Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Lộ Thương Đồ - Chương 1051: Cô ấy là thư ký của tôi : truyenyy.mobi

Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1051: Cô ấy là thư ký của tôi




- Chỉ tại cái chân này, chị tại cái chân này. Bà Từ ngồi bệt xuống đất, lết tới muốn ôm lấy chân Hà Huyền, còn muốn quỳ lạy, nước mắt nước mũi chảy cả ra, kêu khóc nói: - Cháu à, không phải dì muốn vu oan cho cháu, nhưng đứa bé kia chạy mất rồi, cái chân này lại có vấn đề gì, con dì sẽ lại phải trả tiền cho bệnh viện, rồi con dâu dì lại cãi nhau với nó... Dì không cố ý vu oan cho cháu đâu.

Hà Huyền luống cuống không biết làm sao, chưa bao giờ có ai quỳ trước mặt cô, huống hồ lại là một bà già ngần này tuổi, vội đỡ bà ta lên, nhưng bà ta nhất định muốn quỳ, đỡ không nổi, Thôi Úc Mạn và hai y tá tới giúp.

- Đủ rồi, Hà Huyền, qua đây đi. Trương Khác đưa tay kéo Hà Huyền lại, giọng lạnh băng: - Bà chừng đấy tuổi rồi, chúng tôi có lòng tốt tới đỡ, bà lại vì bản thân mà nhẫn tâm đi hãm hại hai người xa lạ giúp mình, bà ta muốn quỳ cứ để bà ta quỳ.

Hà Huyền không đành lòng, định vùng tay khỏi Trương Khác, nhưng bị y kéo sang một bên rồi, Thôi Úc Mạn và hai cô y tá không ngờ trái tim Trương Khác băng lãnh sắt đá như vậy, do dự không biết có nên đỡ bà Từ lên không?

Trương Đại Vĩ thầm cả kinh, càng không dám tỏ thái độ, quay đầu nhìn Lý Hồng Minh, nghĩ lúc này chỉ có ông ta lên tiếng được, nhưng Lý Hồng Minh ngồi ngay ngắn, đưa tay ra kéo Thôi Úc Mạn lại... Chỉ đành đánh mắt bảo hai y tá lui ra, mặc bà Từ ngồi bệt trên mặt đất.

- Xem chuyện các người làm đi, chỉ hai ba tiếng đồng hồ hợp mưu chừng này người, bịa đặt chứng cứ, đổ tội lên đầu người ta, còn muốn tống tiền... Chuyện này nếu không phải là tôi, mà là người bình thường sẽ phải ngậm đắng nốt cay, về sau người đó sẽ bảo mỗi người mình gặp là đừng bao giờ làm việc tốt. Trương Khác mặt đanh lại, giọng nói nghiêm khắc: - Các người có lẽ thấy tôi ỷ thế khinh người, có lẽ cho rằng mình bị bức ép... Nhưng các người dung túng cho kẻ ác, sau này nếu có cụ già đứa tre nào ngã ra đất, sẽ còn ai dám đỡ. Đấm sầm lên mặt bàn: - Ai dám đỡ nữa? Cầm cả chống tài liệu ném xuống đất, trừng mắt nhìn đám người kia một lúc, thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh nói với Trương Đại Vĩ: - Tôi đã báo cục công an, nên xử trí ra sao, điều tra thế nào thì làm thế nấy, loại người này, tôi không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào.

Lý Hồng Minh lúc này mới thở dài, lãnh đạm nói: - Từ TW đến địa phương đều đề cao hành vi vì nghĩa, nhưng xã hội chân thực lại lấy máu tanh chôn vùi nghĩa cử cao đẹp ấy, đúng là không thể tha thứ được. Quay sang bảo Thôi Úc Mạn: - Cô giáo Tiểu Thôi, chân tướng rõ rồi, chúng ta về thôi nào.

- Làm thầy vất vả quá. Trương Khác áy náy nói:

- Không sao. Lý Hồng Minh cười hiền từ: - Lúc này tôi mới nhận ra, trường ta có sinh viên như em, không phải là phiền toái.

