Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Lộ Thương Đồ - Chương 513: Mua Dây Buộc Mình : truyenyy.mobi

Quan Lộ Thương Đồ

Chương 513: Mua Dây Buộc Mình




Nhân vật chính trị cấp bậc cỡ Lý Viễn Hồ càng coi trọng có thể thực hiện hoài bão chính trị của mình.

Lục Văn Phu đã không ngờ Lý Viễn Hồ mời hắn đi tiễn chân Tô Dật Quần, càng không ngờ từ khách sạn về còn "thuận đường" đưa hắn về nhà, mà hắn thì có ở Tân Mai Uyển đâu.

Về sắp tới nhà, Lý Viễn Hồ cũng không nói gì, Lục Văn Phu không thể hỏi, chỉ nói chuyện phiếm không quan trọng mấy, đến khi xe dừng trước cổng tiểu khu nhà hắn, Lý Viễn Hồ mới hỏi:

- Cái hạng mục bột giấy của Tân Quang, khi tỉnh trưởng Từ ở Đông Hải hình như không có tiến triển gì phải không?

Hạng mục bột giấy? Lục Văn Phu mau chóng lục lọi tư lệu có liên quan, đáp:

- Thưa tỉnh trưởng, năm ngoái mới đưa ra ý hướng sơ bộ, sau đó hạng mục trồng rừng mau chóng triển khai, Tân Quang đã đầu tư vào 200 triệu, kế hoạch trồng rừng năm nay hẳn đã ký hợp đồng với địa phương rồi. Ít nhất còn đầu tư vào 400 triệu nữa. Hạng mục làm bột giấy chưa nói tới, hình như điều kiện chưa đủ...

Lý Viễn Hồ cau mày một lúc với nói:

- Để tiều Tào lái xe đưa đồng chí về tận nhà.

- Không, không cần đâu ạ, trong tiểu khu quay xe không tiện, phải đi đường vòng thế này làm tỉnh trưởng lãng phí thời gian lắm rồi...

Lục Văn Phu xuống xe, đưa mắt tiễn Lý Văn Hồ mời về nhà, lòng đầy nghi hoặc.

Lục Văn Phu không rõ lắm về hạng mục bột giấy, quan hệ giữa hắn và Từ Học Bình, Trương Khác không được thân thiết như Lý Nghĩa Giang, hôm nay đi cùng đám Tạ Hán Tĩnh, Tô Dật Quần bị Trương Khác gặp phải, không biết trong lòng y nghĩ gì, nếu tỉnh trưởng Lý có biểu thị rõ ràng, đã không phải bận tâm Trương Khác nghĩ cái gì.

Sinh tồn giữa khe hở luôn gian nan mà buồn bực.

Lục Văn Phu hôm sau đi làm liền tra tài liệu của Tân Quang, biết tài liệu đã bị Lý Viễn Hồ mượn xem rồi.

Hôm qua hắn nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một loại khả năng, sáng mơ mơ hồ hồ ngủ được vài tiếng, nhưng tinh thần rất phấn khích, lúc này suy nghĩ càng rõ ràng, hắn về văn phòng nhấc điện thoại bảo mật, gọi cho Trương Khác, chỉ e Trương Khác cũng không hề hay biết, tất cả thành viên thường ủy tỉnh đều biết số điện thoại của y.

Dù sao trước kia chưa từng trực tiếp liên hệ với Trương Khác, Lục Văn Phu nghĩ xem có nên gọi cho Lý Nghĩa Giang trước không.

Chuyện này nói nói Trương Khác, hôm qua nếu có sinh hiểu lầm cũng bị tiêu trừ hết.

Lý Nghĩa Giang hiện đang ở giai đoạn làm quen với công việc, có nền móng tốt Tống Bồi Minh để lại, nên việc cũng thuận lợi, lại thêm quan viên trong khu biết hắn quan hệ mật thiết với Đường Học Khiêm nên đều phối hợp, công tác triển khai mau cháu.

