Quan Sách

Chương 6: Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật




Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật - Dịch Minh Hoa năm nay bốn mươi tám tuổi, vóc dáng không cao, ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước. Bất kể nhìn từ phương diện nào, đều thấy bình thường.

Hôm nay ông mặc một bộ jacket màu đen, trông hơi già nhưng nhìn rất sạch sẽ, quần áo được là phẳng phiu. Nhìn qua dường như ông là người rất cẩn thận và nghiêm túc.

Ánh mắt của ông dịu dàng, không có một chút tính toán nào cả. Ông nhìn Trần Kinh đánh giá cao thấp, nói:
- Tôi có nghe nói qua tên của cậu “Sở Giang Phú” của cậu rất tốt, tài văn chương rất có khí chất, thật sự là khó lẫn với ai được.

Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ). Thực ra cảm giác như vậy Trần Kinh ít khi được trải qua.

Lúc trước khi hắn vừa tới Lễ Hà, tầm nhìn nhận rất rộng. Những người mà hắn từng giao lưu ở Hội đồng nhân dân tỉnh, những quan chức cán bộ mà hắn gặp qua nhiều vô số . Đám người ở huyện Lễ Hà chỉ là một con tép, căn bản không lọt được vào mắt xanh của hắn.

Nhưng sau khi tiếp xúc được hai năm ở Lễ Hà, hắn mới khắc sâu, lĩnh ngộ được trật tự chốn quan trường.

Ở cấp tỉnh, đó là một thế giới khác, mà ở huyện Lễ Hà này lại là một thế giới khác.

Nếu tự cho rằng những gì đã tiếp xúc qua, trải qua nhiều thì đến khi xuống dưới phải tính sao? Cái ý tưởng này quá ngây thơ, ở cái huyện Lễ Hà này, Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới là nhân vật thực sự có quyền.

Với thân phận hiện tại của Trần Kinh, căn bản là không thể tiến vào những vị trí chủ chốt ở Lễ Hà. Trước kia hắn phản đối Ủy viên thường vụ Huyện ủy, khi hắn trao quyền cho cấp dưới hai năm ở Lễ Hà, ngay cả cơ hội gặp của hắn cũng rất ít. Bây giờ ở trong lòng hắn mới hiểu được, hóa ra mình rất ngây thơ.

- Dịch bí thư quá khen!
Sở Giang Phú vẫn là tác phẩm mà tôi viết thời đại học, lúc đó còn trẻ hết sức lông bông, một mặt nghĩ lập dị, không hề có kinh nghiệm xã hội, nên ngòi bút có chút nông cạn!
Trần Kinh khiêm tốn nói.

Lời này là những ý nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn. Năm đó lúc hắn viết Sở Giang Phú, báo chí tỉnh có đăng, trường học đã tâng bốc hắn rất cao. Nhưng chính hắn lại quên hết tất cả, cho rằng chỉ cần một ngòi bút của mình là có thể tung hoành Sở Giang mà không thành vấn đề.

Bây giờ xem ra, sự khờ dại lúc đó của mình thật buồn cười. Tạm thời bất luận văn chương cao thấp thế nào, cũng là do năm đó tâng bốc lên, tất cả mọi người đều có ích lợi riêng.

Trường học tâng bốc, đó là vì trường học muốn danh tiếng, hận không thể khiến người trong khắp thiên hạ đều biết rằng Trường đại học sư phạm Sở Giang xuất hiện nhân tài. Tòa soạn báo cũng phối hợp tâng bốc, đó là căn cứ vào năm đó, Trần Kinh bắt đầu bày mưu tính kế.

Khi đó cả nước đang đề cao tố chất vốn có của cán bộ, không bám vào một khuôn mẫu để đề bạt nhân tài. Trần Kinh vừa hay đuổi kịp thời đại. Sự khuếch trương năm đó, phòng Hội đồng nhân dân tỉnh có được tiếng tăm, trở thành đơn vị điển hình, thành công trong công tác thu nạp những cán bộ trẻ tuổi trong toàn tỉnh.