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Tới cục công an viết lời khai xong, Trương Khác và Hà Huyền về bệnh viện thì Trần Phi Dung đã chuẩn bị sẵn sàng chuyển viện, chỉ đợi họ tới.

Trương Khác và Hà Huyền vừa đi vào đại sảnh, y tá, dược sĩ, bác sĩ đều thò đầu ra nhìn.

Trương Khác đã đành, Hà Huyền quốc sắc thiên hương, dung nhan tai họa của cô vốn làm người ta chú ý, hơn nữa chuyện này chấn động cực lớn, cả phó viện trưởng, trưởng phòng bảo vệ đều bị trực tiếp còng tay cho vào xe cảnh sát. Bất kể cơ quan tư pháp điều tra ra sao, tra ra vấn đề gì, nhưng Trương Đại Vĩ và thành viên đảng tổ bệnh viện mở cuộc hợp ngay tại chỗ, ra quyết định xử phạt hành chính nghiêm khắc với nhân viên bệnh viện liên quan, ngay cả Mã Quân cũng bị xử phạt cảnh cáo.

Trần Phi Dung còn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, nhưng không thích hợp ở lại đây nữa, chuẩn bị chuyển tới bệnh viện nhân dân tỉnh.

Trương Khác và Hà Huyền lên lầu, Trần Phi Dung đang được Tô Nhất Đình dìu đi lại chầm chậm trước giường, sắc mặt tốt hơn buổi sáng nhiều rồi, đôi mắt đen nhánh ánh lên sắc thái quyến rũ, cánh môi đã lấy lại sắc hồng căng mọng, làn da mịn màng nhờ đi đã ửng hồng, bừng bừng sức sống thanh xuân, không phải là tai họa mà thảm họa, dáng vẻ này tuyệt đối không cho phép ra đường, Trương Khác thầm nghĩ như vậy.

- Phẫu thuật viêm ruột thừa phải đi lại nhiều, bác sĩ đều nói thế... Người trong phòng đều vênh quanh giường, mỗi người một câu bảo Trần Phi Dung phải đi thế này, thế này làm hai nữ bác sĩ chỉ đạo ở bên cạnh không có chỗ để nói xen vào, nhìn thấy Trương Khác đi vào chủ động tránh sáng bên.

Trương Khác không biết bác sĩ, y tá trong bệnh viện này ác ma hóa mình thế nào rồi, dù sao nơi này cũng không thể ở lại được nữa, hỏi: - Sao còn mặc y phục bệnh viện?

- Thay y phục có thể đụng tới vết thương, chuyển sang bệnh viện tỉnh vẫn phải thay đồ, nên chẳng cần thay đi thay lại cho rắc rối. Nữ bác sĩ lúc này mới dè dặt nói:

Trương Khác gật đầu, không nói gì nhiều, nếu là người khác sao có thể mặc y phục bệnh viện này sang bệnh viện khác được.

Hà Huyền cúi đầu theo Trương Khác đi tới trước giường bệnh, lách mình nấp sau lưng Tô Nhất Đình, cố kiềm chế muốn làm mặt quỷ, dọn dẹp đồ trên giường xách lên. Hai nhân viên công tác luôn gác ngoài phòng bệnh đi vào nhận lấy túi đồ.

Trương Khác nhìn người phụ nữ lúc xảy ra xung đột nói giúp mình còn bị tên Hà Dũng chửi bởi lúc này chỉ ngồi ở giường con gái nhìn sang, liền đi tới cười nói: - Cám ơn dì hôm qua giúp cháu chiếu cố bệnh nhân, nếu để cháu làm chắc rối lên rồi, sau này dì có việc cứ tìm cháu, cháu tên là Trương Khác.. Lấy từ tay Phó Tuấn một tấm danh thiếp ký tên lên đưa cho người phụ nữ đó: - Có chuyện dì cứ liên lạc số điện thoại hoặc địa chỉ trên này, đều có thể tìm được cháu.

Người phụ nữ trung niên máy móc nhận lấy tấm danh thiếp gật đầu, bà ta đoán được thân phận của Trương Khác nhất định rất ghê gớm.