Vợ con Lý Nghĩa Giang đều ở lại tỉnh thành, Tết về nhà, hắn có gặp Lục Văn Phu một lần, trên đường đi làm nhận được điện thoại của Lục Văn Phu có hơi bất ngờ.

- Tỉnh trưởng Lý hỏi tới hạng mục bột giấy của Tân Quang à?

Lý Nghĩa Giang không khỏi hưng phấn, trước đó hắn luôn lo Tô Dật Quần tới Hải Châu sẽ liên hợp với Chu Phú Minh kiếm chế Đường Học Khiêm, như thế người dưới như hắn rất khó sống:

- Được, tôi lập tức gọi điện cho cậu ấy.

Trương Khác nhận được điện thoại của Lý Nghĩ Giang, y đang cùng Thái Phi Quyên, Chu Du nghe Tống Chí Hữu báo cáo kế hoạch trồng rừng xuân hè.

Giọng Lý Nghĩa Giang vẫn chưa hết kích động:

- Tỉnh trưởng Lý rốt cuộc đã hiểu ra ai mới có ích nhất cho ông ta, ông ta vừa mới leo lên ghế tỉnh trưởng, quan trọng nhất không phải đấu đá, những kẻ khác không phải dựa vào nịnh bợ mà mê hoặc ông ta được, hiện ai giúp ông ta mau chóng mở ra cục diện mới mới là người có ích với ông ta...

Trương Khác bên kia điện thoại chỉ "ừ" lại "ừ" để Lý Giang Nghĩa nói cho hết.

- Hôm qua thư ký trưởng Lục tới khách sạn cũng chỉ là muốn hiểu thêm tình hình.

Lý Nghĩ Giang không quên giải thích cho Lục Văn Phu:

- Hạng mục làm bột giấy dưới thời tỉnh trưởng Từ chỉ có ý hướng sơ bộ, chưa có công tác cụ thể nào, tỉnh trưởng Lý coi trong điểm đó, nếu hạng mục thành công, ông ta có thể lấy ra khoa khoang...

Trương Khác hiểu rồi, Lý Viễn Hồ làm việc gì cũng suy nghĩ tới hoài bão chính trị của ông ta đầu tiên, nên thông qua Lục Văn Phu truyền đạt ý tứ với mình, coi như một kiểu chiêu an, Lý Nghĩa Giang thì hưng phấn, còn y lại cau mày, nhắc nhở hắn:

- Trước kia chúng tôi tung ra ý hướng hạng mục bột giấy chẳng qua là khuyến khích chỉnh phủ địa phương phối hợp trồng rừng mà thôi, thực tế chúng tôi chẳng hề có kế hoạch bột giấy gì hết, dù có cũng không phải trong hai năm tới...

Nếu có thể cải thiện quan hệ với Lý Viễn Hồ, Trương Khác cũng chẳng cứng đầu, kiêu ngạo thanh cao chẳng lợi lộc gì, chỉ là y căn bản không có kế hoạch lập hạng mục kia.

Lý Nghĩa Giang không nghe thấy bên kia có tiếng đáp, tưởng mất tín hiệu rồi, gõ ống nói:

- A lô, a lô...

- À, tôi đang nghĩ một việc...

Trương khác thuận miệng đáp một tiếng cho có lệ.

- Cũng chẳng cần gì phải nghĩ.

Lý Nghĩ Giang hơi nóng ruột, đây là cơ hội tốt nhất để cải thiện quan hệ với Lý Viễn Hồ, không thể để bị cô lập trên tỉnh được:

- Năm ngoái mới đưa ra ý hướng không phải là giả, lúc đó Cẩm Hồ chưa đủ tài chính thôi. Chỉ cần chuyển lên sàn chứng khoán ở Hong Kong thành công, Cẩm Hồ có thể lấy ra 2 - 3 tỷ, mặc dù còn thiếu, nhưng tỉnh trưởng Lý cũng không thể ngồi không hưởng lợi được, thế nào cũng phải có hỗ trợ chính sách, đánh tiếng ngân hàng gì đó, trên tỉnh cũng phải tỏ thái độ, hạng mục này nhất định không thành vấn đề.