Ngay lúc đó Trần Kinh làm sao nhìn thấu được điều này? Khi đó, hắn thực ra là một con khỉ, mỗi ngày đều tràn trề nhiệt huyết, cho rằng bản thân đang tiến bộ.

Hôm nay Trần Kinh đến Ủy ban kỷ luật, chắc chắn là đã có chuẩn bị.

Hôm qua, hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy nếu mình đã đến Ủy Ban kỷ luật thì không chỉ đơn giản là nói chuyện qua loa.

Với vị trí hiện tại của Trần Kinh, những vấn đề mà hắn đến Ủy ban kỷ luật thông thường sẽ là nhiều nhất, chỉ cần Ủy viên thường vụ Ủy ban kỷ luật ra mặt một chút cũng đã là rất giỏi. Có thể làm kinh động đến Dịch Minh Hoa, vậy chỉ có nói, vụ án này của Cục Lâmnghiệp này, vấn đề không nhỏ, lãnh đạo cực kỳ coi trọng.

Nếu lãnh đạo coi trọng, Trần Kinh cảm thấy mình cũng phải coi trọng. Ở chốn quan trường, cơ hội có thể cùng lãnh đạo nói chuyện cũng không nhiều lắm. Vậy nên hắn rất quý trọng, đây là một vấn đề nhạy cảm.

Trước kia, Trần Kinh có một khoảng thời gian tâm tính hấp tấp, cho rằng phải tìm quan hệ để thay đổi hiện trạng của chính mình. Đặc biệt chú ý đến lãnh đạo Huyện ủy, lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ, nắm quyền lãnh đạo nhân sự trong tay.

Sự thật chứng minh, cách nghĩ này là không chín chắn. Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng – quần chúng, Trưởng ban Tổ chức, căn bản là hắn với vị trí Phó phòng nhìn lên ngưỡng mộ. Cánh cửa trong nhà của những người này đều bị người đạp đổ, như vậy làm sao đến lượt một người ngoài như hắn?

Sự thật chứng minh, sự hấp tấp của Trần Kinh không có hiệu quả gì. Hiện tại những chuyện đã trải qua ở tòa soạn báo đã khiến tâm trạng Trần Kinh ổn định hơn chút, nhìn ở góc độ vấn đề cũng dần dần có chút biến đổi.

Vấn đề mà Trần Kinh nói tới hôm nay chủ yếu nói đến thời gian làm việc của mình ở Cục Lâm nghiệp, đề cập đến khả năng vi phạm quy tắc kỷ luật.

Những vấn đề này Trần Kinh không nhiều lắm, cơ bản chỉ là chút chuyện vặt vãnh, nhưng Trần Kinh lại báo cáo rất cẩn thận.

Một năm trước, đoàn lãnh đạo của Cục đi khảo sát rừng ở núi Hồng Vân. Khảo sát trở về, Trần Kinh phát hiện trong túi của mình có hơn hai trăm cái phong bì, tiền này hắn không nộp lên, vậy có tính là vi phạm kỷ luật không?

Nửa năm trước, xã Phong Sơn vi phạm quy định đốn gỗ, lúc ấy Đội chấp pháp của Cục Lâm nghiệp xuống thực thi pháp luật, không phạt họ. Hai xe gỗ có tổng cộng hơn năm mươi mét khối. Lúc đó, Cục xử lý đã giao cho Trần Kinh xử lý vụ này. Trần Kinh đòi năm nghìn nhân dân tệ. Khoản tiền này trực tiếp làm kinh phí cho Cục, có tính là vi phạm quy định không?

- Tốt lắm, đồng chí Trần Kinh. Vấn đề hôm nay cậu giải thích thật sự rất chi tiết và triệt để. Từ vấn đề mà cậu nêu ra, tôi có thể nhìn thấy sự tiến bộ, trưởng thành của cậu, điểm này khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Dịch Minh Hoa mỉm cười nói.