Dìu Trần Phi Dung vào chiếc xe thương vụ đen xì xì, Hà Huyền mới ôm ngực thở mạnh, nói: - Thật khủng bố, nếu ở trong cái phòng đó một ngày thôi, mình sẽ sụp đổ mất, thế mà bạn còn nghe bọn họ đi đi lại lại ở đó được.

- Không nhìn thấy người mình toát mồ hôi, đi lại như tượng gỗ à, người ta nhìn chăm chăm như vậy, làm sao mình thoải mái được? Trần Phi Dung thở phào, cẩn thận không để đụng tới vết thương, nhưng xe đi rất êm, cô mới yên tâm, kể khổ với Hà Huyền: - Nhưng người ta cứ vây quanh nói mình phải hoạt động nhiều hơn, nếu nhất định cứ nằm trên giường, không phải càng thảm à? Chỉ mong hai bạn tới sớm sớm cứu mình ra khỏi biển lửa.

Trương Khác quay đầu lại nhìn một cái, không nói gì, lại quay đầu đi.

- Sao trầm mặc thế hà? Tô Nhất Đình hỏi:

- Tôi nhịn gần 20 tiếng không được nói chuyện cười trước mặt Phi Dung rồi, cô bảo tôi không trầm mặc mà được à? Trương Khác nghiêm mặt quay đầu lại nói:

- Á! Trần Phi Dung vừa nở nụ cười liền đụng vào vết thương, nhịn đau, mở đôi mắt mỹ lệ nhìn Trương Khác: - Bạn cứ tiếp tục trầm mặc đi, mình không muốn tới bệnh viện tỉnh khâu hai mũi nữa đâu đấy.

Tô Nhất Đình, Hà Huyền lại ôm bụng cười, Tô Nhất Đình hỏi Trương Khác: - Có biết trong bệnh viện người ta suy đoán về anh thế nào không?

- Còn đoán gì được nữa? Trương Khác cười khổ: - Một vị thiếu gia oai phong lẫm liệt ỷ thế khinh người như thế, trong nhà ít nhất cũng phải là lãnh đạo TW... Rồi háy mắt nhìn Trần Phi Dung: - Vậy bọn họ đoán vì sao bạn lại ở phòng bệnh bình thường không?

- Điều đó người ta căn bản không nghĩ nhiều... đủ rồi... Trần Phi Dung mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng, giơ tay lên dọa, bắt y quay đầu đi không cho nhìn mình, rồi thở dài: - Chuyện này nếu xảy ra với người bình thường, không biết phải làm sao?

Tô Nhất Đình căm phẫn nói: - Không ngờ cần một tên hoàn khố chủ trì công đạo, cái xã hội này thật đáng buồn.

- Đúng, đúng thế. Hà Huyền phụ họa.

- Xin cô đấy, nói cái từ "hoàn khố" đừng có nghiến răng được không? Trương Khác quay sang Hà Huyền: - Còn cô, có nhớ cái áo sơ mi trên người là của tên hoàn khố nào đó không? Đừng có phụ họa nhiệt tình thế, cẩn thận tên hoàn khố đòi lại áo ngay bây giờ...

Hà Huyền ôm tay trước ngực, người rụt lại đằng sau, cười nói: - Anh được tính là người nhân phẩm xuất chúng trong đám hoàn khố rồi, đừng tự ti vì thân phận của mình... À phải, nghe Đỗ Phi nói ba anh vừa mới lên chức thị trưởng Tân Vu, lạ nhé, thị trường có lợi hại thế không? Mà có lợi hại cũng sao quản nổi chuyện Kiến Nghiệp?

- Ba tôi chưa phải thị trưởng, chỉ là thị trưởng tạm thời, còn phải qua tuyển cử của HĐND, còn vì sao ba tôi có thể quản chuyện rộng như thế... Trương Khác nhe răng cười: - Đây là cơ mật, Phi Dung biết đấy, vì Phi Dung đã nhận lời làm thư ký cho tôi.

Em Dung này cũng lằng nhằng không kém

Mai tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.