- Đây không phải là vấn đề tiền.

Trương Khác kiên nhẫn giải thích:

- Một hạng mục bột giấy lớn như thế, một năm hao tốn 50- 60 vạn mẫu gỗ rừng, phải lấy đâu ra.

- Tài nguyên rừng Đông Hải tuy không phong phú, nhưng cũng có tới 1600 vạn mẫu đất rừng, đủ dùng làm bột giấy rồi, nếu không đủ lấy ở ngoài...

Lý Nghĩa Giang thản nhiên nói.

Đúng là tỉnh Đông Hải có 1600 mẫu đất rừng thật, nhưng mấy năm qua chặt đốn bừa bãi, lâm trường thành đất hoang đồi trọc, giỏi lắm chỉ còn 500 mẫu, Lý Nghĩa Giang sao có thể không biết? Lúc này lập hạng mục bột giấy, đợi tới khi rừng lấy gỗ nhanh đủ cung ứng được thì ít nhất số đất rừng kia bị tiêu hao một nửa nữa.

Trương Khác thầm thở dài, nhưng cũng không muốn tranh cãi gì với Lý Nghĩa Giang, chỉ nói bên phía Cẩm Hồ sẽ suy nghĩ thận trọng.

Kết thúc cuộc điện thoại, Thái Phi Quên, Chu Du, Hứa Hồng Bá ngồi bên cạnh cũng đã hiểu ra chuyện gì.

Trương Khác ném điện thoại lên bàn, cười khổ nói:

- Trên tỉnh rất coi trọng chúng ta, hi vọng chúng ta lập tức lập hạng mục bột giấy, hơn nữa còn do tỉnh trưởng Lý đích thân lên tiếng.

- Sao có thể như thế được.

Tống Chí Hữu không hề che giấu ý kiến phản đối:

- Hiện giờ ngoài kia đang tranh cãi chuyện đũa dùng một lần của người Nhật, hạng mục này mà lập nên ít nhất hao tốn gấp đôi số lượng gỗ đó.

Thái Phi Quyên trầm tư:

- Cho dù phương án tăng cổ phiếu mua lại thành công, thì vẫn không đủ tài chính duy trì hạng mục này. Cho dù có vay được một nửa số tiền từ ngân hàng, Cẩm Hồ vẫn phải bỏ ra chừng 2 tỷ, như thế xung đột với hạng mục khác.

Trương Khác xua tay, bảo bọn không cần nói những điều ai cũng hiểu đó nữa:

- Tôi biết khó khăn, nhưng dù sao hạng mục bột giấy này do chúng ta tung ra, hiện giờ tỉnh coi trọng nó, không thể bảo họ sai được... Ài, thế này coi như chúng ta tự mua giây buộc mình rồi.

- Vị tỉnh trưởng này mở kim khẩu cũng không phải dễ dàng.

Hứa Hồng Bá cau mày:

- Hết cách thì có thể mời Diệp gia ra mặt nói giúp, nếu ứng phó không đúng, thì phía chúng ta sẽ thành những kẻ không thức thời.

Trương Khác gật đầu:

- Xử lý không tốt đúng là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lúc đó không chỉ Lý Viễn Hồ chủ động ra tay cảnh cáo, mà Đào Tấn rất có khả năng cũng khoanh tay bỏ mặc, Tô Dật Quần, Tạ gia sẽ dậu đổ bìm leo.

Tống Chí Hưu thấy Trương Khác trầm ngâm không nói, cầm lấy cốc trên bàn định ra ngoài rót nước, tới cửa bị Trương Khác gọi lại:

- Lão Tống, nếu hạng mục này trì hoãn sẽ được bao lâu... À anh đi rót nước...

Lắc cái cốc của mình:

- Anh giúp luôn hộ, buổi sáng anh Chu kéo tôi đi ăn món quên anh ấy, mặn quá, tôi mắc bẫy anh ta rồi...

+++

Hôm nay dừng ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.