánh mắt hắn nhìn Hồ cục trưởng, Hồ Lệ dùng tăm đâm hoa quả dính lại để ăn.

Hắn vội vàng nói:
- Các vị lãnh đạo vừa mới cơm nước xong, kế tiếp chắc có sắp xếp, Mã huyện gọi tôi lại đây, khẳng định cùng sắp xếp kế tiếp có quan hệ!

Hồ Lệ buông tăm, đập bàn nói:
- Lời nói này thật thà!
Y hướng Mãn Diên Ba reo lên:
- Lão Mãn, mấy người chúng ta không có gì che giấu, chúng ta đã lâu không gặp, định đánh mấy ván bài, có tiểu Trần gần đây, đối thủ khác đều về nhà, mọi người còn chờ gì nữa?

Mãn Diên Ba nhếch miệng cười nói:
- Lão Hồ này tính tình nóng vội! Tôi xem anh gần nhất uống nhiều rượu hơn, đã vội đảo lộn chúng ta rồi hả?

- Ai thắng ai thua còn chưa định được đâu! Lại nói uống rượu nhiều, chúng ta làm sao so được với người cầm đầu một phương lão Mã chứ? Thắng thua của chúng ta còn phải thấy ván thật sự trên bàn!
Hồ Lệ ngoài miệng không buông tha ai.

- Thấy ván thật thì ván thật, chúng ta đi ngay thôi!
Mãn Diên Ba đứng dậy nói, ánh mắt y nhìn về phía Trần Kinh, vỗ vai Trần Kinh:
- Cậu thật sự là hạt giống thư ký, cậu làm thư ký cho lão Mã không được trọng dụng, về sau có cơ hội nên hướng vào thành phố!

Trân Kinh môi động đậy đang muốn nói chuyện, Hồ Lệ tiến lại gần nói:
- Được được, chuyện thăng quan phát tài của các người hôm nào nói sau, hôm nay đừng cản trở con đường tài lộc của tôi!

Mã Bộ Bình vội hỏi:
- Được rồi, đều nói đi thôi, anh một chút cũng không đợi được sao? Tính tình anh bây giờ vẫn giống năm đó vội vàng xao động, khó trách không thăng quan được!

Bên cạnh nhà hàng Vũ Lăng chính là khách sạn quốc tế, bốn người đi thẳng đến phòng khách sạn quốc tế, ở đó tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Trần Kinh chú ý tới, Mãn Diên Ba đều đi đằng trước, hắn đoán ra, tất cả đều do Mãn Diên Ba chuẩn bị.

Ba người đi trước, Mãn Diên Ba là Trưởng ban thư ký Thành ủy, quyền lợi của y hẳn là lớn nhất. Mã Bộ Bình tuy rằng là nhân vật số một của chính phủ cấp huyện, nhưng nhân vật số một của chính phủ cấp huyện so với Trưởng ban thư ký thành ủy kém hơn một chút, y chắc hẳn là kém hơn Mãn Diên Ba.

Mà Hồ Lệ là trưởng phòng Phòng Công an thành phố, cấp bậc hành chính có thể là Trưởng phòng hoặc Phó phòng, Phòng Công an là nơi nóng bỏng, không biết Hồ Lệ có bao nhiêu quyền thế, nhưng từ khí thế mà y biểu hiện ra, y chắc hẳn tương đối có thực quyền.

Dựa vào lời ba người nói, quan hệ ba người rất tốt, chắc là thường xuyên tụ tập.

Trần Kinh rất rõ ràng,các mối quan hệ của Mã Bộ Bình ở Đức Cao tầng tầng biểu hiện ra, hôm nay Mã Bộ Bình đối với hắn không kiêng kị, cũng thể hiện là Mã Bộ Bình đưa Trần Kinh vào trung tâm vòng tròn của y.

Vào phòng, Mã Bộ Bình đề xuất đi toilet, y đi được vài bước, hướng Trần Kinh vẫy tay, Trần Kinh vội bước qua, Mã Bộ Bình nói:
- Trên người cậu có tiền mặt không?

Trần Kinh gật đầu, từ trong túi lấy ra một bọc tiền dày bao báo.

Mã Bộ Bình gật đầu, Trần Kinh muốn đưa ra, Mã Bộ Bình lại khoát tay, tự cố bước vào buồng vệ sinh.

Đợi lúc Mã Bộ Bình đi ra, Hồ Lệ đã ngồi trên bàn mạt chược ồn ào:
- Đều lại đây ngồi đi! Tiểu Trần, chúng ta ngồi đối diện, Lão Mãn và lão Mã hai người ngồi đối diện!

Trần Kinh vừa ngồi xuống, Mã Bộ Bình cười hì hì nói:
- Hôm nay chơi như thế nào? Chơi cái gì đây?

- Chơi hai trăm, ba trăm! Nhỏ hơn không có ý nghĩa!
Hồ Lệ nói.