Khuôn mặt tươi cười của hắn nhanh chóng làm tan đi không khí ngột ngạt ở trong phòng, tâm trạng Trần Kinh cũng tốt lên.

Trong chốn quan trường, người và việc, vĩnh viễn không thể tồn tại cô lập. Hôm nay vấn đề mà Trần Kinh đề cập đến nghe có vẻ rất vặt vãnh, nhưng mỗi smột việc, Trần Kinh đều tỷ mỷ lựa chọn.

Cái này gọi là từ việc nhỏ mà nhìn ra việc lớn, thông qua một số việc nhỏ, có thể thấy rõ ràng những vấn đề lớn.

Dịch Minh Hoa làm Bí thư Ủy ban Kỷ luật, là nhân vật tung hoành ngang dọc nhiều năm. Trần Kinh không chút nghi ngờ năng lực làm việc của ông. Hắn tin tưởng ngày hôm nay mình chủ động xuất kích, nhất định có thể giúp Dịch Minh Hoa.

- Có một chuyện tôi đặc biệt muốn nói với cậu!
Sắc mặt Dịch Minh Hoa trở nên nghiêm túc,
- Hiện tại Cục Lâm nghiệp đang ở thời buổi rối loạn. Nhưng là công việc này vô cùng quan trọng. Lễ Hà chúng ta là một huyện Lâm nghiệp lớn, vì vậy công tác lâm nghiệp không thể coi thường.

- Cho nên tôi hy vọng trong khoảng thời gian này, cậu có thể đứng ra làm công tác. Tôi tin rằng, cậu có thể làm được!

Trần Kinh sửng sốt, liên tục gật đầu nói:
- Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức.

Dịch Minh Hoa gật gật đầu, bỗng nhiên nhướn lông mày, nói:
- Cậu là người của tỉnh, nhưng tiếng Lễ Hà cũng biết nói sao?

Trần Kinh xấu hổ cười, nói:
- Vốn là không biết nói, tiếng của tỉnh chúng tôi và tiếng Lễ Hà khác nhau rất nhiều. Nhưng vì công công việc cần dùng đến, nên sau khi đến đây tôi đã tự học, nhập gia tùy tục mà! Bây giờ nói không được tốt lắm, không đâu vào đâu cả.

- Không tồi, không tồi!
Dịch Minh Hoa xua tay cười nói,
- Tôi đã từng xem qua bài văn của cậu, hôm nay mới được gặp người thật, cảm giác không giống với tưởng tượng của tôi!

- Khiến lãnh đạo thất vọng rồi. Tôi…
Trần Kinh đỏ mặt.

- Cậu không cần căng thẳng. Ý tôi là, cậu so với tưởng tượng của tôi tốt hơn một chút. Những người ở tỉnh, những thanh niên văn nghệ ở các thành phố lớn, đến huyện nhỏ xa xôi này của chúng tôi có thể chìm xuống. Đây chính là điểm rất xuất sắc, rất đáng được khẳng định
Dịch Minh Hoa nghiêm mặt nói.

- Lãnh đạo quá khen, quá khen!
Trần Kinh liên tục đứng dậy tạ ơn.

Hắn có chút kỳ quái, cảm thấy những lời Dịch Minh Hoa nói có chút dư thừa. Nhưng có thể cùng với Dịch Minh Hoa giao lưu đến mức này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất vui.

Vấn đề công việc ở Cục Lâm nghiệp, Trần Kinh đã hạ quyết tâm phải nắm bắt lấy cơ hội, bằng không hắn cũng sẽ không chủ động xuất kích tới Ủy ban Kỷ luật. Còn về những lời mà Dịch Minh Hoa nói chắc chắn như vậy, Trần Kinh hiển nhiên sẽ không coi là thật. Nhưng là sự khẳng định của lãnh đạo, hơn nữa đây đều là sự cổ vũ, Trần Kinh cũng sẽ không ngừng cố gắng.