Trong lòng Trần Kinh âm thầm nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện Đàm Thu Lâm bắt cờ bạc, ông ấy bắt dân cờ bạc, đơn giản chơi loại mười đồng hai mươi đồng. Hiện tại Trưởng... Trưởng phòng thành phố lại ồn ào muốn đánh hai trăm, ba trăm một ván mặt chược, ai mới là dân cờ bạc thật sự đây?

Cũng may Trần Kinh dù sao cũng không phải là người cổ hủ, suy nghĩ trong lòng hắn không biểu lộ trên mặt chút nào, chỉ có điều nói:
- Các vị lãnh đạo chơi mặt chược hạ thủ lưu tình, kỹ thuật chơi bài của tôi thật sự rất tồi tệ!

Mãn Diên Ba cười ha hả, nói:
- Bài tốt là được! Chúng ta nhìn chính là bài tốt.

Bốn người tán gẫu, thế bài bắt đầu, bốn người đánh bài, còn có hai nhân viên phục vụ.

Vừa mới bắt đầu có một người phụ nữ, khoảng hơn 30 tuổi, nhìn qua chắc là làm trong khách sạn. Đánh được mất ván, lại có một người phụ nữ khác đến, ăn mặc thời trang, mang túi da nhỏ trắng, không rõ tuổi, khuôn mặt rất thanh tú.

- Tiểu Hoàng đến đây?
Hồ Lệ nhìn thấy cô nhếch miệng cười nói:
- Trưởng ban thư ký Mãn hôm nay vận may thật tốt, vừa mới bắt đầu đã đánh bại chúng ta!

Người phụ nữ cười khanh khách, nói:
- Hảo hán không thắng ba ván đầu, Trưởng phòng Hồ là không muốn nổi bật! Ngoài miệng nói thua lợi hại, trong lòng tính toán là muốn biểu diễn thua trước thắng sau đây!

Người phụ nữ vừa nói xong, Hồ Lệ và Mã Bộ Bình cười ha hả đứng lên, Mãn Diên Ba cũng cười, hướng người phụ nữ nói:
- Cho anh một cốc cà phê! Anh chia lại ván nữa cho em chơi!

Người phụ nữ buông túi xách, rất quen thuộc tìm cà phê, cô chỉ lấy cho Mãn Diên Ba một cốc, cũng không hỏi những người khác muốn hay không.

Trần Kinh lơ đãng liếc mắt nhìn người phụ nữ này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một người, phóng viên xinh đẹp phụ trách chương trình về Đảng chính phủ của đài truyền hình Hoàng Linh không phải là người phụ nữ này sao? Trần Kinh biết là Hoàng Linh vì trưởng phòng nhân sự nhật báo Đức Cao Hoàng Bình chính là anh trai Hoàng Linh.

Lúc ấy Trần Kinh đưa tiền cho Hoàng Bình, Hoàng Bình vỗ ngực nói có thể hoàn thành chuyện này, nhưng chuyện điều động Trần Kinh sau này vẫn ngâm trong nước nóng.

Trần Kinh vẫn muốn tìm Hoàng Bình, nhưng sau lại cẩn thận cân nhắc, vẫn buông tha cho ý định kia, hắn rất rõ ràng, bản thân lăn lộn trong thể chế, có vài người không thể đắc tội, anh em Hoàng Bình chính là một trong những kẻ không thể đắc tội.

Tiền của Trần Kinh cuối cùng cũng không có tặng không, tuy rằng điều động không thành công, nhưng quan hệ của Trần Kinh đối với tòa soạn báo Đức Cao vẫn tốt lắm, bản thảo của hắn chỉ cần phát đi, tòa soạn báo bình thường đều chọn dùng, điều này cũng là an ủi duy nhất cho Trần Kinh.

Tên Hoàng Linh mà Trần Kinh nghe qua, trong này rất có danh tiếng, hôm nay gặp mặt, hóa ra là người của trưởng ban thư ký Mãn.

Hoàng Linh an vị sau Trưởng ban thư ký Mãn xem đánh bài, ánh mắt cô chuyên chú nhìn vào ván bài, cũng không đưa mắt nhìn những người khác trong phòng.

- Hồ rồi!
Mãn Diên Ba bỗng nhiên nói, Trần Kinh thở dài, con pháo này của y là do Trần Kinh dâng lên.

Mãn Diên Ba cười ha ha nói:
- Tiểu Trần, đánh bài cần phải vững vàng! Dùng tâm mà suy tính!
Y đẩy bài ra, đứng dậy hướng Hoàng Linh phía sau nói:
- Anh xem ánh mắt em đều nhìn lên đây, em tới đi!

Hoàng Linh không từ chối, ngồi vào vị trí nhân tiện nói:
- Mã huyện, Hồ cục!
Ánh mắt cô liếc về phía Trần Kinh:
- Còn có anh chàng bảnh bao này! Đánh bài nhưng phải biết thương hoa tiếc ngọc, các người đều là thân sĩ, cũng không thể đối với một cô gái yếu ớt như tôi hạ độc thủ nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.