Nói tóm lại, hôm nay nói chuyện coi như khá vui vẻ. Hiếm thấy Dịch Minh Hoa muốn đề bạt Trần Kinh, Trần Kinh được sủng ái mà lo sợ, xem ra Dịch Minh Hoa không giống như giả bộ.

Hắn âm thầm để ý, lấy quyển chuyên khảo “Quốc học” ở trên bàn.

Khi Ủy ban Kỷ luật nói chuyện ở lầu một, cái gọi là tiễn của Dịch Minh Hoacũng chính là tiễn Trần Kinh vài bước đến cầu thang mà thôi.

Trần Kinh đến cầu thang, đi vài bước mới có một gian phòng nghỉ, Mông Hổ đang ở bên trong phòng nghỉ, thấp thỏm không yên hút thuốc.

Trần Kinh đẩy cửa phòng nghỉ vào, Mông Hổ lập tức đứng dậy, Trần Kinh lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dịch Minh Hoa sắp biến mất ở cầu thang, mới hô:
- Dịch bí thứ, ông dừng bước một chút!

Dịch Minh Hoa dừng chân, quay đầu lại hỏi:
- Gì thế? Tiểu Trần?

Trần Kinh cười, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư, ông vừa tiễn tôi vài bước,trong lòng tôi cảm thấy xúc động, nhưng tôi đã phạm phải sai lầm!
Hắn cầm quyển chuyên khảo trong tay quơ quơ:
- Những gì viết trên đó không thể mang đi mà tôi lại cầm nó trên tay!

Dịch Minh Hoa ngây người, nhanh chóng cười cười, nói:
- Thôi đi, chuyện nhỏ thôi, quyển này cậu cầm lấy mà học tập đi! Đó là sách tự tôi đặt, mặt trên có tên của tôi, coi như tặng cậu luôn.

- Vậy tôi không khách khí,sau đó tôi sẽ viết một quyển về kinh nghiệm học hỏi rồi đưa cho ông .
Trần Kinh cười đùa nói.

Đúng lúc này, Mông Hổ đi ra từ trong phòng nghỉ, Trần Kinh kéo Mông Hổ lại, nói:
- Anh Mông này, đây là Dịch bí thư!

Mông Hổ là một người đàn ông cường tráng, nhưng trong lúc này lại căng thẳng câu nệ, gã cuống quít nói:
- Dịch… Xin chào Dịch bí thư.

- Dịch bí thư, đây là đội trưởng chấp pháp – anh Mông.

Vẻ tươi cười của Dịch Minh Hoa sớm tắt. Không, trên mặt gã dường như lộ vẻ tươi cười mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Ánh mắt của gã vẫn không phải rất sắc bén. Nhưng ánh mắt gã di chuyển khiến Mông Hổ cảm thấy chính mình không thể che giấu được gì dưới ánh mắt của đối phương. Căn bản là gã không dám nhìn đối diện với Dịch Minh Hoa nên cứ cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng.

- Ừ!
Dịch Minh Hoa nhẹ nhàng hừ một tiếng xem như là chào hỏi, sau đó quay đầu lại tiếp tục đi lên lầu, chỉ còn lại một bóng dáng mờ ảo.

Trần Kinh kéo Mông Hổ, hai người yên lặng đi thẳng ra đường cái. Dọc trên đường đi, hai người đều im lặng, Mông Hổ theo sát đằng sau Trần Kinh, mà Trần Kinh thì ngẩng đầu mà bước đi, cái gì cũng đều nói không nên lời.

Một đôi mắt dịu dàng nhìn thấy bóng dáng hai người qua cánh cửa phía sau của Văn phòng Ủy ban kỷ luật . Không biết từ lúc nào, chủ nhân của ánh mắt đó bỗng nhiên quay đầu, nói:

- Tiểu Lưu, thông báo họp đi, tại phòng họp số một. Tối nay tất cả mọi người phải vất vả một chút, tăng ca một chút...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.